Cách một ngày buổi sáng, định kỳ tổng vệ sinh. Biệt thự nói lớn không lớn, nhưng trên dưới hai tầng cũng có đến mười mấy phòng. Bạch Lộ thấy chị Chu bận đến nỗi chân không chạm đất, chủ động hỗ trợ. Chị Chu cùng cô cũng thân thiết, liền không cự tuyệt.
"Người giúp việc trong nhà có chuyện, Trình tiên sinh lại không thích có người lạ ra vào."
"Trình tiên sinh rất chú trọng vệ sinh, tìm người mới một thời gian cũng không đáp ứng được yêu cầu của ngài ấy. Ngài ấy cũng không mắng người, chỉ là trả lương cho người ta, sau đó sẽ tự mình vệ sinh lại một lần, so với vả mặt còn khó chịu hơn."
"Trình tiên sinh rất coi trọng căn nhà này, tiểu thư là ngoại lệ duy nhất được tiên sinh đưa về đây."
Gần đây cô cùng chị Chu rất hay trò chuyện, một ít tin tức liền sôi nổi lộ ra. Bạch Lộ bĩu môi, nói đi nói lại đều là do đam mê biếи ŧɦái của hắn.
Điện thoại dưới lầu vang lên, chị Chu đi xuống tiếp điện thoại.
Bạch Lộ làm xong công việc trong tay, giương mắt nhìn về phía căn phòng cuối hành lang, hẳn là cũng cần phải quét tước. Nếu là ngày thường cô cũng sẽ không ở trong nhà người khác đi loạn, nhưng hôm nay, cô cũng không nghĩ nhiều liền đẩy cửa bước vào. Bên trong tối om, cô đi qua đem rèm cửa kéo ra, ánh sáng tiến vào. Lúc này mới thấy rõ bố trí của căn phòng, trống rỗng, chỉ có hai ngăn tủ, một ghế sô pha đơn, một bàn trà.
Trên bàn còn đặt một cái gạt tàn thuốc, bên trong chất đầy tàn thuốc.
Cô đi qua, tầm mắt lại bị khung ảnh bên cạnh hấp dẫn, khom lưng cầm lấy, là một tấm ảnh chụp chung. Người đàn ông xa lạ mà quen thuộc. Quen thuộc, là bởi vì ngũ quan này cô ngày ngày đối mặt, xa lạ, là vì biểu cảm này cô chưa bao giờ thấy qua. Hơn nữa, nhìn cũng có chút trẻ hơn bây giờ.
Bộ dạng mới hai mươi tuổi, gương mặt có điểm non nớt, đôi mắt lại là đen láy, trong suốt đến tận cùng.
Hóa ra hắn cũng có một thời như vậy.
Hắn duỗi tay ôm lấy một cô gái, ngũ quan tinh xảo, mặt mày mang theo một loại khí chất, khẽ mỉm cưởi, khóe miệng có một đôi má lúm đồng tiền. Hai người đều mặc sơ mi trắng, thoạt nhìn như là đồng phục học sinh, lại có chút giống áo đôi. Như vậy hài hòa tốt đẹp, làm người khác liên tưởng đến một câu, Kim Đồng Ngọc Nữ.
Tầm mắt Bạch Lộ từ hai người lại rơi xuống khuông mặt cô gái kia, lại nhìn xuống má lúm đồng tiền tiền nhỏ nhắn.
Bỗng nhiên hiểu ra điều gì.
Lại nhìn qua gạt tàn thuốc, thứ này mỗi ngày chị Chu đều rửa sạch sẽ, trừ phi hôm nay vẫn chưa kịp dọn.
Tối hôm qua, cô cho rằng hắn không trở về, thì ra là tới nơi này. Xem số lượng tàn thuốc, hẳn là thức cả đêm...
"Em ở đây làm gì?" Một giọng nói lãnh đạm chất vấn đột nhiên vang lên.
Bạch Lộ giật mình hoảng sợ, tay run lên, khung ảnh rơi xuống, ngay sau đó là một tiếng giòn vang.
Cô quay đầu lại, nhìn đến người đàn ông không nên xuất hiện vào thời điểm này, vẻ mặt tối tăm nhìn chằm chằm thứ dưới mặt đất. Phản ứng đầu tiên của cô là cúi xuống nhạt mảnh vỡ, lại nghe hắn nói: "Đi ra ngoài."
Nhưng cô cúi đầu, rõ ràng nhìn đến kia đóng mở ảnh mặt sau còn có một bức hình, lúc này lộ ra một góc, niên đại xa xăm ảnh trắng đen, cũng là ảnh chụp chung, xem không hết được quân số, ăn mặc quân trang....Động tác trong tay cô bởi vậy mà chậm đi nửa nhịp, người nọ đã đi đến bên cạnh, thanh âm lãnh đạm đến cực điểm, "Đi ra ngoài ngay.”
Cô ngồi dậy, "Thật xin lỗi, tôi không phải cố..."
"Kêu em đi ra ngoài không nghe được sao?" Hắn không kiên nhẫn mà đẩy cô một cái lảo đảo, chân đυ.ng vào bàn trà.
Cô chưa từng thấy hắn tức giận như thế, nhất thời không kìm chế được, đem miếng thủy tinh vừa nhặt lên ném xuống, xoay người chạy ra khỏi phòng.
Cẳng chân rất đau, hẳn là bị bầm tím. Sau đó lại cảm giác được lòng bàn tay đau, Bạch Lộ vừa cúi đầu liền nhìn thấy máu chảy thành dòng nhỏ giọt trên mặt đất. Cô bịt miệng vết thương chạy nhanh đến phòng vệ sinh, vặn nước lạnh rửa đi vết máu, sau khi xác định không có thủy tinh đâm vào, tùy ý lấy khăn giấy đè lại.
Bạch Lộ trở lại phòng sách của mình, tựa hồ nghe được người kia đang răn dạy chị Chu.
Cô tới nơi này lâu như vậy, còn chưa từng nghe qua hắn nói chuyện như vậy với chị Chu, ai, là bị cô liên lụy.
Một lát sau, người nọ rời đi, dưới lầu truyền đến âm thanh động cơ ô tô, mọi thứ yên tĩnh trở lại.
Chị Chu gõ cửa, tiến vào vẻ mặt xin lỗi nói: "Đều do tôi, không nên để tiểu thư giúp tôi làm việc, căn phòng kia..."
Chị Chu muốn nói lại thôi, sửa lời hỏi: "Trình tiên sinh không làm gì tiểu thư chứ?"
"Không."
"Vậy là tốt rồi."
Chị Chu hậm hực rời đi, Bạch Lộ lại ấn lòng bàn tay một lát, rốt cuộc máu cũng dừng lại, lấy một miếng băng keo cá nhân dán lên.
Đêm đó Trình Úc không trở về biệt thự.
Lần này thật sự không trở về, căn phòng kia cũng bị khóa lại.
Trước kia hắn ngẫu nhiên cũng không ngủ lại ở đây, cô biết chuyện này thật sự rất bình thường, nơi này với hắn mà nói chỉ là một biệt quán* mà thôi. Nếu hắn vẫn luôn ở tại nơi này mới là không bình thường.
*Biệt quán: Nhà ở các địa phương, để vua ghé tới nghỉ ngơi.
Lúc rửa mặt, Bạch Lộ nhìn người trong gương, nâng khóe miệng cười một chút, đã rất lâu rồi nụ cười này không xuất phát từ nội tâm, biểu tình cứng đờ, nhìn đến đôi má lúm đồng tiền, cô thở dài nói, bị mày hại thảm.
Ngày hôm sau, phòng triển lãm cho người đem bức tranh sơn dầu kia tới, hỏi treo ở nơi nào. Bạch Lộ nói cứ đặt tạm ở đó đi, ngơ ngác nhìn một lát, trở về phòng tiếp tục đọc sách, nhưng nửa ngày cũng không xem xong một tờ. Cuối cùng kéo con mèo đang nằm trên sô pha lên, "Tiểu mập mạp, chúng ta đi tản bộ đi, thuận tiện cho mày giảm béo." Mèo béo meoo ô một tiếng.
Ngày thứ ba, Bạch Lộ nhận được một cuộc điện thoại ngoài ý muốn, đối phương tự xưng họ La, yêu cầu gặp mặt.
"Bạch Lộ, tốt nghiệp cao trung, ba năm trước đến Thanh Thành làm việc, từng làm bồi bàn, nhân viên kiểm đếm ở siêu thị..."
"Trình Úc, tốt nghiệp trường đại học thuộc Ivy League* danh giá của Mỹ, hiện là chủ tịch tập đoàn Khởi Hành, một trong mười doanh nhân trẻ xuất sắc nhất của tỉnh, giá trị bản thân..."
*Ivy League: Thuật ngữ chỉ một nhóm 8 trường đại học ưu tú với hàm ý về sự xuất sắc trong học thuật, tính chọn lọc cao trong tuyển sinh cùng những tầng lớp tinh hoa trong xã hội. Các trường thuộc Ivy League được xem là những trường có uy tín nhất trên thế giới. Các thành viên trực thuộc Ivy League là Đại học Brown, Đại học Columbia, Đại học Cornell, Đại học Dartmouth, Đại học Harvard, Đại học Pennsylvania, Đại học Princeton, và Đại học Yale.
Ngồi trong một phòng trà được cách âm vô cùng tốt, La Táp dùng âm chuẩn đầy nhịp điệu được đào tạo bài bản từ khoa phát thanh chuyên nghiệp chính quy, nói ra những lời này. Bạch Lộ phía đối diện hơi hơi nhăn mày lại, sống lưng dần dần thẳng tắp.
La Táp nói xong cười "Đừng hiểu lầm, tôi không có ý muốn làm nhục cô, chỉ là muốn cô nhìn rõ sự thật, giữa hai người chênh lệch quá nhiều, nhìn từ mọi phương diện đều không giống nhau, anh ấy sẽ không cưới cô."
Bạch Lộ lập tức trả lời: "Tôi cũng sẽ không gả cho hắn."
"Ồ?" La Táp hơi sửng sốt, "Cô không thích anh ấy?"
"Đương nhiên là không."
La Táp thần sắc buông lỏng, "Nói như vậy cô chỉ là vì tiền?"
Giọng điệu này khiến Bạch Lộ cũng phải tức giận, cô cắn môi dưới, hỏi ngược lại: "Cô là vợ hắn ta sao?"
Thấy đối phương sửng sốt, cô tiếp tục, "Không phải? Vậy cô lấy thân phận gì để nói với tôi những lời này?" Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, cùng người kia sống chung mấy tháng, bất tri bất giác cũng học được vài phần sắc bén.
La Táp cũng không bị chọc tức, nhàn nhạt nói: "Sao có thể là tôi, vợ anh ấy đã sớm mất rồi."
Lúc này đến lượt Bạch Lộ kinh ngạc.
La Táp giương mi lên, "Cô không biết?"
Bạch Lộ vẻ mặt mờ mịt.
"Vợ anh ấy 8 năm trước đã qua đời. Anh ấy đến chuyện này cũng chưa từng nói với cô? Quả nhiên..." La Táp tỉnh lược đoạn sau kết luận, quả nhiên chỉ là một cái không đủ tư cách tình nhân.
Tìm được chỗ hổng rồi, La Táp nói tiếp, "Tôi đã xem qua ảnh chụp của vợ anh ấy, trên mặt cô ấy," cô nhìn chằm chằm biểu tình của Bạch Lộ, gằn từng chữ một: "Có một đôi má lúm đồng tiền."
Nhìn đến tầm mắt Bạch Lộ rũ xuống, xem ra cô cũng biết.
Như vậy liền dễ dàng.
"Chúng tôi đã quen biết nhau 5 năm, nếu không phải cô nửa đường chen vào, có lẽ đã bàn chuyện cưới hỏi. Mà anh ấy sở dĩ lưu cô lại bên người, bất quá là bởi vì chấp niệm nào đó. Hôm nay tôi cũng nói thẳng, anh ấy muốn cô ở cùng bao lâu? Cho cô bao nhiêu tiền? Tôi cho cô gấp đôi, cô, rời khỏi anh ấy."
Ra khỏi phòng trà, La Táp hào phóng hỏi: "Tôi đưa cô về?"
"Không cần, tôi muốn đi dạo."
La Táp cũng không miễn cưỡng, xách túi xách chậm rãi đi đến bãi đậu xe.
Nhìn bóng lưng khí phách hăng hái của La Táp, Bạch Lộ cảm thấy giống một còn thiên nga trắng kiêu ngạo, thật sự rất kiêu ngạo, trước khi đến còn tưởng sẽ bị tạt cà phê hoặc là nắm tóc.
Chẳng qua những chuyện vừa biết được thật sự khiến cô khϊếp sợ, một cô gái xinh đẹp như vậy, cư nhiên đã không còn nữa, vậy mà cô, cô còn đem khung ảnh của người ta đập vỡ...
Bạch Lộ một đường nghĩ ngợi lung tung, tản bộ quẹo vào một trung tâm mua sắm lớn.
Tầng một là trang sức đồng hồ, rực rỡ muôn màu, từng đợt ánh sáng nở rộ từ tủ pha lê. Giày dép ở tầng hai, quần áo ở tầng ba... Đều là những thứ mà phụ nữ thích, nhìn đến không ít nữ khách hàng đang đứng thử, trên mặt hoặc khát khao hoặc thỏa mãn, so sánh với chính mình, Bạch Lộ cảm thấy cô không giống nữ nhân. Tục ngữ nói rất đúng, trâu dắt đến Bắc Kinh thì vẫn là trâu.
Bất tri bất giác đi lên tầng năm, là khu vực chuyên đồ mỹ nghệ, càng không có hứng thú, cô vừa định xoay người về phía thang máy, bất chợt bị một loạt đồ vật sáng lấp lánh hấp dẫn tầm mắt.
Bạch Lộ lượn quanh một buổi trưa thêm nửa buổi tối, di động hết pin, trung tâm mua sắm vẫn chưa đóng cửa, ở một quán ăn nhỏ bên kia đường ăn cơm chiều xong bắt xe trở về.
Vừa về đến cửa liền thấy giày của người nọ, cô hơi sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên quả nhiên nhìn thấy hắn đang ngồi ngay ngắn trên sô pha, nghe thấy tiếng động thì nhìn qua, không cảm xúc hỏi: "Đi đâu? Điện thoại cũng không nhận."
"Đi dạo phố." Cô thản nhiên đáp.
Hắn nhìn về phía sau cô, tựa hồ đang xác nhận thành quả cô mua được hôm nay, sau đó theo thói quen hạ lệnh: "Lại đây."
Bạch Lộ theo lời đi qua, Trình Úc cầm bàn tay cô, mở lòng bàn tay, rồi đổi qua tay kia, vuốt ve một chút, hỏi: "Đau không?"
Cô sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại: "Không đau."
Da cô rất mau lành, bây giờ chỉ còn để lại một dấu vết nhỏ, ở đường chỉ tay tình yêu giống như một cái nho nhỏ nhánh rẽ.
Hắn dùng ngón cái vuốt ve trong chốc lát, bỗng nhiên kéo đến bên miệng, in lên một nụ hôn.
Cảm xúc ấm áp kia như một dòng điện cực nhỏ, chớp nhoáng chạy sau sống lưng Bạch Lộ, cô không nhịn được muốn rút tay về, nhanh chóng tìm một câu hỏi: "Làm sao anh biết?"
"Trên thủy tinh có máu."
Bạch Lộ cứng lại, sau đó nhỏ giọng nói: "Tôi không biết căn phòng kia..."
"Ừ." Người đàn ông rốt cuộc cũng buông tay cô.
"Tôi mua cái này." Bạch Lộ từ trong túi lấy ra một chiếc hộp được đóng gói tinh xảo, mở ra, đặt lên bàn trà, là một khung ảnh bằng thủy tinh tạo hình đơn giản .
Trình Úc sửng sốt, "Em trở về muộn như vậy chính là vì cái này?"
Cô gật đầu, "Không mua được chiếc giống như vậy."
Sau đó nhịn không được nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, "Cái này cũng rất đắt."
Một cái khung ảnh tận mấy ngàn, lúc trả tiền cô còn thấy rất đau lòng.
Trình Úc thẳng tắp mà nhìn khung ảnh một lúc lâu, ngay lúc cô cảm thấy không còn chuyện gì nữa muốn trở về phòng, lại bị hắn nắm lấy tay: "Ngồi với tôi một lát."
Bạch Lộ vừa mới ngồi xuống, hắn liền bấm nút điều khiển từ xa, căn phòng lập tức tối lại.
Cô bị hắn ôm cùng nhau dựa lưng trên ghế, nghe được tiếng thở phào nhẹ nhõm của hắn.
Sau đó chính là im lặng.
Trong bóng đêm, chỉ có tiếng hai người hít thở, yên tĩnh đến phảng phất có thể cảm giác được không khí lưu động.
Bạch Lộ bỗng nhiên nghĩ, giờ phút này, chắc hắn lại đem cô biến thành ai kia.
Sau một hồi, Trình Úc mở miệng: "Hôm trước, là ngày dỗ của cô ấy."
Bạch Lộ trong lòng chấn động, ngay sau đó hiểu rõ, khó trách lại hút nhiều thuốc như vậy. Trong ấn tượng của cô, con người này về phương diện thuốc lá và rượu rất tiết chế, đương nhiên, phương diện khác cũng vậy.
"Chúng tôi gặp nhau khi học đại học."
"Mấy năm đó tôi bởi vì trải qua một số biến cố, tinh thần rất sa sút, vừa đến nước ngoài cũng không quá thích ứng, mỗi ngày trừ bỏ đọc sách thì là chơi bóng cùng đi làm thêm, giống như một người máy, sự xuất hiện của cô ấy khiến cuộc sống của tôi bừng sáng. Ngày đó em chọn bức họa kia, chính là của cô ấy đưa cho Mạc Y, nói là về sau có cơ hội hãy đem đi trưng bày, xem có người nào muốn mua hay không."
"Tôi cũng vừa mới biết được."
"Mạc Y là bạn cùng phòng thời đại học, cũng là người bạn tốt nhất của cô ấy, nói bức tranh đó chính là cô ấy dùng khoảng thời gian cuối cùng đó để vẽ, em nói không sai, đúng là đối với sinh mệnh nhiệt tình yêu thương."
Giọng điệu của hắn vẫn như dĩ vãng bình thản, phảng phất chỉ là đang trần thuật một câu chuyện. Câu nói cuối cùng, Bạch Lộ nghe được trong lòng hơi chấn động. Cô rõ ràng chỉ là một người ngoài nghề, có lẽ nguyên nhân chính là vì không hiểu, không phải xuất phát từ góc độ giám định, hưởng thức hay phân tích, ngược lại có thể trực tiếp nhìn đến bản chất. Bản chất của con người mà cô hiểu chính là sinh tồn, sinh mệnh, còn có một loại chống đỡ nó là tinh thần.
Nhớ tới hắn nói "Khoảng thời gian cuối cùng đó", Bạch Lộ không nhịn được hỏi: "Cô ấy là thế nào..."
"Ung thư xương."
Trình Úc mở miệng, thanh âm có chút nghẹn: "Lúc phát hiện đã ở giai đoạn giữa rồi, bác sĩ yêu cầu cắt chi, cô ấy do dự. Lúc đó tôi vội vàng mở rộng quy mô công ty, cả ngày không về nhà, không chú ý tới sự thay đổi của cô ấy. Chờ đến khi phát hiện thì tế bào ung thư đã di căn, cho dù cắt chi cũng vô lực xoay chuyển trời đất."
"Vô lực xoay chuyển trời đất", lúc nói đến bốn chữ này thanh âm của hắn cuối cùng cũng không che giấu được một tia cảm xúc, là bi thương.
Mà theo hắn trầm mặc, không khí cũng tựa hồ nặng nề thêm.
Bạch lộ kinh ngạc phát hiện, người này rất ít khi biểu lộ cảm xúc, nhưng một khi biểu lộ, cảm xúc kia liền sẽ nhanh chóng len lỏi đến từng ngóc ngách. Làm cho chính những người ở đó cảm nhận được, phảng phất chỉ cần hô hấp, là có thể đồng cảm như bản thân mình cũng từng trải qua.
Cô cảm thấy chính mình không nên như vậy, nhưng nghĩ lại, giờ khắc này, bên người chỉ là một cái bình thường nam nhân mất đi tình cảm chân thành. Cô cho rằng loại người giống hắn căn bản không có cảm tình, hóa ra hắn cũng có.
Hóa ra hắn cũng từng có sai lầm, từng có những thứ vô pháp vãn hồi, cùng với yếu ớt.
Cô cảm thấy đôi mắt có điểm ngứa, lại là không dám sờ, sợ động tác này quấy nhiễu đến người bên cạnh, cô cũng không nghĩ cho hắn biết chính mình phản ứng……
Một lát sau, Trình Úc tiếp tục nói: “Hai ngày này tôi vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, vì sao ngày đó sau khi nhìn đến bức họa kia, tôi không có một chút cảm ứng, liền nội dung cơ bản nhất cũng chưa nhìn ra tới, còn không bằng em trực giác nhanh nhạy, em biết vì cái gì sao?”
Bạch lộ không dự đoán được hắn sẽ hỏi mình, sửng sốt một chút, lặp lại: “Vì cái gì?”
Hắn giơ tay gẩy đẩy một chút tóc, toát ra hiếm thấy thất bại cảm xúc, sau đó chậm rãi nói: “Bởi vì, lòng tôi mang quá nhiều đồ vật, cùng cô ấy cách quá xa.”
Hắn thở dài, “Tám năm trước như thế, tám năm sau vẫn là như vậy.”
Bạch lộ chớp chớp mắt, “Trong lòng anh mang cái gì?”
Hắn tựa hồ không dự đoán được cô sẽ trực tiếp như vậy, trầm mặc một chút, sờ đến tay cô, dùng sức nhéo nhéo, “Em không hiểu, cũng không cần phải hiểu.”