Chương 2: Họa vô đơn chí

Mọi thứ diễn ra không hề báo trước.

Đến nỗi hai người đàn ông kia cũng phải sững sờ, không nghĩ tới lão đại sẽ trực tiếp dìm đầu cô xuống. Bạch Lộ không kịp chuẩn bị tâm lý, hung hăng sặc mấy ngụm nước. Đang muốn dãy dụa, lưng lại bị người đàn ông dùng đầu gối gắt gao ngăn chặn, tứ chi mới được giải phóng ngã trên mặt đất một cách vô dụng.

Mũi và miệng đầy nước khiến cô không thở được. Tưởng chừng sắp nghẹt thở đến chết thì cô bị nắm tóc kéo ra khỏi mặt nước.

"Vẫn không chịu nói?" Lúc này giọng nói bình tĩnh như từ địa ngục truyền đến.

Bạch Lộ chỉ ho đến kịch liệt, như không nghe thấy câu hỏi của hắn ta.

Phốc! Chưa kịp thở xong, cô lại bị đè xuống.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, lần sau đều kéo dài hơn lần trước.

Vị đắng trong miệng, không biết là nước mắt, hay là nghẹn và ho sặc sụa đến nỗi mật chảy ra ngoài. Bạch Lộ chỉ có thể nhìn thấy hai cánh môi mỏng đóng mở, não bộ giống như bị cắt đứt tín hiệu, không thể tiếp thu hay phát ra mệnh lệnh nào.

Người đàn ông yên lặng nhìn cô trong chốc lát, mới thả lỏng tay ôm cô, lạnh lùng phân phó: "Nhốt lại."

Kế tiếp là một hồi tra tấn quỷ dị.

Bạch Lộ bị ném vào một căn phòng nhỏ và tối. Căn phòng quá nhỏ, chiều ngang còn không bằng chiều cao của cô, nói cách khác, cô chỉ có thể nằm cuộn tròn, không khỏi làm cô liên tưởng đến truyền thuyết "Ngồi xổm tiểu hào."

Vừa rồi bị sặc quá nhiều nước, phổi cơ hồ muốn nổ tung, lỗ tai đau nhức, đầu cũng đau. Vạt áo phía trước đều ướt hết, từng cơn lạnh lẽo đánh úp lại. Đói cùng lạnh, hoảng sợ đan xen, cuối cùng cô dứt khoát nhắm mắt lại, bắt đầu đếm tựa như khi còn nhỏ chơi trốn tìm.....

Bạch Lộ đứng thứ 2 trong nhà, ở trên có một người chị gái. Lúc mẹ mang thai cô có đi xem bói, bốc được quẻ nói là con trai. Cả nhà mừng rỡ chờ đợi được ôm bé trai to béo, kết quả oe oe khóc chào đời lại là con gái, mẹ cô thấy liền lập tức chảy nước mắt.

Một năm sau, cô lại có thêm một em gái.

Trong nhà lúc nào cũng đầy phiền muộn. Ngay cả ông bố hiền lành cũng ngẫu nhiên sẽ giận chó đánh mèo mắng bọn cô.

Khi cô được bốn tuổi, mẹ cô lại mang thai, lần này rốt cuộc cũng được như ý nguyện.

Vào mua xuân khi em trai cô được ba tuối, em gái cô lén đưa nó đến bờ sông chơi. Không may em trai trượt chân ngã xuống sông, em gái cô sợ hãi tới mức khóc lớn, vừa đúng lúc cô chạy đến, phản ứng đầu tiên trong đầu chính là, trong nhà em trai cô là người quan trọng nhất, không thể để xảy ra chuyện được. Sau đó cô liền không quan tâm gì mà nhảy xuống......

Bạch Lộ không nhớ rõ chính mình như thế nào mà đi lên. Ấn tượng duy nhất chính là lạnh, thật sự rất lạnh. Nước sông lạnh như băng thấm vào xương cốt, người cô tưởng như không còn sự sống.

Khi cô tỉnh lại liền thấy vẻ mặt kinh hỉ của bà cô. Bà nói rằng cô đã sốt ba ngày ba đêm.

Mẹ bưng một chén canh gừng đẩy cửa tiến vào, bà nội nói là để xua đuổi khí hàn nên cô liền ngoan ngoãn uống hết một hơi, cuối cùng trong người cũng có hơi ấm.

Mẹ cô ngồi bên cạnh, vuốt ve mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô rồi nói: "Cực khổ cho con rồi, cũng may là có con." Cha mẹ cô đều không giỏi bộc lộ tình cảm, đối với cô như vậy đã là ấm áp lắm rồi.

Cô lắc lắc đầu, nước mắt trào ra.

Mẹ lại hỏi: "Vật ở đâu?"

Hả ? Cô bối rối nhìn lên.

Vẻ yêu thương trên mặt mẹ cô nhanh chóng phai nhạt, bà nghiêm nghị hỏi: "CD-ROM, đĩa CD Từ Lệ đã đưa cho con ở đâu"

Cô nói nhỏ: "CD gì cơ?"

"Còn chối!" Bốp! Một bạt tai giáng xuống mặt cô.

Cô kinh ngạc nhìn mẹ thay đổi khuôn mặt hung dữ mà cô chưa thấy bao giờ.

Bạch Lộ bị đói tỉnh.

Tỉnh lại trời đã sáng choang, lần này cô thấy mình đang nằm trên giường, đầu giường có hoa văn chạm khắc tinh xảo, chăn bông nhẹ nhàng mềm mại. Căn phòng cũng rất lớn, nội thất đơn giản mà phóng khoáng, rèm cửa từ trần nhà đến sàn màu nhạt, giấy gián tường màu vàng nhạt mạ vàng, sàn nhà trải thảm lông trắng như tuyết.....

Cô đánh giá xung quanh một vòng, ký ức hôm qua dần dần khôi phục, lông tơ dựng đứng. Không biết tình huống hiện tại như thế nào, ý niệm duy nhất của cô lúc này chính là — rời khỏi nơi này.

Lập tức, ngay lập tức.

Khi cô giơ tay lên, hai cổ tay quấn băng gạc, cô ngẩn người, ngay sau đó nhấc chăn bông lên, động tác hơi mạnh khiến ngực cô đau đớn, tứ chi cũng đau nhức không chịu nổi. Cô cũng không rảnh quan tâm đến. Nhìn xuống chỉ thấy trên người còn mặc chiếc áo thun mỏng và quần dài. Nhìn xung quanh thì tìm thấy áo khoác bông của cô được đặt trên chiếc ghế nhỏ cạnh giường, gấp gọn gàng một cách cẩn thận.

Vừa mới mặc xong áo khoác, liền nghe bên ngoài cửa có tiếng bước chân. Cô hơi do dự sau đó quay về giường cẩn thận đắp chăn lại, nhắm mắt.

Cửa mở, có người bước vào, tựa hồ dừng lại ở cửa, sau đó từng bước tiến lại gần, tim Bạch Lộ đập dồn dập, người nọ đứng ở trước giường nhìn trong chốc lát, cười nhạo nói: "Tỉnh rồi thì đứng lên đi, còn giả vờ."

Bạch Lộ bất đắc dĩ mở to mắt, liền thấy Tóc Xoăn đang nhìn mình mà cười cười, nghĩ tới những chuyện lúc trước, cô không khỏi co rụt vào trong chăn bông.

Tóc Xoăn không thèm để ý tới cô, hướng ngoài cửa vẫy vẫy tay: "Vào đi."

Một người phụ nữ trung niên bưng đồ ăn bước vào, Bạch Lộ trong bụng trống trơn, mũi lập tức ngửi thấy mùi thơm của cháo trắng.

Người phụ nữ lấy ra một chiếc bàn gấp nhỏ rồi đặt trước mặt cô, sau đó đem mâm đồ ăn đặt lên, cung kính nói: "Mời tiểu thư dùng bữa sáng."

Bạch Lộ ngây ngốc nhìn người phụ nữ làm xong hết thảy, Tóc Xoăn đứng bên cạnh không kiên nhẫn thúc giục: "Còn ngây ngốc gì nữa, ăn nhanh đi, sau khi ăn xong còn có chuyện phải làm đó."

Cô lúc này mới thuận theo cầm lấy cái muỗng, múc một ngụm cháo đưa đến bên miệng.

Trong lòng lại suy nghĩ, bọn họ vì cái gì đột nhiên đối tốt với mình như vậy? Chẳng lẽ tối hôm qua Từ Lệ đã khai hết rồi sao? Hay vẫn là nói, chờ cô ăn no rồi tiếp tục tra tấn?

Trong lòng đang suy nghĩ miên man, ăn có hơi nhanh, không cẩn thận liền bị sặc một ngụm, ho khan liên tục. Tóc Xoăn liền nhíu mày: "Cô ăn chậm một chút, sặc chết không ai chịu trách nhiệm đâu, tôi đi xuống dưới đợi trước." Nói xong hắn ta vẫy vẫy tay rồi rời đi.

Bạch Lộ không biết điều gì đang chờ đợi cô. Không biết người đàn ông đem cô nhấn vào chậu nước có đợi ở bên dưới không? Nghĩ tới hắn ta da đầu cô lại tê dại. Nhưng chuyện gì đến cũng phải đến, không thể trốn được. Nghĩ như vậy liền cứ ăn no trước, ít nhất chết đi không thành quỷ đói.

Bạch Lộ bước xuống nhà trong tâm thế đi tới nơi hành quyết, lúc xuống thì thấy Tóc Xoăn và Đầu Đinh đang ngồi trên ghế sô pha xem TV, bộ dáng thảnh thơi, thấy cô xuống thì tắt TV cầm chìa khóa xe ý bảo cô đi theo.

Ra tới bên ngoài, Bạch Lộ mới biết đây là một tòa nhà nhỏ ba tầng kiểu phương Tây. Có hai con chó lông dài to lớn đang ngồi xổm trước cửa, vừa nhìn thấy cô, chúng liền bật dậy hướng cô sủa thật to đe dọa, hàm răng sắc nhọn loé dưới ánh mặt trời.

Tóc Xoăn hướng chúng nó quát một tiếng, chúng liền im lặng tránh ra. Bạch Lộ thầm cảm thấy may mắn, vừa rồi không leo ra ngoài cửa sổ chạy trốn, bằng không hai con chó này tuyệt đối có thể đem cô xé cái nát nhừ.

Trước cửa có một chiếc xe hơi màu đen, có chút quen thuộc, hẳn là chiếc dùng để bắt cóc cô hôm qua.

Đầu Đinh ngồi vào vị trí lái, Tóc Xoăn mở cửa sau đẩy cô vào. Xe khởi động, Tóc Xoăn từ trong túi móc ra một miếng vải đen, nói câu "Đắc tội” xong liền dùng miếng vải bịt mắt cô lại, động tác thô lỗ quen thuộc thật không hề có tý "đắc tội" nào.

Xe chạy ra ngoài, Bạch Lộ thành thật dựa vào ghế ngồi. Cô không biết mình sẽ bị mang đi nơi nào, trong lòng thấp thỏm bất an, nhưng cái gì cũng không dám hỏi. Hai người kia cũng không nói lời nào, liền cứ như vậy im lặng khoảng hai tiếng, xe giảm tốc độ, dừng lại.

Tóc Xoăn cởi miếng vải bịt mắt xuống, Bạch Lộ thích ứng một chút ánh sáng, khung cảnh có chút quen thuộc, là lối vào của con hẻm tới nhà cô.

Tóc Xoăn nhìn xung quanh rồi lấy ra một điếu thuốc và châm lửa, nhấp một ngụm rồi lạnh giọng hỏi: "Cô sẽ không báo cảnh sát chứ?"

Bạch Lộ sửng sốt một chút rồi lắc đầu.

Tóc Xoăn khịt mũi, "Coi như cô thức thời."

Nói xong lại dùng sức hút thêm vài lần rồi đem nửa tàn thuốc ném ra khỏi cửa sổ xe, quay lại dùng ngón tay chỉ trán cô, uy hϊếp nói: "Thứ đồ kia nếu cô nói không có, vậy thì vĩnh viễn đừng lấy ra, nếu không liền cùng người kia giống nhau....." Hắn ta âm hiểm cười cười, đưa tay chỉ hình cây súng lên thái dương, "Bang."

Bạch Lộ theo bản năng co rụt lại, rồi lại nhịn không được hỏi: "Cô ấy, các anh thật sự gϊếŧ cô ấy rồi sao?"

Tóc Xoăn sắc mặt biến đổi, không kiên nhẫn nói: “ Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi". Nói xong hắn lôi một vật từ ghế trước ném vào tay cô, Bạch Lộ nhìn xuống, là túi sách của cô.

"Xuống xe." Tóc Xoăn nhìn cô vài giây, rồi ra lệnh ân xá.

Bạch Lộ sửng sốt, vươn tay đẩy cửa xe, xách túi nhảy ra ngoài. Lo sợ bọn họ đổi ý, cô di chuyển thật nhanh rồi bỏ chạy.

Xe còn chưa lập tức lái đi, khi bóng lưng cô khuất ở góc tường, Tóc Xoăn đẩy cửa ngồi vào ghế phụ, lấy điện thoại di động ra và báo: "Lão đại, người đã đưa trở về rồi ạ.”

"Ừ, sắp xếp như thế nào?"

"Anh yên tâm đi, bọn em đã an bài ổn thỏa."

Cuộc trò chuyện kết thúc, Đầu Đinh khởi động xe, Tóc Xoăn rút ra một điếu thuốc, cũng đưa cho hắn một điếu, châm lửa rồi khó chịu chửi rủa: "Con mẹ nó, thế mà lại gặp phải một đứa ngốc."

Tối hôm qua lăn lộn một đêm, thậm chí còn dùng thuật thôi miên, cô gái kia nói cũng không ít, nhưng mẹ nó không có một câu nào hữu dụng, làm bọn họ mất công dựng lỗ tai cẩn thận nghe cả một ngày.

Cuối cùng, lão đại kết luận, chiêu này đều có ích đối với người bình thường, cho nên đầu óc của cô ta chắc chắn có vấn đề.

Vì vậy, bọn họ không thể chơi bài theo cách bình thường.

Bạch Lộ một hơi chạy lên lầu 3, tay run rẩy móc chìa khóa mở cửa, tiến vào phòng liền đóng cửa lại ngồi phịch xuống đất. Bây giờ đang là ban ngày, bạn cùng phòng của cô không có ở nhà.

Cô ngồi một hồi lâu mới đứng dậy, trước mặt đột nhiên tối sầm, trong người toát ra đủ mọi loại khó chịu, như sắp nhấn chìm cô. Đưa tay sờ lên trán, cả người toàn là mồ hôi lạnh. Cô lê người về giường ngủ, tìm thấy thuốc cảm mạo thì lấy hai viên uống, sau đó mệt mỏi nằm xuống. Thuốc thật nhanh đã có tác dụng, cô chìm sâu vào giấc ngủ.

Một giấc này thật sự ngủ rất sâu, giữa chừng tỉnh dậy một lần, bạn cùng phòng đã trở lại. Cô an tâm nhắm mắt lại khi thấy khuôn mặt quen thuộc. Trong bóng tối, dường như cô nghe thấy tiếng có người nói chuyện, hỏi rằng ai đã để đồ của tôi lung tung vậy, còn nói phải kiểm tra xem có thiếu gì không. Cô dường như nghĩ tới điều gì đó, cũng muốn đứng dậy kiểm tra đồ đạc của mình, nhưng cơ thể cô không nhấc lên nổi.

Cuối cùng cô bị đánh thức bởi Hà Nam, bạn cùng phòng của cô. Hà Nam nói cô bị sốt cao, mặt đỏ bừng lại còn mê sảng nữa, liền cho cô uống tiếp hai viên thuốc hạ sốt.

Bạch Lộ lần nữa tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày hôm sau. Lúc này chuông điện thoại vang lên, cô đã khá hơn nhiều, liền vươn tay lấy điện thoại di động lên nghe, sợ làm ồn đến Hà nam. Không nghĩ tới là chị cả gọi, vừa bắt máy chị cô đã khóc nức nở nói: "Tiểu Nhị, trở về đi, ba nằm viện rồi."

Bạch Lộ kinh ngạc, "Ba bị sao vậy chị?"

Chị cô nghẹn ngào, "Ba bệnh nặng, em mau mau về."

Bạch Lộ ra khỏi cửa, bên ngoài trời xám xịt, cả thành phố trong trạng thái chưa được đánh thức. Cô bắt xe buýt đến siêu thị trước, lấy một món đồ từ trong góc kho trên lầu, cầm lấy rồi chạy nhanh ra ga xe lửa.

Đại Hùng theo sau đuổi tới phòng chờ, đưa cho cô một phong bì căng phồng, một vạn tám, vừa mới đi rút từ cây ATM, hắn gãi gãi đầu nói: "Tiền không nhiều lắm, em trước tiên cứ cầm trước, đừng vội." Bạch Lộ cảm kích đến không nói nên lời, Đại Hùng liền vỗ vỗ vai cô an ủi.

Hai mươi mấy tiếng sau, xe lửa đến Trường Xuân. Ở đây vừa có một trận tuyết rơi dày đặc. Các công nhân vệ sinh mặc áo cam đang cầm xẻng xúc tuyết bên lề đường.

Thời tiết bây giờ đang là âm 20 độ, không khí lạnh băng khiến cho răng người ta run lên, nhưng cái lạnh thấu xương cũng không thắng nổi sự lo lắng bây giờ trong lòng Bạch Lộ. Khi đến bệnh viện trực thuộc Đại Học Y, tìm được phòng bệnh trên tầng 13, cuối cùng cũng nhìn thấy ba cô đang nằm trên giường bệnh nhắm mắt truyền dịch. Một năm không gặp, ba cô giường như thay đổi thành một người khác. Khuôn mặt gầy gò trắng bệch, chỉ còn lại gò má nhô cao, cô nhìn thấy nước mắt trào ra.

Thì ra một năm tới đây ba cô càng ngày càng yếu, thỉnh thoảng bị đau dạ dày nhưng cũng không coi trọng, tùy tiện mua thuốc giảm đau về uống ứng phó qua loa cho qua chuyện, thẳng đến mấy ngày trước ho ra máu. Đến bệnh viện kiểm tra thì phát hiện là ung thư dạ giày giai đoạn hai và được chuyển về đây điều trị. Một vạn mang theo dùng để chi trả các khoản phí khác nhau, không đến mấy ngày đã tiêu hết, mà chi phí dùng để phẫu thuật cho đợt tiếp theo lên đến 20 vạn, đối với bọn họ mà nói đây chắc chắn là một con số rất lớn.

Ý tứ của ba cô là muốn về nhà chờ chết, tiết kiệm tiền cho con trai ăn học và cưới vợ, mẹ cùng chị cô đương nhiên không đồng ý, đành phải nhờ anh rể giúp đỡ, những cũng không giúp được bao nhiêu. Hơn nữa em gái thứ 3 của cô đang học đại học, em trai cũng đang đi học.

Bạch Lộ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, uống hết ly nước ấm mà chị gái cô đưa tới rồi nói: "Em nơi này còn hai vạn, trước tiên cứ duy trì mấy ngày, sau lại nghĩ cách."

Nói là nghĩ cách, nhưng trong lòng Bạch Lộ cũng biết mọi chuyện không dễ dàng như vậy.

Chi phí ở bệnh viện rất đắt đỏ. Hai vạn của Bạch Lộ như muối bỏ biển, qua ba ngày nữa chắc chắn sẽ dùng hết. Ba mẹ con cô mặt ủ mày chau, nhưng lại không dám biểu hiện trước mặt ba cô.

Đang lúc Bạch Lộ ngồi trên bậc thang ở cửa bệnh viện, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào đại sảnh ngân hàng CCB đối diện, trong đầu mơ hồ tưởng tượng mình đang bịt mặt xông vào cướp, một bóng người chắn ngang tầm mắt của cô. Ngay sau đó có một thanh âm từ phía trên truyền xuống: "Bạch Lộ?"

Cô giật mình ngẩng đầu, nhìn lên người đàn ông trung niên đeo kính, mặc áo khoác đen, khuôn mặt chữ điền da trắng, nở nụ cười hiền hậu, người đàn ông nói: "Ông chủ của tôi muốn gặp cô."

Bạch Lộ sửng sốt đứng dậy hỏi: "Ông chủ của anh? Tôi biết sao?"

Người đàn ông cười ha hả một chút, "Bạch tiểu thư mấy ngày trước đã từng gặp qua."

Trái tim Bạch Lộ chợt run lên, như rơi vào hầm băng.