- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Lốc Xoáy
- Chương 17: Chiếm hữu tuyệt đối
Lốc Xoáy
Chương 17: Chiếm hữu tuyệt đối
Trong lòng Bạch Lộ có chuyện, nằm xuống trằn trọc không thể ngủ được.
Trình Úc quay lại phòng ngủ đem mở điện thoại ra đưa cho cô, nói với giọng hào phóng: "Gọi lại cho tên kia một cuộc đi, hắn tìm em rất nhiều lần rồi."
Cô nhìn thấy rõ tên trên màn hình điện thoại, duỗi tay ra muốn đoạt lấy. Trình Úc giơ tay lên, không nhanh không chậm ấn gọi lại, sau đó đưa cho cô. Làm sao cô có thể ở đây nói chuyện với Tô Triệt được, cuống quít mà ấn nút tắt.
Trình Úc nhướng mày, một phen đoạt lại xụ mặt nói: “Chỉ có một cơ hội, nếu không quý trọng thì đợi một tháng sau." Bạch Lộ trợn tròn mắt.
Hắn nhấn gọi lại lần nữa rồi đưa điện thoại cho cô, lần này Bạch Lộ không cúp máy, bíp bíp hai tiếng thì có người nhận, giọng nói của Tô Triệt vang lên: "Bạch Lộ?"
"Là em đây."
Cô vừa nói vừa định vén chăn bước ra khỏi giường, nhưng đã bị Trình Úc nắm chặt cổ tay, quay đầu lại thì thấy hắn dùng khẩu hình miệng nói: "Nói ngay tại đây."
Bạch Lộ thấy được rõ ràng, trong lòng rùng mình, biết ngay hắn không tốt đẹp gì mà.
"Hai ngày qua em đi đâu vậy? Anh không liên lạc được với em." Giọng Tô Triệt rõ ràng là vừa vội vừa quan tâm.
Bạch Lộ ngập ngừng, nhìn đến Trình Úc làm ra điệu bộ "xem em giải quyết như thế nào" nhìn mình, cô hạ quyết tâm, " Em đang ở cùng một người bạn." Chữ bạn phát ra một cách cứng ngắc.
Bên kia hơi dừng lại: "Không có chuyện gì thì tốt, anh gọi đến là muốn nói cho em chuyện của Từ Lệ...."
Vừa nghe đến cái tên đó, Bạch Lộ hô hấp căng thẳng.
Cách phía sau khoảng một thước, người kia đang ngồi dựa vào đầu giường tiện tay lật một quyển tạp chí. Cô sợ hắn nghe được nhưng càng muốn biết kết quả điều tra của Tô Triệt, vì thế lặng lẽ nắm chặt loa của chiếc điện thoại.
Tô Triệt nói một loạt kết quả điều tra của anh hai ngày này, Bạch Lộ chăm chú lắng nghe, nhịp tim cũng theo đó lúc lên lúc xuống. Bỗng một hành động làm tim cô thót lên.
Không phải nội dung trên điện thoại, mà là hành động của người bên cạnh. Nói chính xác là có một bàn tay luồn vào từ vạt áo của cô, vòng qua phía sau lưng vuốt ve một bên ngực......
Cô kinh hãi quay mặt nhìn lại, người đàn ông bày ra vẻ mặt đạo mạo, đối diện với ánh mắt của cô cũng chỉ chớp chớp mấy cái.Bạch Lộ điên mất.
Đây không phải là Phi Yến Phi trong truyền thuyết sao, hắn, hắn.... Một người lãnh khốc âm ngoan như hắn làm ra hành động này quá kỳ quái.
Cũng quá dọa người.
Ngữ khí của Tô Triệt ngưng trọng: "Em vẫn không muốn nói ra những người kia là ai sao? Nếu như vậy thì chuyện đồng hương của em sống hay chết, vì sao chết cũng không có cách nào tra ra manh mối đâu."
Bạch Lộ vẫn chưa hoàn hồn.
Bên kia không nghe thấy phản hồi, gọi tên cô hai lần, nói: "Em có nghe thấy không?"
Kẻ đang gây chuyện cũng nháy mắt ra hiệu với cô ý bảo tập trung vào điện thoại. Bạch Lộ phí công tránh né, hướng vào điện thoại nói một câu. Bên kia chưa kịp tiếp tục thì cô lại hét lên một tiếng - bộ phận mẫn cảm không kịp phòng bị bị người kia hung hăng nhéo.
Cô vội vàng ngẩng đầu lên che miệng, trong lòng khó chịu.
Bên kia nhận ra có điều gì không đúng, hỏi: "Em làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Bạch Lộ không thể trả lời. Trên mặt người kia cười như không cười, tay không ngừng di chuyển, thong thả mà độc ác tra tấn một bên ngực của cô.
Cô hiểu, hắn cố ý làm vậy.
Cố tình làm cô xấu hổ, làm cho cô và Tô Triệt hoàn toàn kết thúc.
Nhận ra điều này, ánh mắt của Bạch Lộ bị bi thương bao phủ, cổ học tắc nghẽn một lúc mới chậm rãi nói: "Tô Triệt, có chuyện gì hôm khác nói tiếp nhé?"
“Bây giờ em không tiện à?” Có lẽ bên kia đã đoán ra được, điều này càng làm Bạch Lộ khổ sở.
“Ừ.” Âm thanh mang theo một chút nghẹn ngào.
"Được rồi, hôm khác chúng ta nói tiếp."
Lạch cạch một tiếng, khép lại di động.
Bạch Lộ khịt mũi, cố gắng ngăn cản nước mắt đang trực trào ra.
Tay của Trình Úc vẫn để yên ở chỗ cũ, hắn hỏi bằng giọng điệu "dịu dàng" đáng ghét đặc trưng của mình: "Sao em không nói nữa? Tôi đã cho em cơ hội rồi, sau này sẽ không còn nữa đâu."
Bạch Lộ không muốn nói tiếp nữa, một chữ cũng không, đưa tay kéo tay hắn ra nhưng không được, ngược lại ngực cô bị bóp đau nhói.
“Đừng nhúc nhích." Hắn thấp giọng trách cứ.
Tay còn lại duỗi vào cầm lấy bên kia, trong miệng lẩm bẩm nói: "Như vậy mới đều."
Bạch Lộ chán nản.
Xoay người nắm lấy đầu gối hắn, nắm chặt, cả người đổ xuống dùng đầu đập vào mặt hắn, tức giận chửi bới: "Biếи ŧɦái biếи ŧɦái, đồ khốn kiếp, cầm thú không bằng ..."
Trình Úc hiển nhiên không ngờ rằng con cừu nhỏ đột nhiên cáu kỉnh lại còn dùng bạo lực với mình, hai tay còn đang sờ ngực cô, không kịp phòng bị mà ăn một đập.
Nhưng vũ khí này lực sát thương hơi yếu.
Hắn phản ứng cũng đủ nhanh, thu tay lại túm lấy cái gối ném sang một bên, xốc lên như một con báo lăn qua đè lên người cô, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang nhăn nhó của Bạch Lộ nói "Em to gan nhỉ? Còn động tay động chân với tôi." "
Bạch Lộ vừa rồi gần như đã cố gắng hết sức, lúc này mới thở hồng hộc.
Bộ ngực phập phồng lên xuống.
Tầm mắt Trình Úc bị thu hút.
Trải qua một trận lăn lộn, lúc này áo bị hất lên lộ ra một mảnh nhỏ trước ngực. Trắng nõn tinh tế, dưới ánh đèn có chút lóa mắt. Nha đầu này có một làn da rất đẹp, Trình Úc thất thần. Trong ấn tượng của hắn, những cô gái ở thôn quê phải thường xuyên làm lụng vất vả vì vậy nước da đều là ngăm đen.Nhưng cô một chút quê mùa cũng không có, da trắng bạch, giống như trứng gà luộc bóc vỏ vậy.
Yết hầu căng thẳng, trong vô thức hoạt động lên xuống.
Động tác tay vượt qua ý thức kéo vạt áo của cô lên. Hai đầu ngực bị hắn nhào nặn đỏ bừng, như đang thông báo sự tồn tại của chúng. Thoạt nhìn trông ấn tượng hơn so với lần đầu nhìn thấy, làm cho hắn — Có cảm giác thèm ăn.
Bị khinh bạc một cách lộ liễu như vậy khiến Bạch Lộ vừa xấu hổ vừa tức giận, vươn tay ra một đòn phản công bất đắc dĩ, đang đánh thì cô dừng lại nghi ngờ nhìn xuống phía dưới, trên bụng cô có cái gì đó, nóng nóng.
Trình Úc vừa rồi cưỡi lên người cô để trấn áp, lúc này hắn mới cúi đầu nhìn theo ánh mắt của cô, trong lòng cũng giật mình.
Bạch Lộ nhìn chằm chằm vào vạt áo ngủ của hắn, sau lớp vải phồng lên rõ ràng. Mấy giây sau mặt đỏ bừng mắng một tiếng: "Đồ biếи ŧɦái."
"Ghê tởm."
Rồi không biết lấy sức từ đâu ra đẩy người đàn ông đang có chút mất tập trung, trở mình tay chân lồm cồm bò dậy về phía mép giường.
Trình Úc trong lòng thầm mắng một câu, mẹ nó.
Trăm năm khó gặp mới động tâm một lần lại bị cô mắng ghê tởm.
Giường thật sự rất lớn, Bạch Lộ vừa mới bò đến mép giường đã bị người phía sau túm lấy mắt cá chân, sau đó mạnh mẽ kéo về phía sau ôm lấy, cảnh tượng quen thuộc làm cô ngẩn ra.
"Em muốn dùng tư thế này? Giống như khỉ đầu chó?" Người đàn ông thổi khí nóng sau tai cô.
Lúc này đầu cô như chết lặng, cô đã sớm quên tinh tinh khỉ đầu chó gì đó lâu rồi, chỉ biết tư thế này gợi lên ký ức đáng sợ, thân thể dính vào lưng cô dày rộng, nóng rực, mùi cơ thể đàn ông còn nồng hơn lần trước. Lúc này cô thật sự rất sợ.
Giằng co vài giây, Trình Úc đem cô bế lên đặt lại trên giường.
Cô còn muốn chống cự, hắn siết cổ tay cô ấn vào hai bên đầu cô trong tư thế như đầu hàng.
Hai người hơi thở hổn hển hai mắt nhìn nhau, nhất thời giật mình, như thể vừa nhìn thấy một người không quen biết.
Sau một lúc đối mặt, Trình Úc chuyển sang dùng một tay siết chặt hai cổ tay cô và cố định chúng trên đỉnh đầu, sau đó nói với giọng điệu bình thường: "Sớm muộn gì cũng có ngày này, đây là tự em gây ra, đừng trách người khác.”
Nói xong một tay cởi bỏ bộ đồ ngủ, lộ ra xương hông không quá đầy đặn nhưng hình dạng rất đẹp, một tấc sau là cặp đùi trắng mịn ...
Một khi đã quyết định bắt đầu thì sẽ không cho đối phương cùng mình có cơ hội do dự nữa.
Trình Úc hít một hơi thật sâu, tách hai chân cô ra, chống người lên nơi mềm mại nhất giữa hai chân.
Khoảnh khắc cảm nhận được sự đυ.ng chạm, cô run rẩy kịch liệt, một nóng một lạnh, một cứng một mềm, tương phản thực sự rất sắc nét. Tuy là người từng trải nhưng hắn cũng bất giác vì sự "Tiếp xúc" vi diệu này mà đáy lòng phát ra một tiếng than thở.
Dưới thân cũng không chút nghi ngờ nào thẳng tiến đút vào trong.
Bạch Lộ nhăn mày, "Đau quá."
"Nhịn một chút."
Sau đó xỏ xuyên qua.
Người dưới thân không chịu được kêu khóc.
Bạch Lộ nhíu chặt mày, so với ngón tay lần đó đau hơn rất nhiều, không, căn bản là không thể so.
Đau đớn còn kèm theo cảm giác xấu hổ mãnh liệt, thứ xấu xí kia xâm nhập vào trong thân thể cô, nóng bừng, còn không ngừng trướng to lên, như một vật thể còn sống khiến dạ dày cô dâng lên từng đợt ghê tởm.
Mỗi giây tiếp theo đều bị đau đớn bao phủ.
Tiến vào đau, ra ngoài càng đau, hắn còn không dừng liên tục ra ra vào vào, con mẹ nó! Bạch Lộ nổi điên, cảm xúc phẫn nộ không có chỗ chút ra, lại bắt đầu đấm đá loạn xạ.
Trình Úc đang đắm chìm trong một trải nghiệm thần kỳ hoàn toàn mới, như thể bước vào một thế giới chưa từng được khám phá, được bảo tồn một cách hoàn hảo. Trong lòng dâng lên một trận rung động, phấn khích, còn có một cảm giác khó tả.
Khi bị người phụ nữ nháo, hắn ta nắm lấy mắt cá chân của cô, cau mày cảnh cáo: "Càng cử động càng đau."
Bạch Lộ không nghe thấy, như một con thú nhỏ tiếp tục cào cấu đánh đấm loạn xạ.
"Em đủ chưa?"
Trình Úc hét lên một cách thiếu kiên nhẫn mới dọa được cô sợ. Hắn nhìn cô nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt vốn dĩ luôn đen trắng nay đã đỏ hoe. Trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp, ngay sau đó đưa nay nắm cằm cô hỏi ngược lại: "Em cho là mình có lý lắm hả?"
"Tôi hỏi em, lúc nãy em cùng tên cảnh sát kia nói cái gì?"
"Quên thỏa thuận đó sao? Lúc đó tôi đã nói gì? Nếu em vi phạm hợp đồng trước tôi có thể đến gặp gia đình em để đòi lại bất cứ lúc nào."
"Còn có một câu em nên nhớ kỹ, biết càng nhiều, cái chết càng gần."
Hiệu quả của những lời này thật hoàn mỹ, người dưới thân bất động, toàn thân cũng vì thả lỏng mà hoàn toàn mở rộng. Hắn cũng không nói chuyện nữa, vui sướиɠ mà ra ra vào vào. Sau đó cảm giác được cô không thật sự ở trong trạng thái, bàn tay đưa xuống nơi giao hợp của hai người, nhẹ nhàng vân vê cho đến khi nói dần trơn ướt.
Khi tia nắng đầu tiên chiếu vào mặt mình vào sáng sớm, Trình Úc nhạy bén cảm nhận được, tỉnh dậy ngay lập tức.
Tối hôm qua rèm cửa vẫn chưa kéo lại, lúc này ánh mặt trời đã rơi xuống nửa giường.
Tuy rằng hôm qua tiêu hao sức lực, đi ngủ cũng muộn, nhưng lúc này cũng không có cảm giác mệt mỏi, ngược lại còn sảng khoái thoải mái, không khỏi nghĩ đến lời tiểu Đồng nói, "Cửu hạn phùng cam lộ."
Cam lộ.
Hắn ngồi ở mép giường chăm chú nhìn một lát.
Cô nằm nghiêng một bên cuộn thân thể lại, mái tóc dài phủ đến đầu gối, một chút ánh ban mai chiếu vào khuôn mặt cô, những sợi lông tơ nhỏ mịn màng hiện rõ. Chợt thấy sống mũi cô hơi nhăn lại, hóa ra là bị một sợi tóc dính vào, hắn dùng ngón tay cẩn thận nhặt ra sau đầu cô.
Sau đó đầu ngón tay lướt đến má cô, gõ lên vài cái. Ngoại trừ lần ở trong siêu thị ngày đó, hắn chưa thấy cô cười lần nào nữa.
Nhưng đã thấy cô khóc không ít lần.
Đêm hôm qua xong việc cô lại bắt đầu khóc. Hắn lấy tay lau nước mắt cho cô, lúc lau lại chạm vào nước mũi nhầy nhầy, hắn vừa tức giận vừa buồn cười, cô còn không biết xấu hổ mắng hắn ghê tởm, cũng may hắn chỉ dùng tay thôi.
Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, Trình Úc quay trở lại phòng ngủ trước khi đi ra ngoài, kéo chặt rèm cửa, sau đó một mình lái xe đến công ty. Trên đường đi, hắn theo thói quen gõ vô lăng khôi phục lại trạng thái tỉnh táo, nghĩ đến đêm qua vẫn còn hơi sớm, kế hoạch của hắn không phải như thế này.
Sau khi trưởng thành, kỷ luật bản thân đã trở thành một phần quan trọng nhất trong cuộc sống của hắn. Muốn thành công cần phải khắc chế được nhược điểm của chính mình . Đàn ông có quá nhiều điểm yếu, ham muốn quyền lực, tiền bạc, tình cảm, phụ nữ, đủ thứ hư hư thực thực. Nếu không kiềm chế, những thứ mang lại kɧoáı ©ảʍ cho hắn cũng sẽ trở nên không đáng tin cậy, đem hắn ngũ mã phanh thây.... Những ví dụ giống vậy hắn đã gặp qua rất nhiều lần.
Trong những năm qua, sự kiềm chế gần như đã trở thành một bản năng khác của hắn.
Tuy nhiên, mọi thứ đều có ngoại lệ.
Nhưng những trường hợp ngoại lệ như vậy không thể quá nhiều.
Điện thoại rung lên, hắn liếc nhìn dãy số, khóe miệng tự giễu cười cười, lại là một con ngựa hung hãn khác.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Lốc Xoáy
- Chương 17: Chiếm hữu tuyệt đối