Ánh sáng đèn đường bị sương mù bao quanh mông lung mờ ảo, hai người bước cạnh nhau, cách nhau hơn nửa thước.
Giày cao gót đập vào bậc thang đá xanh biếc, tiết tấu không đều đặn, Trình Úc nói: "Về sau không quen thì đừng đeo giày cao gót nữa."
Bước chân Bạch Lộ cứng lại, không nói gì.
Đi vào hành lang trên lầu hai, đèn cảm biến liền tắt phụt, liên tiếp hai lầu đều bị hỏng, Trình Úc hỏi: "Lúc nào cũng như thế này?"
"Không phải."
“Vì tôi đến nên tắt à?” Hắn nửa đùa nói.
Bạch Lộ thầm nghĩ, cũng có thể lắm.
Mở cửa vào nhà, Bạch Lộ ấn công tắc bật đèn, cũng không tìm dép lê, bước thẳng vào bên trong.
Trình Úc không so đo với cô, trực tiếp đi giày da vào, nhìn xung quanh một cách thoải mái, không gian nhỏ gọn gàng sạch sẽ, phải nhìn kỹ mới tìm thấy được một ít chi tiết nữ tính.
"Cô sống một mình?"
Bạch Lộ ừ một tiếng, sau đó thấy hắn dạo bước chân hướng về phòng bếp, tiếp theo là ban công, còn tự nhiên đẩy cửa sổ ra, cô không khỏi có chút ngẩn người.
Căn nhà quá nhỏ, một phút sau Trình Úc đã lững thững trở về, thấy cô vẫn còn đứng giữa phòng khách, liền chỉ chỉ tay hướng sô pha nói: "Ngồi đi."
Ghế sô pha vốn dĩ rất dài, khi Tiểu Thiên ở đây, Bạch Lộ sẽ ngủ trên này. Nhưng bây giờ người này ngồi ở một bên, hầu như không còn chỗ trống, lúc này Bạch Lộ hoàn toàn không biết khái niệm về hít thở, cô chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi vào đầu ghế bên kia, cố gắng cách xa hắn một chút.
Trình Úc bắt chéo chân, chống tay lên tay vịn ghế sô pha, ngẫu nhiên gõ hai lần. Sau đó nhìn sang sườn mặt cô, hỏi: "Tiền thuê căn phòng này chắc cũng không ít?"
“Tôi không biết, đây là căn hộ không dùng đến của bạn bằng hữu tôi.” Bạch Lộ thành thật trả lời.
Hắn nhướng mày, "Vị trí như thế này, loại căn hộ một phòng ngủ của cô ít nhất cũng phải hơn một ngàn."
Thấy Bạch Lộ kinh ngạc, hắn cười cười, “Loại bằng hữu gì mà có thể cho cô nhiều tiện nghi như thế?” Sau đó hỏi: “Nam?"
Bạch Lộ gật đầu.
Một tia sáng tỏ hiện trong mắt hắn.
Bạch Lộ nhỏ giọng phản bác, "Không phải người như anh nghĩ."
“Ồ?” Hắn cười hỏi, “Tôi nghĩ thế nào?”
Dưới đáy bàn trà có đặt mấy quyển sách, Trình Úc vươn tay cầm lấy một cái, trang bìa viết "cơ sở kế toán", lật xem, "Cô đang học cái này?"
Bạch Lộ ừ. Nghe được câu tiếp theo của hắn: "Có vẻ rất phức tạp, cô hiểu được sao?"
Cô bực mình không đáp lại.
Im lặng một lúc, lại nghe hắn hỏi: "Có nước không?"
Cô sửng sốt, nhìn về phía hắn. Trình Úc nửa cười nửa không nói: "Cô tiếp đãi khách thế này à?"
Bạch Lộ vội vàng đứng dậy, "Để tôi đi lấy."
Đi được hai bước thì quay đầu lại, mặt không cảm xúc nói: "Nhà tôi không có trà đâu."
"Không cần."
Trông có vẻ dễ hầu hạ.
Bạch Lộ vẫn đang mặc chiếc váy bó kia, trông rất lúng túng. Cô thật sự không có cảm giác an toàn, cúi đầu thấp một chút sẽ nhìn thấy khe rãnh ngực, vì vậy đi đến tủ quần áo lấy một chiếc áo khoác ra mặc vào, lại tới cửa thay một đôi dép lê rồi mới đi vào phòng bếp.
Trình Úc kiên nhẫn chờ đợi, tầm mắt tùy ý nhìn xung quanh, lúc nhìn tới tủ quần áo lông mày nhíu chặt lại. Cửa tủ đóng chưa chặt, kẹp lấy quần áo bên trong. Hắn là một người có tính sạch sẽ, nhìn thấy vậy thật sự khó chịu, dứt khoát đứng dậy đi qua đem cửa tủ kéo ra một chút, nhét tay áo sơ mi vào.
Nhưng giây tiếp theo hắn liền dùng sức kéo ra.
Ánh mắt lập tức đóng băng
Bạch Lộ không đoán được ý đồ của người nọ, cũng không muốn đối mặt với hắn, vì vậy cô trốn trong bếp với tâm thái ôm đà điểu, nhìn chằm chằm ấm đun nước trên bếp. Từ im lặng đến khi nghe thấy tiếng nước sôi, trong lòng cô thở dài, lấy một cái cốc ra rửa sạch dưới vòi nước. Hành động này rất máy móc, thẳng đến khi nắp ấm nước lạch cạch vang lên, cô mới hoàn hồn. Tại sao phải rửa sạch như vậy chứ, độc chết hắn ta ngược lại mới bớt việc.
Cô bưng nước trở lại phòng khách, liền nhìn thấy người đàn ông đứng trước tủ quần áo, bóng lưng cứng ngắc làm cho người ta căng thẳng.
Sau đó cô nhìn thấy màu sắc quen thuộc, trong lòng hoảng hốt, đặt ly nước xuống bàn đi qua, duỗi tay định đóng cửa tủ lại, hắn liền nắm lấy cổ tay cô, đau đến mức cô suýt hét lên.
Trình Úc quay đầu lại, sắc mặt dọa người, giữa kẽ răng gằn ra hai chữ: "Của ai?"
Bạch Lộ đáp: "Không liên quan gì đến anh."
Hắn giễu cợt, gằn từng tiếng: “Tôi tốn tiền không phải để cô mua tủ đựng quần áo cho người khác."
Bạch Lộ nghe thấy ý tứ, cảm thấy hắn thật vô lý, muốn hất tay ra nhưng không được, ngược lại bị hắn đè lên cửa tủ, loảng xoảng một tiếng đập mạnh đến nỗi sau lưng cô tê rần.
Sau đó nghe thấy giọng nói bình tĩnh của hắn: "Cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, đừng nói đây là của em trai cô."
Bạch Lộ thấy bộ dạng làm bộ làm tịch của hắn hôm nay, cộng thêm việc tức giận vô duyên vô cớ với mình, sau lưng lại bị đau đớn kí©h thí©ɧ làm cô không nhịn được nữa, cao giọng nói: "Của ai cũng không liên quan đến anh."
"Tiền thiếu anh tôi sẽ trả, chỉ cần cho tôi một chút thời gian nữa."
Trình Úc cười cười, "Tôi thiếu chút tiền ấy sao?"
Bạch Lộ đình trệ, “Vậy anh muốn thế nào?” Nói xong liền hiểu được, do dự không muốn thừa nhận hỏi: “Anh muốn tôi?
“Cô không nghĩ tới cho tôi sao?" Trình Úc lập tức nói tiếp.
Bạch Lộ quay mặt sang một bên.
Trình Úc cười lạnh một tiếng, thong thả ung dung nói: “Nếu hôm nay xuất hiện trong phòng khách sạn không phải tôi, mà là một lão già béo, đầu trọc lóc, cô cũng ngủ cùng hắn sao?"
Nhìn thấy trong mắt cô thoáng qua một tia chán ghét, hắn tiếp tục: "Nếu trong căn phòng kia có nhiều hơn một người đàn ông..."
Bạch Lộ hô hấp dừng lại, nhớ đến cảnh trên TV.
Trình Úc lãnh đạm nói: "Có gan lựa chọn thì phải có gan gánh vác."
Bạch Lộ cắn môi không nói lời nào.
"Hối hận?"
Trình Úc nhìn vẻ mặt của cô, chậm rãi hỏi với giọng điệu giễu cợt: "Bán thân cứu em trai mình rất cao thượng có phải không? Vì đồng hương kia mà việc sống chết của mình cũng không màng? Cô thích hy sinh vì người khác đến vậy sao? Cô nghĩ cô là ai? Thánh mẫu Maria chắc?"
Nghe hắn ta nhắc đến sự việc đó, cảm giác tội lỗi tạm thời bị gác lại lần nữa nảy lên trong lòng, cộng với sự uất ức cùng ủy khuất lúc này, Bạch Lộ nhất thời không thể chịu đựng được. Cô không cao thượng, cũng không phải nguyện ý hy sinh, cô chỉ là ngu ngốc, cô không biết người thông minh sẽ lựa chọn như thế nào khi đối mặt với những tình huống này. Không phải cô không biết lựa chọn bán mình là có ý nghĩa gì, đó là điều cô kháng cự nhất, cũng là điều cô sợ nhất, nhưng cô không thể nghĩ nhiều, bởi cô sợ những ngón tay của em trai sẽ bị chặt đứt. Những ngón tay bị chặt đứt hay việc em trai cô sa sút trong việc học sẽ làm cuộc sống này trở nên vô vọng. Gửi đến cha mẹ ...
Cô chỉ không hiểu, cô không sợ mệt không sợ khổ, rất hay giúp đỡ người khác, cũng không tham lam, vì sao quy tắc của cô hết lần này đến lần khác bị phá huỷ? Vì cái gì kiên trì một chút cũng khó như vậy....
Trong phút chốc, nước mắt Bạch Lộ chảy dài trên khuôn mặt, người đang gông cùm xiềng xích cô không biết khi nào đã buông ra. Cô rũ mắt, giơ tay bắt đầu cởϊ áσ khoác, âm thanh không chút tức giận nói: "Được, tôi cho anh, anh muốn gì tôi liền cho."
Có can đảm lựa chọn thì phải can đảm gánh chịu hậu quả, hắn ta nói đúng, cô đồng ý.
Trình Úc lùi lại một bước, khoanh tay nhìn cô cởi chiếc áo khoác ra, khóa kéo trượt xuống, rơi trên mặt đất như một đám mây nhàn nhạt lướt qua tim hắn. Ánh đèn mờ hắt lên bờ vai mảnh khảnh của cô, đó là thứ ánh sáng thuộc về thiếu nữ, có loại cảm xúc như đang nhìn một bức tranh sơn dầu.
Khoảnh khắc tiếp theo, thấy cô cúi đầu tìm khóa kéo, nửa ngày không có kết quả, hắn không khỏi buồn cười, lãnh đạm nói: “Loại váy này không phải để cởi, là để đàn ông xé."
Thấy tay cô run run, hắn bình tĩnh nói: "Để tôi đoán xem, tự nhiên cô lại rộng lượng như vậy, là tính toán đêm nay định trả một lần, rồi sau này chúng ta không ai nợ nhau sao?"
Bạch Lộ bị chọc trúng tâm sự, ngẩng đầu lên, cứng ngắc hỏi: "Cần bao nhiêu lần?"
Trình Úc không đáp hỏi lại: "Cô cảm thấy một đêm của cô đáng giá mười vạn?"
Bạch Lộ cắn môi dưới.
“Hơn nữa sau này, càng là lần sau càng không đáng giá bằng lần trước." Hắn dùng giọng điệu cực kỳ bình tĩnh nói ra những lời cay nghiệt và xúc phạm nhất, thưởng thức phản ứng của cô, tàn nhẫn tiếp tục: "Cho nên, tôi muốn rất nhiều lần. Trả thành từng đợt, cộng thêm tiền lãi."
Cơ thể Bạch Lộ siết chặt, đã chống cự đến cực hạn, nhưng cô không phải là người giỏi nói chuyện, đối với chủ đề này cũng không biết nên mặc cả thế nào, trong lúc nhất thời cô sững người đứng đó.
Trình Úc buông tay, không hề gợn sóng nói: "Hôm nay tôi không tính đυ.ng vào cô."
Nhìn thấy cô ngẩng đầu, trong mắt lóe lên một tia hi vọng. Hắn thay đổi cuộc trò chuyện, "Tuy nhiên, để cô hoàn toàn loại bỏ ý nghĩ không an phận, tôi quyết định giúp cô một phen."
Bạch Lộ lập tức được lĩnh ngộ, dư quang đang liếc nhìn khe hở của tủ quần áo. Ngay sau đó thấy hoa mắt, thân thể bị chặn ngang bế lên, cô thất thanh hét chói tai.
Bị ném mạnh lên giường, cô theo bản năng muốn đứng dậy, liền bị cánh tay cường tráng của người đàn ông giữ chặt.
Ở địa phương ái muội nguy hiểm này, hai người tiếp xúc gần gũi, cô cực kỳ mẫn cảm ngửi thấy mùi cơ thể nam tính của người đàn ông, nhiệt độ đối với chính mình có điểm bất đồng, bao phủ, đánh sâu vào cô. Không cam lòng, cô dùng mọi sức lực phản kháng, hướng bên kia giường bò sang. Ngay sau đó bị hắn ôm chặt từ phía sau. Cô đang nghĩ cách thoát ra, đột nhiên đôi mắt trừng lớn, đồng tử co chặt.
Hạ thân truyền đến một cơn đau nhói.
Giọng nói mắc kẹt trong cổ họng, như bị mất đi âm thanh.
Cô nằm sấp với tư thế chật vật, không cách nào cử động được. Không thể nhìn thấy biểu cảm của người phía sau, nhưng động tác của hắn lại đột ngột và tàn nhẫn vượt qua sức tưởng tượng của cô. Mọi giác quan trên cơ thể đều tập trung lại một chỗ, vô cùng mẫn cảm mà cảm nhận dị vật đang xâm nhập trong cơ thể.
"Không ..." Tiếng van xin thảm thiết của cô cũng không ngăn cản được hắn.
Sau vài giây, dị vật rút ra, một bàn tay đưa lên trước mặt cô, nhìn màu đỏ trên đó mà ghê người.
Ngón tay vừa mới tùy ý gõ lên tay vịn ghế sô pha, giờ phút này nhuốm máu đỏ tươi, dị thường dữ tợn.
“Biết cái này có nghĩa là gì không?” Giọng nói không độ ấm từ phía sau truyền đến.
Bạch Lộ thần kinh vẫn sợ hãi dừng lại ở màu máu đỏ tươi kia, giây tiếp theo bị hắn bế lên nhấc mình trở lại, nơi đó đau đớn xé rách. Bị hắn gông cùm xiềng xích ôm trong ngực, rốt cuộc cũng đối diện với ánh mắt hắn, lại nhìn đến vẻ mặt hắn - Không chút biểu tình.
“Nhớ kỹ, là ai khiến cô chảy máu.” Trình Úc nói xong, dùng ngón tay ấn lên ngực Bạch Lộ, vết máu loang lổ lên da thịt trắng như tuyết, nhìn có chút chói mắt, tương ứng nằm trên vị trí trái tim.
Khi Trình Úc xuống lầu, trời đã sáng. Trong tiểu khu mọi người bắt đầu vội vã đi làm đi học, đi ngang qua một bồn hoa, những bông hoa hồng đủ màu sắc xinh đẹp kiều diễm, dường như giống với khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp kia, không khỏi khiến hắn nhìn thêm hai lần.
Xe vẫn dừng ở chỗ cũ, tiểu Đồng bước ra mở cửa, trên mặt nở nụ cười đắc ý: "Chào buổi sáng, lão đại."
Trình Úc ừ một tiếng, nghiêng người ngồi vào.
Tiểu Đồng từ kính chiếu hậu lặng lẽ đánh giá vài lần, cười nói: "Lão đại, khô hạn đã lâu bây giờ gặp được cam lộ, cảm giác không tồi chứ ?"
Trình Úc sửa lại vạt áo sơ mi có chút nhăn nhúm, làm như không nghe ra điệu bộ trêu chọc của hắn, một lát sau, đột nhiên nói: "Cô ấy không giỏi suy đoán ác ý của người khác đối với mình."
Tiểu Đồng sửng sốt một chút, liền nghe được câu nói tiếp theo: "Người này không khéo, đổi lại người khác gặp chuyện hai lần đều có thể liếc mắt nhìn ra."
Tiểu Đồng bĩu môi, "Dù sao cũng có tác dụng, người đã tới tay rồi, cô ấy biết được cũng chẳng sao."
Trình Úc không tán đồng hừ một tiếng, "Nếu động vào cô ấy vào lúc này, với tính cách ấy e rằng cả đời này cô cũng không tha thứ."
Cả đời! Từ này dọa tiểu Đồng sợ nhảy dựng, tay run rẩy, chiếc xe suýt nữa quệt vào lề đường đυ.ng vào một ông cụ đang đi.
Trình Úc cau mày, "Lái xe cẩn thận."
“Không phải chứ, lão đại, tối hôm qua anh không làm gì sao?” Tiểu Đồng bày ra vẻ mặt không thể tin nổi .
Trình Úc nhướng mày, "Tôi có cần báo cáo chi tiết cho cậu không?"
“Không, không phải.” Tiểu Đồng vò đầu bứt tóc, sau đó cười cười nói: “Dù sao hiện tại cũng không tệ, nói chuyện một đêm là đủ hiểu nhau rồi, haha.”
Trình Úc không trả lời nữa, nhìn về phía cửa sổ, như tự nói với chính mình: "Nhược điểm quá rõ ràng, dễ bị lợi dụng."
Vốn nghĩ không đυ.ng vào, cuối cùng vẫn phải đυ.ng.
Chuyện này cũng là ngoài ý muốn. Bất quá chiêu này đối với cô hoàn toàn có tác dụng. Mặc dù cô không khóc như lần trước ở bệnh viện, thậm chí không rơi một giọt nước mắt nào, nhưng vẻ ngoài vô cảm của cô càng khiến hắn càng lo lắng hơn. Đây cũng là lý do vì sao đêm qua hắn ở lại.
Tiểu Đồng ngồi ở ghế trước cũng đang nhớ lại một chuyện. Một đêm hai tháng trước, hắn nghe điện thoại liền lái xe đến dưới lầu chung cư của lão đại. Bạn cùng lớp của Tăng Bội Bội nước mắt lưng tròng, lên xe ấp úng nói: "Lão đại của anh không phải là không được chứ?"
Hắn giơ một bàn tay tát lên mặt cô ta: "Cô con mẹ nó lặp lại lần nữa?"
Cô gái bị đánh cho ngây ngốc, hắn cắn răng căm giận nói, "Là cô không đủ tư cách." Sau đó ném cho cô một xấp tiền, lại chỉ vào mặt cô nói: “Nhớ kỹ, nếu cô dám nói bậy một lời, tôi gϊếŧ cả nhà cô. "
Ngày hôm sau, hắn nói sự việc với Lão Hà, lão Hà gật gật đầu: "Vậy là đúng rồi."
Hắn vẫn không thể hình dung ra được, "Không thể nào, làm sao có thể coi trọng cô ấy? Mọi phương diện đều không bằng một ngón chân của La tiểu thư."
Lão Hà liếc hắn một cái, "Đương nhiên không bằng, nhưng loại này có chỗ tốt, tốn ít rủi ro, hơn nữa nói đến chuyện tình cảm nam nữ, ai nói rõ ràng được, có cảm giác đúng thì chính là đúng.
"Đúng rồi," Trình Úc đột nhiên nhớ ra một chuyện, "Cậu điều tra một chút, cô ấy có quen một cảnh sát. Xem xem lai lịch như thế nào, quen biết bao lâu, đã tiến đến quan hệ như thế nào rồi."
Tiểu Đồng lập tức đồng ý, trong giây lát suy nghĩ, cảnh sát sao? Khung cảnh trước cửa quán bar tháng trước hiện lên, không phải là người kia chứ? Nếu như lần đó thật sự quen biết, thì đến bây giờ đã được một đoạn thời gian khá lâu rồi. Nếu thật sự như vậy thì tội của hắn rất lớn.
“Có vấn đề gì sao?” Trình Úc tinh ý bắt được vẻ mặt biến hóa của hắn.
"Không có, em lập tức điều tra ngay."
Trình Úc im lặng một hồi, sau đó hỏi: "Thứ đó đã lâu không dùng đến, có chút vô dụng phải không?"
"A? Có chút vô dụng." Tiểu Đồng hoảng loạn.
Nghĩ rằng mình sẽ lại bị chỉ trích, nhưng chỉ nghe thấy Trình Úc nói: "Phụ nữ và trẻ em có thể bất cẩn, đàn ông thì không thể."
"Chúng ta cũng không thể."
Trong xe nhất thời lâm vao, một lúc sau, điện thoại vang lên, Thừa Vũ nhìn một cái rồi nói với giọng điệu bình tĩnh: "Là tôi, Thư ký La đã đến Thanh Thành rồi? Được rồi, tôi hiểu rồi, cảm ơn."