Hôm nay Bạch Lộ rất khác với ngày thường. Trước kia cả người chỉ mặc những bộ quần áo cũ, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc nào cũng bị mái tóc che khuất một nửa. Hôm nay lại lộ ra vầng trán mịn màng trơn bóng, quả nhiên là một mỹ nhân, đôi mắt to tròn ánh lên vẻ thê lương, hai mảnh môi mỏng vì được tô son mà trở nên đỏ mọng, hấp dẫn mê người.
Mà bộ váy trên người càng làm nổi bật dáng người cô, chiếc áo bó mỏng lộ rõ xương quai xanh xinh đẹp, bờ vai mảnh khảnh cùng cánh tay trắng như tuyết. Ngực không lớn nhưng cũng đầy đặn mượt mà. Lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh còn nghĩ cô vẫn chỉ là một đứa trẻ, nhưng lúc này, đứa trẻ đó đã trường thành, trong sáng nhưng không non nớt, gợi cảm nhưng không dung tục.
Trình Úc bất động thanh sắc ở trong lòng âm thầm đánh giá xong, nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, "Hôm nay cho cô một bất ngờ."
Vừa lòng nhìn ánh mắt sợ hãi của cô, hắn lên tiếng: "Trước tiên ra ngoài xử lý một việc trước."
Nói xong cầm điều khiển từ xa mở cửa, giơ tay ôm cô vào lòng bước ra ngoài.
Bạch Lộ không hiểu chuyện gì, hắn đi xử lý công việc tại sao còn kéo cô theo? Chuyện này có liên quan gì đến cô sao? Sau đó trong lòng suy nghĩ về việc có nên bỏ trốn khỏi hắn. Trình Úc dường như đoán ra, nắm lấy tay không cho cô có cơ hội bỏ chạy. Hắn bước đi rất nhanh, Bạch Lộ đi giày cao gót ba phân không quen nên chỉ có thể loạng choạng bước theo.
Xuống lầu liền thấy xe hắn dừng ở cửa, tiểu Đồng bước xuống mở cửa, sửng sốt nhìn Bạch Lộ một lát, Trình Úc đẩy mạnh cô vào, chính mình theo sau.
Ngay khi đóng cửa lại, chiếc xe lập tức trượt ra một cách nhẹ nhàng, hòa vào dòng xe cộ.
Bạch Lộ trong lòng bất an, lo lắng hỏi: "Đi đâu?"
Trình Úc nhìn cô một cái, mặt không biểu tình nói một câu: "Giải quyết nhu cầu sinh lý."
Quả nhiên thấy khuôn mặt cô trắng bệch.
Không bao lâu, xe dừng lại, Trình Úc lôi kéo cô xuống, tiểu Đồng lái xe rời đi. Bạch Lộ lúc này mới phát hiện đằng sau cũng có một chiếc xe màu đen theo sát.
Ngẩng đầu lên, lại là khách sạn.
Trái tim của Bạch Lộ lần nữa vọt lên tận cổ.
Cũng may sau khi lên lầu thì vào một phòng ăn riêng tư. Trình Úc ngồi xuống bắt đầu bình tĩnh gọi món, thấy Bạch Lộ ở một bên phát run, liền gọi phục vụ tăng nhiệt độ điều hòa lên chút. Gọi đồ ăn xong, người phục vụ quay lại bưng một mâm đựng trái cây và trà đặt lên bàn." Trình Úc cầm điều khiển từ xa bật TV lên, giọng nói phát ra trong căn phòng trống trải khiến cô bình tĩnh một chút.
Tình cờ chính là, trên TV đang chiếu bản tin thời sự, nói về việc nữ sinh cao trung đi gặp một người quen trên mạng, sau đó bị hạ thuốc đưa tới khách sạn, cô ấy bị cưỡиɠ ɧϊếp tập thể và chết vì mất quá nhiều máu.
Bạch Lộ xem đến hãi hùng khϊếp vía, không khỏi liên tưởng đến lúc nãy chính mình một thân một mình ở trong phòng khách sạn, cô liếc mắt nhìn người đàn ông, lại vừa lúc tầm mắt hắn quét tới. Cô vội vàng thu hồi, đồng thời sinh ra vài phần xấu hổ.
Diễn biến tiếp theo là cuộc thảo luận giữa người dẫn chương trình và các chuyên gia. Những từ " hϊếp da^ʍ / cưỡиɠ ɖâʍ / dụ dỗ / cưỡиɠ ɧϊếp / tập thể " liên tục được nhắc đến. Bạch Lộ càng thêm quẫn bách, gương mặt đỏ bừng, cô hy vọng hắn đổi kênh, nhưng điều khiển nằm trong tầm tay hắn, mà hắn vẫn bình tĩnh nhìn vào màn hình, như thể đang xem một cách say mê...Cô không khỏi ở trong lòng nhỏ giọng mắng, biếи ŧɦái biếи ŧɦái biếи ŧɦái.
Thẳng đến khi chương trình kết thúc một lúc lâu, Bạch Lộ mới bình phục nội tâm dao động, sau đó hỏi ra nghi hoặc trong lòng: "Tại sao lại là anh?"
Trình Úc nhìn qua, thanh âm trầm thấp hỏi, "Cô hy vọng đáp án là gì?"
Tâm Bạch Lộ nhảy dựng, cô cũng không biết.
Hắn thu hồi tầm mắt, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Khách sạn kia là của tôi, vừa mới thu mua tháng trước."
Bạch Lộ sửng sốt, khách sạn đó là của hắn? Sau đó liền thông suốt, nói như vậy, từ ba ngày trước cô đến "phỏng vấn", hắn đều đã biết hết, cô lại lần nữa nghĩ đến từ kia, tự rước lấy nhục.
Cùng thời gian, tiểu Thiên nằm trên một chiếc giường nhỏ hẹp trằn trọc.
Đây là một tầng hầm ngầm, nguồn sáng duy nhất phát ra từ chiếc đèn tuýp kiểu cũ, tản ra ánh sáng bạch quang, kèm theo đó là tiếng dòng điện rít lên. Bên cạnh là bức tường loang lổ nét vẽ bậy, còn có một ít màu đỏ sậm như vết máu.
Đã là ngày thứ tư.
Cửa mở ra, một thanh niên tóc vàng thò đầu vào, nhìn đồ ăn bày trên mặt đất trước cửa, tấm tắc hai tiếng: "Vẫn không ăn sao, định chơi trò tuyệt thực à?" Nói xong nhìn lên giường liếc một cái, như là xác định xem cậu còn thở không, ngay sau đó lùi về, rầm một tiếng khóa cửa lại.
Tiểu Thiên thở dài.
Đói chết cũng được, đỡ phải để chị tìm cách cứu hắn, một nữ nhân yếu đuối có thể có biện pháp nào?
Hắn cũng không dám nghĩ tiếp nữa.
Đối mặt với thực tế phũ phàng, hắn rốt cuộc cảm nhận được sự bất lực. Cái gì mà tài cao sinh thiên chi kiêu tử, dưới tiền tài và bạo lực, hết thảy đều là chó má.
Bên ngoài một trận ầm ỹ, cửa lại lần nữa mở ra. Lần này có một tiếng hô, "Dậy đi, sinh viên đại học."
Không phải giọng của tên tóc vàng, tiểu Thiên kinh ngạc quay đầu, là người đàn ông cầm đầu ở đây, lúc trước gặp qua một lần, rất hung tợn, bên cạnh còn có một người, một chiếc đầu tóc xoăn tự nhiên, trong miệng ngậm điếu thuốc, cười như không cười nhìn hắn.
Tên cầm đầu hướng hắn xua xua tay, "Cậu có thể đi rồi."
Tiểu Thiên bật dậy, đeo giày vọt ra cửa, hỏi: "Anh là ai? Chị tôi đâu?"
Tóc Xoăn uể oải cầm điếu thuốc, lười nhác mở miệng, "Gấp cái gì, chờ lát nữa sẽ thấy." Sau đó đánh giá hắn một chút, "Cậu không đi rửa mặt đi? Râu ria xồm xoàm không sợ làm chị cậu sợ sao?"
Tiểu Thiên lo lắng, vội vàng chạy vào phòng tắm, đơn giản tắm rửa qua, tên tóc xoăn kia còn chuẩn bị cho cậu một bộ quần áo mới, là hàng hiệu, hắn trực tiếp tròng lên bộ quần áo nhàu nhĩ của mình đi ra ngoài.
Ra khỏi cửa vừa lúc nhìn thấy tóc xoăn tiếp nhận từ đàn em hắn một cái túi da, kéo khóa kéo ra, lộ ra một chồng tiền giấy, sau đó lấy ra ném lên bàn trà, "Đây là mười vạn, chuyện này kết thúc ở đây."
Tên cầm đầu liền vội vàng đẩy lại, "Đồng ca, em làm sao có thể đòi tiền của anh được?"
Tiểu Đồng xua xua tay, "Tôi cho thì cậu cứ cầm lấy, người kia không phải còn đang nằm viện sao, nếu ngày nào đó chịu không nổi, đừng quên báo tin cho tôi, tôi tặng hắn một cái quan tài tốt."
Người kia cười làm lành nói: "Đồng ca thật biết nói đùa, không có lệnh của anh, hắn nào dám chết."
Tiểu Đồng cũng không nhiều lời vô nghĩa, đứng dậy, hướng tiểu Thiên vẫn đang ngây ngốc ở cửa vẫy tay, "Đi thôi, tiểu tử."
Sau khi xe nổ máy, những người đó vẫn cung kính cúi đầu chào. Tiểu Thiên thu hồi ánh mắt một cách khó chịu, hỏi tiểu Đồng bên cạnh, "Chị tôi đâu?"
Tiểu Đồng phun ra điếu thuốc, "Cậu học ở Hải đại?"
Tiểu Thiên ừ một tiếng.
"Biết Đường Bội Bội không?"
"Không quen biết."
"Là bạn gái tôi, cũng cùng trường với cậu, năm hai, khoa tài chính."
Tiểu Thiên phun ra một ngụm khói, "Học không tồi, nhưng mẹ nó rất tốn tiền."
Tiểu Thiên thấy người này nói chuyện không liên quan, cũng không hỏi nữa, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ xe.
Tiểu Đồng cười: "Còn rất quật cường, tính cách thật giống chị cậu."
Tiểu Thiên vừa nghe nhắc tới chị mình, quay đầu lại nhìn hắn, tiểu Đồng nhún nhún vai nói: "Yên tâm đi, chị cậu không sao, không thiếu một cọng tóc cũng không rớt một miếng thịt, chúng ta đang đi tới chỗ chị cậu."
Trong lòng bổ sung một câu, nhiều lắm thiếu một tấm màng.
Trong phòng, đồ ăn đã sẵn sàng, đặt trên một chiếc bàn lớn.
Bạch Lộ từ gian nan ngồi đến bây giờ đã chết lặng, lão thần kia vẫn đang nghe tiết mục kinh tế tài chính, không biết trong hồ lô hắn bán thuốc gì. Trong lúc miên man suy nghĩ bỗng nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy tiểu Thiên, cô kinh hỉ đan xen mà đứng lên, tiểu Thiên nhìn thấy cô đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó vành mắt đỏ lên, "Chị..."
Bạch Lộ không quan tâm nhào tới, ôm chầm lấy cậu, thật lâu không nói nên lời, ôm một lúc mới buông ra, đưa tay vuốt ve khuôn mặt, cẩn thận kiểm tra trái phải, khó chịu hỏi: "Bọn họ có đánh em không?"
Tiểu Thiên đỏ mắt lắc đầu.
Lúc này tiểu Đồng bên cạnh ho một tiếng, cắt ngang bọn họ: "Tôi nói này, chị em các người được đoàn tụ, dù sao cũng phải cảm ơn người đứng sau chứ?"
Bạch Lộ lúc này mới lấy lại tinh thần, hướng hắn chân thành nói: "Cảm ơn anh."
Tiểu Đồng cười, hướng phía sau cô hất cằm, "Cảm ơn sai người."
Bạch Lộ xoay người, nề nếp nói: "Trình tiên sinh, cảm ơn ngài."
Ngữ khí khách khí mà xa cách, mà tiểu Thiên nhìn thấy khí thế bất phàm của người đàn ông phía sau, trong mắt hiện lên tia cảnh giác.
Trình Úc rất có phong độ mà nói: "Cậu không có việc gì thì tốt rồi." Sau đó hướng bàn ăn chỉ chỉ, "Ăn cơm trước đi, vừa ăn vừa nói chuyện."
Tiểu Đồng vỗ vỗ bả vai tiểu Thiên, "Qua đây ngồi đi, nhìn xem lão đại tôi đối với cậu thật tốt, còn cố ý bày một bàn tiệc an ủi cậu."
Chị em cậu nghe vậy ngẩn ra, một người xấu hổ, một người âm thầm nhíu mày.
Trình Úc đạm đạm cười, "Nói bao nhiêu lần, đừng gọi lão đại lão đại."
Tiểu Đồng ảo não vỗ vỗ đầu, "Cái miệng này của tôi thật là, chúng tôi cũng không phải là xã hội đen a." Sau đó nhìn tiểu Thiên nói: "Giới thiệu với cậu một chút, vị này chính là ông chủ tôi, chủ tịch tập đoàn Khởi Hành, Trình Úc, Trình tiên sinh."
Tiểu Thiên sửng sốt, Khởi Hành, thành phố Thanh Thành không ai không biết, hắn tuy rằng đến đây chưa lâu, nhưng cũng nhiều lần nghe nói đến, không khỏi đối với hắn lau mắt mà nhìn, đồng thời trong lòng khói mù mịt càng thêm dày đặc, dư quang liếc nhìn chị mình.
Trình Úc đã đứng dậy, duỗi tay hướng về phía hắn.
Tiểu Thiên tuy hoang mang, nhưng cũng có chút kiến thức, biết trường hợp này càng phải biểu hiện không kiêu ngạo không sủng nịnh, thoải mái hào phóng duỗi tay bắt lấy, "Tôi tên Bạch Tiểu Thiên"
"Cảm ơn Trình tiên sinh đã ra tay cứu giúp, tôi nhất định sẽ báo đáp ân tình này."
Trình Úc trên mặt mỉm cười, thu hồi tay như là giải thích mà nói: "Tôi cùng chị cậu có chút quan hệ, giúp đỡ chỉ là chuyện nhỏ thôi, không đáng nhắc đến. Ngồi đi, đừng khách khí."
Nói xong duỗi tay đặt sau lưng Bạch Lộ vuốt ve, sau lưng cô liền cứng đờ, chột dạ không dám nhìn em trai, nhưng vẫn cảm nhận được tầm mắt hắn.
Tâm tư hai chị em họ Bạch khác nhau, mặc cho một bàn đồ ăn tinh xảo giống như một tác phẩm nghệ thuật, cũng không có hứng thú ăn uống. Nhưng tiểu Đồng lại cực kỳ nhiệt tình, cầm lấy bình rượu, trước tiên là rót cho lão đại của mình, sau đó hướng Bạch Lộ đổi thành nước trái cây, lại đổi một chén rượu cho tiểu Thiên, "Đàn ông thành niên rồi, uống cái này đi."
Trình Úc hỏi tiểu Thiên mấy vấn đề, về chuyên ngành học , sinh hoạt trong trường, nghe giống chuyên gia nửa vời trong nghề, tiểu Thiên một năm một mười đáp lại, tiếp tục nguyên tắc không kiêu ngạo không sủng nịnh.
Trình Úc không ăn bao nhiêu, quay sang gắp đồ ăn cho Bạch Lộ vài lần, còn thấp giọng nói cái này bổ huyết, cái này dưỡng nhan, còn nói đầu bếp ở đây không tồi, tính toán đào sâu vấn đề... Ngữ khí cùng nội dùng này, làm Bạch Lộ không biết ứng phó như thế nào.
Một bữa cơm nhìn bên ngoài thì yên bình, bên trong lại cuồn cuộn bão táp.
Vì muốn cho hai chị em họ có thời gian nói chuyện, đầu tiên Trình Úc ra ngoài tiếp điện thoại, theo sau tiểu Đồng cũng đi toilet. Chỉ còn hai người bọn họ, khoảng cách một chiếc bàn tròn.
Tiểu Thiên chỉ kêu ra một tiếng: "Chị...."
Đối diện với cặp mắt kia của Bạch Lộ, tuy rằng có chút hoảng loạn, nhưng vẫn như cũ sáng ngời, khiến những suy đoán xấu xa trong lòng của hắn nghẹn lại, gắt gao, rốt cuộc không phun ra nổi. Đúng vậy, hỏi như thế nào, hỏi chị cùng người đàn ông kia có quan hệ gì? Hỏi hắn ta tại sao lại giúp chúng ta? Hỏi chị có phải hay không cùng hắn ta có giao dịch nào đó...
Nói là hỏi không ra, nhưng đúng hơn là không dám hỏi. Hắn không dám nghe đáp án thật sự. Hơn nữa bắt chị hắn nói ra có hay không sẽ vũ nhục chị hắn, hay thậm chí làm tổn thương chị? Hắn nhận ra mình trải qua bốn ngày kia, tính tình đã thay đổi, trở nên yếu đuối lại dối trá.
Nghĩ tới đây, bàn tay dưới gầm bàn không khỏi nắm chặt.
Dù sao cũng là chị em, Bạch Lộ cũng đoán ra suy nghĩ của em mình, đứng dậy đi đến bên cạnh hắn, kéo tay ôn nhu nói: "Tiểu Thiên, đừng lo lắng, chúng ta không có việc gì."
"Chúng ta đều không có việc gì."
Tiểu Thiên cảm xúc như vỡ đê, dựa đầu vào vai cô nức nở: "Chị, em xin lỗi."
Bạch Lộ vỗ lưng, lại sờ sờ tóc hắn, trấn an nói: "Người một nhà đừng nói những lời như thế này." Nói xong trong mắt cũng ngân ngấn lệ.
Lúc này cửa nhẹ nhàng đẩy ra, ngay sau đó khép lại.
Tiểu Đồng hậm hực mà rời khỏi, lẩm bẩm một câu. Vừa nhấc đầu liền đối diện ánh mắt suy tư của lão đại hắn, nhún nhún vai, "Còn chưa xong việc."
Trình Úc không nói gì, xoay mặt hướng ra ngoài cửa sổ, nâng tay hút một ngụm thuốc, nhẹ nhàng phun ra sau đó thấp giọng hỏi: "Hâm mộ sao?"
Tiểu Đồng sửng sốt, "Hâm mộ ai? Chị em họ Bạch?"
Trình Úc cũng nói với chính mình một cách chung chung: "Sức mạnh tình cảm gia đình."
Tiểu Đồng bĩu môi, "Không phải ai cũng như vậy, chẳng qua là loại tình cảm này..."
Trình Úc cười một cái; "Là thật."
Cách một lát đột nhiên hỏi, "Có phải lâu rồi tôi không đến viện dưỡng lão? Cậu sắp xếp đi, ngày mai qua một chuyến."
Nói xong câu này, hắn bóp tàn thuốc, khoanh tay chuyên chú nhìn cảnh sắc bên ngoài. Từ nơi này nhìn ra, khắp nơi được hoàng hôn rắc một lớp ánh sáng vàng, xa hoa lộng lẫy.
Từ khách sạn đi ra trời cũng đã tối.
Trước tiên đưa tiểu Thiên về trường học, lúc ở cổng trường tạm biệt, ánh mắt kia của tiểu Thiên, tuyệt vọng giống như chị của hắn sắp bị đưa lên pháp trường. Cái này là quan sát của tiểu Đồng, thật là ra pháp trường, chỉ mong có thể toàn thây một chút.
Đương sự là Bạch Lộ lại tỏ ra rất bình tĩnh. Cũng có thể là giả vờ bình tĩnh.
Đến tiểu khu nơi cô sống, bởi vì địa hình cứ cách một quãng lại xây vài bậc thang, tiểu Đồng nói, "Xe không vào được nữa."
Bạch Lộ vội nói: "Dừng ở đây đi, tôi tự về được."
Trình Úc đưa mắt nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, nói: "Tôi đưa cô về."
Bạch Lộ nắm chặt cửa xe, cô đẩy cửa bước xuống không nói một lời.