Nguyên Thái hậu đã định bụng phóng Nga mi thích từ từ để khỏi phát ra tiếng động thì địch nhân chẳng tài nào phát giác ra được. Nhưng hiện giờ chưởng lực một bàn tay mặt của bà khó bề chống đở. Bà không thể e dè Hải lão công có phát giác hay không liền tăng gia kình lực vào tay trái để đâm Nga mi thích tới nơi. Ngờ đâu chỉ dùng dằng trong nháy mắt thì tay trái đã kiệt lực không đâm được về phía trước thêm một chút nào nữa. Vi Tiểu Bảo thấy cây Nga mi thích không ngớt lấp loáng dưới ánh trăng. Có lúc ánh trăng lướt qua mặt gã. Gã biết rằng tay trái Thái hậu rung động không ngừng lại. Luồng bạch quang lấp loáng mỗi lúc một mau lẹ. Mũi Nga mi thích thủy chung vẫn không đâm vào bụng dưới Hải lão công được. Vi Tiểu Bảo khônghiểu rõ nguyên nhân, nhưng cũng biết rằng Thái hậu tuy cầm binh khí trong tay mà chẳng làm gì được đối phương. Sau một lúc cây Nga mi thích trong tay Thái hậu cứ rụt dần lại từng chút một. Vi Tiểu Bảo kinh hãi vô cùng! Gã la thầm:
-Trời ơi! Hõng to rồi! Thái hậu không địch nổi lão con rùa. Bây giờ mình chưa chạy thì còn đợi đến bao giờ? Gã từ từ xoay mình đi từng bước ra ngoài. Gã rời khỏi nơi nguy hiểm xa được bước nào là yên lòng thêm được bước ấy. Chân gã bước lẹ hơn. Gã tới bên cổng vườn, giơ tay toan mở cỗng thì đột nhiên nghe Thái hậu rú lên một tiếng:
-Úi chao! Vi Tiểu Bảo than thầm:
-Hõng bét! Thái hậu bị lão con rùa gϊếŧ chết rồi! Lại nghe Hải lão công lạnh lùng nói:
-Thái hậu! Hiện giờ Thái hậu đã lâm vào tình trạng như ngọn đèn khô dầu. Chỉ trong thời gian cháy tàn nén hương nữa là Thái hậu phải kiệt lực mà chết. Trừ phi lúc này đột nhiên có người tới hạ thủ đâm vào sau lưng nô tài, nô tài không chống được hai mặt nên mới bị họ đâm chết. Vi Tiểu Bảo toan mở cửa chạy trốn, chợt nghe Hải lão công nói như vậy liền bụng bảo dạ:
-Té ra Thái hậu chưa chết. lão con rùa nói phải đó. Hai bàn tay lão đang tỹ đấu với Thái hậu, nếu ta lại tấn công vào sau lưng thì lão con rùa chẳng thể chìa tay chống đở được. Thế là tự miệng hắn nói ra còn oán trách người ngoài thế nào được? Gã nghĩ tới cục diện lúc này đúng là một trường hợp tốt nhất để hạ Hải lão công một cách dễ dàng như đánh con chó bị rớt xuống nước. Gã còn cho là nếu mình bỏ lở cơ hội này thì uổng cả đời người. Nên biết Vi Tiểu Bảo vốn thích cờ bạc. Nhưng cờ bạc có canh đỏ canh đen, khi thua khi được. Nếu có thể ngấm ngầm giở trò bịp bợm thì mười phần chắc ăn đến chín. Ðây là một cơ hội đánh bạc chiếm được nhiều tiện nghi nhất, chết sống gã cũng không chịu bỏ qua. Giả tỹ bảo gã mạo hiểm đến cứu Thái hậu thì bất luận trường hợp nào gã cũng không chịu làm. Nhưng bây giờ gã nghe Hải lão công tự mình tiết lộ nhược điểm, lão chỉ còn bó tay chịu trói hay nghển cổ cho người đâm chém thì khác gì miếng thịt béo để kề vào miệng, khi nào gã lại bỏ không nuốt? Vi Tiểu Bảo thò tay vào ống giày rút lưởi đao trủy thủ ra chạy lẹ đến sau lưng Hải lão công lớn tiếng quát:
-Không được gia hại Thái hậu. Gã vung lưởi trủy thủ lên nhằm đâm mạnh vào sau lưng Hải lão công. Hải lão công cười rộ la lên:
-Thằng quỉ con kia! Mi mắc bẩy ta rồi! Lão vung chân trái đá ngược về phía sau đánh “binh” một tiếng. Vi Tiểu Bảo bị đòn cước của đối phương đá trúng ngực hất tung lên bay ra xa mấy trượng. Nguyên Hải lão công tỹ đấu nội lực với Thái hậu, đã nắm chắc phần thắng, bỗng tai lão nghe có tiếng người từ sau tòa núi giả đi ra. Tiếng bước chân rất quen thuộc, khiến cho lão biết ngay là Vi Tiểu Bảo. Lão nghĩ bụng:
-Thằng quỉ con này đã trúng chưởng của ta mà không chết tươi, thật là kỳ! Nếu gã đi kêu bọn thị vệ đến cứu Thái hậu thì thật là việc sắp thành mà hõng. Chợt động tâm linh, lão liền lên tiếng chỉ điểm để dẫn dụ Vi Tiểu Bảo đến tập kích phía sau lưng. Vi Tiểu Bảo chưa có kinh nghiệm lâm địch, quả nhiên mắc bẩy. Lúc Hải lão công vung chân đá ngược lại, đã tiên liệu tất Thái hậu nhân cơ hội chớp nhoáng lúc lão dồn kình lực đánh mặt sau, để phóng chưởng bên trái đánh vào bụng dưới lão. Lão đá trúng ngực Vi Tiểu Bảo rồi không kịp suy nghĩ gì nữa, đẩy mạnh tay mặt về phía trước để bảo vệ nơi bụng dưới. Ðột nhiên gang bàn tay mặt của lão mát rượi, tiếp theo là bụng dưới lão đau nhói lên. Cây Nga mi thích bằng bạch kim pha thép của Thái hậu đã xuyên thủng qua bà n tay Hải lão công đâm ngập vào bụng dưới của lão. Hải lão công vì đui mắt không nhìn thấy vật gì nên bị đòn cay đáng này. Dù lão có liệu trước được là Thái hậu sẽ thừa cơ hội lão sơ hở mặt trước mà phản kích, nhưng không thể tính được đối phương tập kích không phải bằng chưởng lực mà lại bằng một món lợi khí có thể đập tan vàng nát ngọc. Bụng dưới Hải lão công bị Nga mi thích đâm vào rồi mà kình lực ở tay trái lão vẫn cực kỳ mãnh liệt, xô đẩy Thái hậu hất ra xa mấy bước. Thái hậu đặt chân trái xuống rồi lập tức nhãy lùi lại phía sau hơn trượng. Bà cảm thấy trong ngực khí huyết nhộn nhạo cơ hồ ngất xĩu. Bà sợ Hải lão công thừa cơ vọt lại tấn công, liền từ từ lùi thêm mấy bước, đứng tựa vào tường. Hải lão công buông tiếng cười rộ la lên; -Vận mạng Thái hậu còn hên lắm! Vận mạng Thái hậu còn hên lắm! Ðoạn lão phóng luôn ba chưởng veo véo. Lão vừa phóng chưởng vừa xông về phía trước. Thái hậu nhãy tạt sang mé hữu rồi chân nhũn ra phải ngồi phệt xuống đất. Bỗng nghe đánh “ầm” một tiếng. Bức tường đã bị chưởng lực của Hải lão công đánh sập xuống một nữa. Thái hậu sức lực kiệt quệ, không nhúc nhích được nữa, bà la thầm:
-Mạng ta nguy mất! Lại thấy Hải lão công nằm phục trên bức tường đó không cử động. Nguyên bụng dưới lão bị ngọn Nga mi thích đâm vào, ban đầu còn hăng máu chưa chết ngay. Nhưng lão đã thu tàn lực đánh ra ba phát chưởng. Lão chỉ mong hạ sát được Thái hậu trước khi mình chết. Nhưng hai phát chưởng đánh vào khoảng không, còn phát thứ ba đánh trúng vào tường. Bức tường đổ rồi song tay đệ nhứt cao thủ trong nội cung có bao nhiêu dư lực đã theo ba phát chưởng mà trút ra hết.Thế là xong đời lão. Thái hậu chống tay xuống toan gắng gượng đứng lên, nhưng tứ chi mềm như bông, toàn thân cũng nhũn ra. Bà toan la gọi bọn cung nữ đến nâng đở, bỗng nghe có tiếng người tít đàng xa vọng lại thì bụng bảo dạ:
-Ta chiến đấu cùng tên ác thái giám, thủy chung không phát ra tiếng động mạnh, nhưng lúc lâm tử hắn đã la rầm lên, lại đánh đổ bức tường, tất nhiên làm kinh động đến bọn thái giám cùng thị vệ. Chỉ trong khoảnh khắc, bọn chúng tới, thấy ta nằm đây mà bên cạnh lại có hai tên thái giám một già một trẻ chết lăn ra đó thì còn thể thống gì nữa? Bà liền gắng sức vận chân khí muốn đứng dậy vào phòng, nhưng thủy chung không sao đề tụ được chân lực. Bỗng nghe có người chạy tới cất tiếng hỏi; -Thái hậu! Lão nhân gia có bình yên không? Nô tài xin đở Thái hậu đứng lên. Thái hậu ngững lên nhìn thì thấy chính là tên tiểu thái giám Tiểu Quế Tử. Bà vừa kinh hãi vừa mừng thầm, hỏi:
-Ngươi,,,ngươi bị tên ác nhân đá trúng ngực….Vậy mà ngươi không chết ư? Vi Tiểu Bảo tâu:
-Nô tài bị lão đá nhưng không chết. Vừa rồi gã bị Hải lão công đá hất vào bụi hoa, thổ ra rất nhiều máu tươi. Gã định thần lại đứng lên ngó thấy Hải lão công nằm phục trên bờ tường không nhúc nhích, gã vội ẩn vào sau gốc cây. Gã nhặt một cục đá nhằm liệng vào lão thái giám đánh chát một tiếng, khối đá trúng vào đầu Hải lão công mà lão vẫn không nhúc nhích. Vi Tiểu Bảo cả mừng lẩm bẩm:
-Lão con rùa chết rồi! Nhưng trong lòng gã vẫn còn kinh hãi không dám đến gần quan sát. Trong lúc nhất thời gã không quyết định được nên chạy trốn ra ngoài, hay là lại nâng đở Thái hậu. Bỗng nghe tiếng người huyên náo. Ðoàn người như ong ào ạt kéo tới. Giả tỹ Vi Tiểu Bảo chạy ra tất đυ.ng phải bọn này. Gã liền đến bên Thái hậu nâng đở bà dậy. Thái hậu nói:
-Hảo hài tử! Ngươi mau đở ta vào phòng để ta yên nghĩ. Vi Tiểu Bảo dạ một tiếng rồi đở Thái hậu cất bước loạng choạng đi vào phòng. Gã đặt Thái hậu xuống giường rồi hai chân gã nhũn ra ngã lăn xuống tấm thãm rất dày, thở lên hồng hộc. Thái hậu nói:
-Ngươi hãy nằm xuống đó một lúc. Hễ thấy có người đến thì đừng có lên tiếng. Vi Tiểu Bảo đáp:
-Dạ! Nô tài xin tuân lệnh. Lát sau gã nghe tiếng bước chân dồn dập, biết rằng bên ngoài có rất nhiều người chạy tới. Ðèn đuốc sáng rực soi qua khe cửa chiếu vào. Lại nghe có tiếng người la: Trời ơi! Có một vị lão thái giám chết nằm đây. Người khác lại nói:
-Lão là Thượng thiện giám Hải lão công. Lại một người cất cao giọng hô:
-Khải tâu Thái hậu! Trong vườn hoa xẩy ra chuyện chết người. Thỉnh Thái hậu bình yên. Người này có ý hỏi Thái hậu có việc gì không? Thái hậu cất tiếng hỏi:
-Chuyện gì vậy? Bà vừa lên tiếng, bọn thị vệ và thái giám ở bên ngoài mới thở phào một cái như trút được nỗi âu lo, vì chúng chỉ mong Thái hậu bình yên, còn trong cung tuy xảy ra việc gì cũng không nặng tội lắm. Tên thủ lãnh bọn thị vệ nói:
-Dường như là bọn thái giám đánh nhau chứ không có việc gì to tát. Xin Thái hậu cứ yên nghĩ. Bọn nô tài sáng mai sẽ mở cuộc điều tra để tâu lại. Thái hậu đáp:
-Ðược rồi! Lại nghe tên thủ lĩnh bọn thị vệ hạ thấp giọng xuống dặn bảo bọn thủ hạ khiêng thi thể Hải lão công ra ngoài. Bỗng có người khẻ nói:
-Chổ này còn có thi thể một tiểu cung nữ. Ủa! Tên tiểu cung nữ này chưa chết, chỉ bị mê đi mà thôi. Thái hậu hỏi:
-Có tên tiểu cung nữ? Ðem thị vào phòng ta. Bà chỉ sợ Nhị Sơ tỉnh dậy sẽ lộ chuyện với người ngoài. Bên ngoài có tiếng đáp lại rồi một tên tiểu thái giám bồng tiểu cung nữ Nhị Sơ vào phòng, khẻ đặt xuống đất. Hắn nhìn Thái Hậu cúi đầu rồi lui ra. Lúc này bọn cung nữ kề cận Thái hậu đều tỉnh giấc. Tên nào cũng đứng ngoài phòng chầu chực. Chúng không nghe Thái hậu tuyên triệu nên không dám thiện tiện tiến vào. Thái hậu nghe bọn thị vệ cùng thái giám đi xa rồi mới lên tiếng:
-Các ngươi về ngủ đi, bất tất phải chầu hầu nữa. Bọn cung nữ vâng dạ rồi giải tán. Nguyên Thái hậu mang võ công trong mình là một chuyện rất bí mật. Cả những tên cung nữ hầu cận cũng không biết. Sớm hôm ngày nào bà cũng luyện võ công, nên bất luận cung nữ hay thái giám hễ không có lệnh là không được bước qua cửa vào phòng, cả ngón tay cũng không được đυ.ng vào rèm cửa vì đã có lệnh cấm. Thái hậu điều hòa hơi thở một lúc lâu, rồi Vi Tiểu Bảo cũng dần dần khôi phục khí lực và ngồi dậy được. Sau một lúc gã chống tay đứng dậy. Thái hậu thấy gã bị Hải lão công đánh trúng ngực bà nghĩ rằng phát chưởng kia dù chẳng làm cho chết ngay ở đương trường, nhưng bao nhiêu xương sườn cũng bị gẩy hết. Nhiều lắm là chống lại tử thần đưọc hai ngày. Bây giờ bà thấy tên tiểu thái giám vẫn hành động được như thường, lại thấy gã chạy vào phòng mình, thì không saohiểu được gã đã luyện được công phu gì mà sức chịu đựng của gã bền bỉ đến thế? Bà cất tiếng hỏi:
-Ngoài Hải Ðại Phú, còn ai dạy võ công cho ngươi nữa không? Vi Tiểu Bảo tâu:
-Nô tài học võ công của lão ác nhân kia được hơn nữa năm. Lão là người rất tồi bại, ngày nào cũng muốn hạ sát nô tài. Thái hậu hừ một tiếng rồi hỏi; -Có phải ngươi làm đui mắt hắn không? Vi Tiểu Bảo tâu:
-Lão thái giám khả ố này ngày cũng như đêm không ngớt nguyền rủa Thái hậu, nhục mạ Hoàng thượng. Nô tài căm hận không chịu nổi mà lại không đũ bản lãnh hạ sát lão, nên đành…đành phải… Thái hậu hỏi ngay:
-Hắn nguyền rủa ta thế nào? Nhục mạ Hoàng thượng làm sao? Vi Tiểu Bảo tâu:
-Lão thốt những lời cực kỳ vô pháp vô thiên nô tài không dám ghi vào lòng dạ câu nào, chỉ nghe qua rồi quên ngay tức khắc. Thái hậu gật đầu phán hỏi:
-Ngươi là một đứa nhỏ rất khôn ngoan. Ðêm nay ngươi tới đây làm chi? Vi Tiểu Bảo tâu:
-Nô tài đang nằm ngủ trên giường, bỗng nghe tiếng lão mở cửa ra ngoài. Nô tài chỉ sợ lão dùng cách gì để hạ sát mình nên lén bò dậy theo hút rồi tới đây. Thái hậu chậm rãi hỏi:
-Hắn nói nhăng nói càn với ta một hồi, ngươi có nghe rõ hết mọi câu rồi chứ? Vi Tiểu Bảo tâu:
-Lão ác nhân đó nói gì thì trước nay nô tài cũng để xuống đít ngồi. Xin…Thái hậu tha thứ cho nô tài đã thốt lời thô tục, chỉ vì…nô tài căm hận lão đến cực điểm. Hàng ngày lão thóa mạ nô tài là quân rùa đen, phường chó đẻ. Lão còn chửi tổ tiên nhà nô tài. Nô tài biết những lời lão vừa nói đây chẳng được một câu nào đúng sự thực. Thái hậu lạnh lùng hỏi lại:
-Ta chỉ hỏi ngươi những câu Hải Ðại Phú vừa nói với ta, có phải ngươi đã nghe rõ cả rồi không? Vi Tiểu Bảo tâu:
-Nô tài ẩn tận đàng xa ngoài cổng, không dám tới gần, vì lổ tai của lão rất thính. Nếu nô tài vào gần thêm chút là bị lão phát giác liền. Nô tài phảng phất nghe tiếng Thái hậu cùng lão nói chuyện cũng muốn nghe lỏm mấy câu, nhưng ở xa quá không nghe được câu nào. Sau nô tài thấy lão lớn mật dám xúc phạm Thái hậu, thật là quân đại nghịch vô đạo, nô tài phải liều mạng chạy vào cứu giá. Lão đã tâu những gì với Thái hậu nô tài khônghiểu. Chắc là…chắc là…lão tố cáo những điều tội lỗi của nô tài tỹ như làm đui mắt lão. Vụ này tuy đúng sự thực, nhưng còn ngoài ra bất luận câu gì, nô tài thiết nghĩ Thái hậu không nên tin lão.