"Đã lên đến ba trăm triệu, có thể thu lưới được rồi!"
Sau khi tỉnh táo lại, Đỗ Hành lại vô cùng thần bí nói với Lộc Bảo: "Tiểu Lộc Bảo, con có muốn nhận quà không, sư phụ dẫn con đi xem quà nhé!"
Lộc Bảo: ?
Sao nhìn dáng vẻ này của sư phụ giống như chuẩn bị làm chuyện xấu vậy chứ? Tuy nhiên sư phụ tốt với mình như vậy, hẳn là sẽ không làm hại mình đâu… Đi, sau hai giây đấu tranh Tư tưởng, bé vẫn quyết định đi xem quà cùng với sư phụ.
Đỗ Hành lặng lẽ đưa Lộc Bảo ra khỏi bệnh viện, Lộc Bảo đeo khẩu trang, Đỗ Hành dắt bé tránh được tất cả vệ sĩ, hơn nữa, không ai nghĩ rằng Lộc Bảo sẽ đi ra ngoài, vì vậy nên không có ai phát hiện ra bé cả.
Ngồi trên xe taxi đi vào sau một ngọn núi, xung quanh có tường cao bao bọc, trên tường có đầy các loại thực vật có gai, bên ngoài còn có một tấm lưới sắt, nhìn qua trông thật đáng sợ.
"Sư phụ, quà ở chỗ này ư?" Lộc Bảo mong chờ nhìn Đỗ Hành.
Đỗ Hành đi về phía một tảng đá lớn rồi ngồi xuống, vẫy tay: "Tiểu Lộc Bảo, bên này!"
Ở dưới tảng đá lớn có một cái hố rỗng, vừa vặn cho một người nghỉ ngơi, Lộc Bảo nhìn thấy một anh trai nhỏ xinh đẹp, dáng vẻ trông khoảng mười mấy tuổi, đang nằm trên mặt đất bắt tréo chân đi ngủ, trên người mặc áo ngắn tay và quần đùi màu xanh lục, chân tay lộ ra ngoài. Tuy nhiên có vẻ như người này không cảm thấy lạnh.
"Này, đồ con rùa, tỉnh dậy đi!" Đỗ Hành đá vào chân của người con trai trước mặt.
Người con trai ung dung tỉnh lại, nhìn thấy Đỗ Hành thì lập tức mắng to: "Cái tên này, ông muốn chết đúng không hả?"
"Sư phụ?" Lộc Bảo tò mò nhìn hai người này.
Người con trai sửng sốt nhìn Lộc Bảo: "Ơ nhóc này, em có thể nhìn thấy anh ư?"
Lộc Bảo kỳ quái gật đầu, anh trai làm ổ chất đống ở đây, cao hơn bé rất nhiều, sao bé không nhìn thấy cho được?
"Ôi, a, a,a… Cuối cùng thì cũng có người có thể nhìn thấy mình! Ôi!" Người con trai sung sướиɠ kêu to, ở đó khoa tay múa chân, giống như một kẻ điên mà kêu gào.
Lộc Bảo lui về phía sau vài bước, bé lo lắng hỏi: "Sư phụ, anh trai nhỏ này làm sao vậy?"
Đỗ Hành cũng vô cùng vui vẻ, trả lời Lộc Bảo: "Nó chỉ đang sung sướиɠ mà thôi!"
Lộc Bảo yên tâm gật đầu, sau đó bé nhíu mày, hỏi: "Sư phụ, lễ vật mà thầy nói ở đâu?"
Đỗ Hành chỉ vào người con trai: "Ồ, đây chính là quà mà thầy tặng cho con nè."
Mặt Lộc Bảo ngơ ngác, người mà cũng làm quà được á?
Sau đó người con trai nhảy đến trước mặt Lộc Bảo, vươn tay ra: "Nếu em có thể làm cho kẻ đó biến mất, anh sẽ đi theo em."
Lúc này Lộc Bảo mới nhìn thấy rõ trên cánh tay của người con trai có đầy vảy, ngoại trừ khuôn mặt ra thì không có chỗ nào mà không có cả.
Lộc Bảo nhìn về phía Đỗ Hành với một ánh mắt hỏi thăm.
Đỗ Hành ngồi xổm xuống nhìn ánh mắt tĩnh lặng của Lộc Bảo, tâm trạng của ông cũng vô cùng kích động, dù sao thì suốt mấy trăm năm qua, Lộc Bảo là người có khả năng thành công cao nhất.
"Này nhóc, thân thể của anh trai nhỏ này hơi có vấn đề, con có năm mươi phần trăm có thể trị khỏi cho nó, con có đồng ý không?"
"Con đồng ý!" Lộc Bảo trả lời không chút do dự.
Lộc Bảo lương thiện bình tĩnh, ánh mắt vô cùng kiên định khiến cho Đỗ Hành rất vui mừng, ông đã chờ ngày này quá lâu rồi.
Người con trai kéo tay của Lộc Bảo qua, móng tay của cậu rạch một đường trên ngón tay của Lộc Bảo, máu từ ngón tay của Lộc Bảo nhỏ xuống cánh tay của người con trai, sau đó người con trai vuốt nhẹ lên vết thương, vết thương ấy ngừng chảy máu ngay tức khắc.
Lộc Bảo cũng không thấy đau đớn gì, bé chỉ thấy ngón tay mình có cảm giác nhói lên rồi hơi ngứa ngáy, nhìn xuống ngón tay thì chẳng thấy vết thương nào cả, cũng không nhìn ra dấu vết đã từng chảy máu.
Lộc Bảo thấy chuyện này thật thần kỳ, điều thần kỳ hơn nữa là lớp vảy trên người anh trai nhỏ đã biến mất, khôi phục lại giống làn da của người bình thường.
Người con trai vô cùng hưng phấn, Đỗ Hành cũng rất sung sướиɠ, bây giờ có thể hoàn toàn chắc chắn rằng Lộc Bảo chính là người mà bọn họ chờ đã lâu.