Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Loạn Thế Tiên Tử

Chương 2: Chuyển Kiếp Lai Sinh ( 1 ).

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 2Chuyển kiếp lai sinh .( Thượng ) (Bản chỉnh sửa)

Pháp Bảo Điện

"Rắc..rắc...rắc...xoảng!"

Một tiếng vang lớn phát ra từ Pháp Bảo Điện, Thiên binh đang canh giữ ngoài cửa điện nghe thấy liền vội vàng mở cửa chạy vào. Vừa vào tới trong, nhìn thấy cảnh trước mắt, vẻ mặt của Thiên binh liền chấn động!

*

Cửu Trọng Thiên – Kim Khuyết Vân Cung – Linh Tiêu Bảo Điện

Cửu Trọng Thiên hay còn được gọi là chín tầng trời, trong cõi đời này gồm có Tam Thập Tam Trọng Thiên, tức ba mươi ba cõi trời trong đó Cửu Trọng Thiên là chính tầng thời nằm trên cao nhất, nó bao gồm các cõi Niết Bàn. Những tầng trời khác là Tam giới và Tịnh độ bao gồm Vô Sắc Giới, Sắc Giới và Dục Giới được chia ra làm các cõi trời lớn nhỏ khác.

Mỗi một tầng trời được một vị tiên nhân chưởng quản, trong đó Ngọc Đế, với danh hiệu là Cao Thiên Thượng Thánh Đại Từ Nhân Giả Ngọc Hoàng Đại Thiên Tôn Huyền Khung Cao Thượng Đế (Nghĩa là Vị Thánh tối cao trên đỉnh Trời, vô cùng nhân từ, là Ngọc Hoàng, bậc Thiên Tôn vĩ đại, Huyền diệu lớn lao làm chủ trên cao) là vị vua của Thiên Đình, ngài sống ở tầng trời thứ chín. Ngài cai quản lục giới: Nhân, Thần, Ma, Yêu, Quỷ và Tiên. Ngài sống tại cung điện ở chính giữa bầu Trời nơi Thiên Cực Bắc, cung điện đó mang tên Kim Khuyết Vân Cung, trong cung có Linh Tiêu Bảo Điện, nơi đó là nơi ngài thượng triều và cai quản chúng Tiên gia cùng các Thiên binh Thiên tướng, xem xét phán xử lục giới.

Giờ đây, trên ngai vàng thật lớn và nguy nga ở trên cao của Linh Tiêu Bảo Điện có một vị trung niên mỹ nam tử đang ngồi, thân mặc Kim Long Hoàng bào, đầu đội Kim mão Đế vương, toàn thân ngài toát ra một cỗ khí thế Quân lâm Thiên hạ và hào quang chính khí vạn trượng, chỉ cần một ánh mắt của ngài thì có thể thuần phục được yêu ma, làm cho chúng hoảng sợ mà hiện nguyên hình.

Gương mặt cương nghị nghiêm khắc của ngài giờ đây vì lý do tức giận nên càng thêm uy nghiêm, ngài nhìn xuống giữa điện, âm trầm lên tiếng, "Dĩnh Hi! Con có biết con vừa làm chuyện tốt gì không? Hừ! Nếu như không phải trẫm xem Thời Gian Luân thì trẫm cũng không biết được Nhân Duyên Kính vì con mà bị vỡ. Nguyệt Lão! Bây giờ khanh còn muốn bao che cho nó nữa không?" Câu hỏi sau, ngài nhìn sang và nhíu mày hỏi Nguyệt Lão.

Dưới điện giờ phút này đều một mảnh im lặng, chúng Tiên gia xếp hàng đứng ngay ngắn hai bên, không một ai dám hít thở mạnh, đến ngay cả những đám mây bao phủ dưới chân chúng Tiên gia cũng không dám di chuyển, dường như đã bị khí thế của Ngọc Đế trấn trụ. Đứng đầu hai bên chúng Tiên gia là Nam Cực Tiên Ông và Thái Thượng Lão Quân. Nguyệt Lão và Dĩnh Hi giờ đang đứng giữa điện, bầu không khí lúc bây giờ thật ngưng trọng.

Nguyệt Lão giờ đây cũng không biết phải giải thích như thế nào nữa, nhưng vì không muốn nhìn thấy Dĩnh Hi bị phạt nên ông phải lên tiếng, "Bẩm Ngọc Đế! Đây đều là lỗi của thần, do thần không trông coi được Vườn Nhân Duyên, để Dĩnh Hi tiểu công chúa vào chơi đùa và gây ra họa, thần xin Ngọc Đế hãy trị tội thần!" Không nỡ nhìn Dĩnh Hi bị phạt, ông đành phải nhận tội thay nàng.

"Không phải do Nguyệt Lão gia gia đâu, là do Dĩnh Hi làm, Dĩnh Hi sẽ chịu tội một mình! Ông ngoại Ngọc Đế! Ngài đừng trị tội Nguyệt Lão gia gia mà!" Dĩnh Hi quỳ xuống trên Linh Tiêu Bảo Điện, dũng cảm mà nhận tội, lỗi là do nàng gây ra thì sao nàng có thể để cho Nguyệt Lão gia gia chịu tội thay mình được chứ!? Dĩnh Hi có gan làm thì có gan chịu!

Nhìn thấy vẻ mặt quật cường mang theo bướng bỉnh của nàng, Ngọc Đế liền lớn tiếng hơn, "Hừ! Con cũng biết đó là tội của mình? Trẫm hỏi con, tại sao con lại đến Vườn Nhân Duyên của Nguyệt Lão quậy phá, con hết nơi để chơi đùa rồi sao? Hả?" Càng nghĩ đến Ngọc Đế càng tức giận, nhìn thấy thân ảnh bé nhỏ đang quỳ dưới điện ngài lại cảm thấy tiểu nha đầu này càng lớn càng giống Tiểu Thất. Chẳng lẽ sai lầm của hơn bốn trăm năm trước lại tái hiện? Ta phong ấn trí tuệ của Dĩnh Hi là vô ích hay sao?

Đang lúc Ngọc Đế trầm ngâm với suy nghĩ của mình thì Vương Mẫu Nương Nương từ trên ghế đứng lên, từ từ bước xuống điện, nhẹ nhàng nâng dậy Dĩnh Hi, sau đó nàng quay sang nhìn Ngọc Đế, dịu dàng nói, "Ngài đừng lớn tiếng với Dĩnh Hi nữa! Lần này chắc là do nha đầu này không cẩn thận mới phạm sai chứ không phải cố ý, cho nên..."

"Nàng đừng nói giúp cho Dĩnh nhi, để nha đầu này tự nói ra mình đã làm điều gì sai trái!" Không đợi cho Vương Mẫu Nương Nương nói xong, Ngọc Đế liền cắt ngang lời bà ấy, "Dĩnh Hi! Con nói mau! Tại sao lại muốn buộc dây tơ hồng cho Phi Bồng Thần Tướng? Còn buộc rất nhiều tơ hồng cho mình nữa? Con có biết vì việc này đã làm vỡ Nhân duyên kính không? Nhân duyên kính đã vỡ thì làm sao Nguyệt Lão có thể xem xét và quản lý nhân duyên trong lục giới, làm sao biết được ai với ai có duyên với nhau để mà gắn kết!"

"Con...con không có gì để nói! Là do con tự mình muốn làm, nên ông ngoại muốn phạt thì phạt con đi!" Nàng lại một lần nữa quỳ xuống nói, nói xong nàng ngẩng đầu lên, nhắm chặt mắt lại, chờ đợi sự sai phạt của ông ngoại mình. Trong lòng nàng đang run sợ, nghĩ rằng ông ngoại Ngọc Đế chắc sẽ phạt mình rất nặng, vì nàng cũng biết được lần này mình thật sự gây ra tội lớn rồi!

"Được! Vậy trẫm sẽ giam con vào Tuyết Sơn Cấm Địa ba trăm năm, để con tự sám hối về lỗi lầm của mình!" Lần này ta nhất định phải phạt nặng tiểu nha đầu này, ngày thường mình đều nhắm một mắt mở một mắt mà bỏ qua, nhưng mà lần này Dĩnh nhi làm vỡ là một trong số Pháp Bảo của Thiên giới, chuyện lớn như vậy mình làm sao có thể tiếp tục thiên vị được!? Quản giáo Dĩnh Hi nhất định phải nghiêm, nếu không thì nha đầu này sẽ giống như Dao Cơ và Tiểu Thất, phạm Thiên quy mà bị đọa đày giam cầm.

"Ngọc Đế!"

"Ngọc Đế!"

"Ngọc Đế! Tiểu công chúa còn nhỏ, ngài không nên phạt nặng như vậy!"

"Đúng vậy, vạn lần không thể được thưa Ngọc Đế!"

"........."

Hình phạt Ngọc Đế vừa ban ra liền có rất nhiều Tiên gia cầu xin cho Dĩnh Hi. Trong đó Nam Cực Tiên Ông, Thái Thượng Lão Quân, Nguyệt Lão và Vương Mẫu Nương Nương là những người nôn nóng và lo lắng nhất. Bọn họ giờ đây như đang ngồi trên đống lửa vì lo lắng cho Dĩnh Hi.

Tuyết Sơn là nơi nào chứ? Đó là một nơi quanh năm phủ đầy băng tuyết, người bình thường đến nơi đó, lập tức sẽ bị đông lạnh lục phủ ngũ tạng mà chết. Dĩnh Hi mặc dù là Thần tiên, nhưng cũng sẽ chịu không nổi ngày ngày phải chịu đựng giá rét xâm nhập mà tổn thương linh khí! Nơi đó đã từng hủy diệt một Thượng Tiên rồi, sao lại có thể để cho điều này xảy ra nữa.

"Bẩm Ngọc Đế! Là thần nhờ Dĩnh Hi công chúa buộc nhân duyên cho thần, không phải lỗi của nàng, cầu xin Ngọc Đế phạt thần, hãy tha tội cho tiểu công chúa!" Trong lúc mọi người đang sốt sắng cầu xin cho Dĩnh Hi, thì có một người bước ra nhận tội thay nàng, người đó chính là Phi Bồng. Hắn vẫn luôn nôn nóng và lo lắng theo dõi nàng suốt từ nãy tới giờ, khi nghe Ngọc Đế phán quyết, hắn cứ tưởng như mình sắp bị lăng trì.

"Phi Bồng! Khanh nói thật sao?" Ngọc Đế cau chặt mày nhìn Phi Bồng, cũng khó trách ngài nghi ngờ hắn, bởi vì hắn thường xuyên giúp nàng bao che tội lỗi nên ngài không thể không nghi hoặc lời nói hiện giờ của hắn.

"Thần không có nữa lời giả dối, thưa Ngọc Đế!" Phi Bồng khẳng định nói. Hắn không muốn nàng chịu khổ ở Tuyết Sơn nên phải to gan nói dối Ngọc Đế để có thể thay nàng nhận hình phạt, vì nàng chịu khổ về thể xác nhưng hắn sẽ đau triệt nội tâm!

"Không phải vậy, ông ngoại! Là do Dĩnh Hi tự mình làm, không phải Phi Bồng ca ca sai con làm!" Dĩnh Hi nói xong mắt rưng rưng nước nhìn Phi Bồng. Mặc dù bị giam ở Tuyết Sơn một thời gian dài sẽ rất buồn vì không được nhìn thấy mọi người, nhất là Phi Bồng ca ca, nhưng nàng vẫn không thể vì bản thân mình mà đành lòng nhìn hắn chịu tội thay!

"Không! Là lỗi của thần!" Phi Bồng nhìn mắt nàng đỏ hoe thì lòng quặn đau, hắn quay sang nhìn Ngọc Đế, nhất quyết muốn chịu tội thay nàng.

"Không phải, là lỗi của Dĩnh Hi mới đúng!" Dĩnh Hi nói xong, cắn răng cương quyết nhìn Phi Bồng, nàng nhất định không cho Phi Bồng ca ca nhận hình phạt thay nàng.

"Ngọc Đế, là lỗi của thần!"

"Là lỗi của con!"

"Lỗi của thần!"

"Lỗi của con!"

"Câm miệng! Các ngươi nháo đủ chưa? Các ngươi tưởng đây là trò đùa hay sao mà tranh giành?" Ngọc Đế nhìn hai người tranh nhau nhận tội thì càng thêm tức giận quát lớn, sau đó Ngọc Đế nhìn thẳng Phi Bồng mà hỏi, "Phi Bồng! Trẫm hỏi khanh, khanh đã động tình với Mẫu Đơn tiên tử?"

"Thần không có, thưa Ngọc Đế!" Phi Bồng không chút ướŧ áŧ bẩn thỉu trả lời lại Ngọc Đế, trong lòng hắn vĩnh viễn sẽ không tồn tại một bóng hình khác ngoài Dĩnh Hi.

"Vậy thì tại sao Dĩnh Hi lại buộc nhân duyên cho khanh và Mẫu Đơn tiên tử?" Ngọc Đế có chút khó hiểu nhìn sang Dĩnh Hi, tiểu nha đầu này gây ra đại họa nhưng kết quả lại là loạn điểm uyên ương phổ sao?

"Cái này... " Phi Bồng nhìn sang Dĩnh Hi, hắn cũng không hiểu được sao tiểu nha đầu này lại làm vậy. Hắn cứ nghĩ là nàng muốn gắn kết nhân duyên cho mình với nàng, nhưng thật không ngờ nàng lại gắn kết mình với Mẫu Đơn tiên tử. Nha đầu này xem ra muốn bị ăn đòn, dám đem mình đẩy cho người khác!

Dĩnh Hi thấy Phi Bồng đen mặt nhìn mình, nàng liền mở to mắt mà nhìn lại hắn, "Phi Bồng ca ca, không phải huynh yêu Mẫu Đơn tỷ tỷ sao? Muội thấy huynh hay nói chuyện với tỷ ấy, lại thích giúp đỡ tỷ ấy nữa. Như vậy không phải những người yêu nhau mới làm hay sao? Vì vậy muội mới muốn giúp huynh." Chẳng lẽ ta nói sai gì sao, sao ai cũng nhìn ta hết vậy?

"Dĩnh Hi! Con...haizz!" Vương Mẫu Nương Nương lúc này chỉ biết thở dài nhìn nàng, đã không biết yêu là gì mà còn đi giúp người ta đi buộc nhân duyên, thiệt là!

"Vậy bây giờ con nhận lấy hình phạt là thích đáng rồi!" Ngọc Đế nghe nàng nói xong liền cảm thấy buồn cười trong lòng nhưng vẫn không vì việc đó mà bỏ qua cho lỗi của nàng, ngài nghĩ rằng nàng biết gắn kết nhân duyên thì chứng tỏ nàng đã nghe được điều gì liên quan tới tình yêu, nên ngài phải bóp nát suy nghĩ đó của nàng từ trong trứng nước, nếu không nàng lại giẫm lên vết xe của đỗ của mẫu thân nàng thì nguy rồi.

"Ngọc Đế, ngài hãy phạt luôn thần!" Phi Bồng nóng lòng nói. Nơi đây nếu như không có nàng, hắn biết hắn nhất định sẽ phát điên lên mất!

"Phi Bồng ca ca! Tại sao huynh lại..." Dĩnh Hi hơi nức nỡ nói, Phi Bồng ca ca thật là ngốc, còn ngốc hơn cả Phong bọn họ nữa! Không thấy bốn người họ giờ đây đã trốn biệt tăm rồi sao, nhưng tại sao Phi Bồng ca ca cứ nhất quyết đòi chịu phạt với Dĩnh Hi chứ? Chịu phạt sẽ rất cực khổ, không sung sướиɠ gì đâu mà huynh muốn tranh!

Thật ra Dĩnh Hi đã hiểu lầm tứ tiểu thần, giờ đây bốn người họ đã chia nhau ra mời người tới giúp nàng xin tội. Bọn họ chia ra mỗi người một hướng, Phong đi tìm Nữ Oa Nương Nương, Vân đi tìm Quan Âm đại sĩ, Lôi đi tìm Cửu Thiên Huyền Nữ còn Vũ đi tìm Thiên Hậu Thánh Mẫu, bốn người họ thường ngày vẫn luôn dạy phép thuật cho Dĩnh Hi, cũng xem như một nửa sư phụ của nàng. Nếu như để họ cầu xin cho nàng thì chắc nàng sẽ được giảm nhẹ tội.

Nhưng mà Phong – Vân – Lôi – Vũ đâu biết được việc Dĩnh Hi gặp nạn đều đã có định trước, vì vậy khi bốn người họ đến nơi thì cả bốn vị Đại tôn Phật này đều đóng cửa không gặp, mặc cho bọn họ có quỳ trước cửa cầu xin. Cả bốn người đều tự nói thầm: Tất cả đều là định sẵn.

"Nha đầu ngốc! Nơi đây không có muội thì ta làm sao đây?!" Phi Bồng thâm tình nhìn nàng, nếu như có thể được ở bên nàng thì cho dù bị nhốt ở núi đao hay biển lửa hắn cũng không sợ hãi.

"To gan! Phi Bồng, ngươi đã động tình căn!" Ngọc Đế nhìn thấy được nhu tình trong ánh mắt của Phi Bồng khi hắn nhìn Dĩnh Hi nên tức giận vỗ ngự án quát lớn.

"Phải! Ngọc Đế, thần đã động tình với tiểu công chúa, nên thần muốn chịu phạt cùng nàng!" Phi Bồng không sợ bị trách phạt vì đã phạm vào Thiên quy, thẳng thắng nói ra lời dấu trong lòng bấy lâu nay của mình.

Tất cả chúng Tiên gia đều xôn xao nhìn vào hắn, nhất là các Thiên binh Thiên tướng đứng ở phía sau. Bọn họ thật không ngờ Thần tướng luôn sát phạt quyết đoán, thống lĩnh bọn họ quét ngang Tam giới Lục đạo, là Chiến Thần nơi Thiên giới mà tất cả yêu ma khi nghe tên đều sợ mất mật lại có thể động tình căn. Bọn họ cứ nghĩ trái tim của hắn đã đóng băng hang ngàn năm nay rồi, lại thật không ngờ hắn lại yêu thương tiểu công chúa. Thật là một chuyện làm cho người ta khó có thể tin!

"Phi Bồng ca ca..." Dĩnh Hi rưng rưng nước mắt mà nhìn Phi Bồng. Mặc dù lúc này nàng vẫn chưa hiểu động tình căn nghĩa là gì, nhưng không biết tại sao nước mắt của nàng không tự chủ được muốn tràn ra.

Nhìn thấy nàng như vậy, Phi Bồng nắm chặt hai đấm, quay sang ngẩng đầu nhìn thẳng Ngọc Đế nói, kiên định nói, "Nếu Thiên giới không có chân ái mà phàm gian mới có, thì làm Thần tiên có gì vui?! Không bằng làm một người phàm nếm đủ cay đắng ngọt bùi, chí ái chí tình của đời người!"

"Hay cho Phi Bồng, giỏi cho Phi Bồng! Lời nói như thế mà một Thần tướng như ngươi cũng dám nói!" Nghe xong lời nói của Phi Bồng, Ngọc Đế Long nhan nổi giận đến cực điểm, vì thế, "Được lắm! Nếu hai ngươi muốn chịu phạt cùng nhau, vậy hãy cùng nhau bị đày xuống phàm gian đi!"

Nhìn thấy vui mừng trong mắt của Phi Bồng, Ngọc Đế nghiêm mặt nói tiếp, "Nhưng hai ngươi đừng mong mình sẽ được thuận lợi ở bên nhau! Các ngươi phải để lại cốt Tiên trong Tồn Cách Bảo Tháp trên Thiên giới, nguyên thần thì hãy đến chỗ Diêm Đế mà uống canh Mạnh bà để đầu thai chuyển kiếp. Qua ba kiếp, nếu như các ngươi vẫn không tìm được nhau thì hãy trở về Thiên giới. Còn nếu liên tục trong ba kiếp, các ngươi vẫn tìm được nhau và ở bên nhau, thì trẫm, sẽ thành toàn cho hai ngươi, ở lại phàm gian mãi mãi!" 'Ở lại phàm gian mãi mãi' bốn từ sau cùng của Ngọc Đế vang khắp Linh Tiêu Bảo Điện làm cho chúng Tiên gia từ Thượng Tiên cho đến Tiểu Tiên đều sợ hãi nhìn ngài. Một người là Chiến Thần thống lĩnh hang vạn Thiên binh Thiên Tướng nơi Thiên Giới, một người là cháu gái ruột của ngài, ngài lại có thể trục xuất bọn họ khỏi Tiên tịch mãi mãi?

"Ngọc Đế!" Chúng Tiên gia đồng thanh hoảng sợ kêu lên.

"Ngọc Đế..."

"Nàng đừng nói thêm gì nữa!" Vương Mẫu cũng vẻ mặt tái nhợt nhìn Ngọc Đế khi nghe ngài nói, đang định mở miệng lập tức bị Ngọc Đế cắt ngang. Sau đó, ngài phất tay áo một cái, ngay lập tức có một luồng sáng màu vàng đậm bao quanh Dĩnh Hi và Phi Bồng, nguyên thần của hai người liền lần lượt thoát khỏi thể xác.

Ngài nhìn vào bốn người mặc kim giáp màu vàng đang đứng ở giữa của dãy bên trái, trên tay mỗi người có cầm đàn Tỳ Bà, kiếm, Rắn và dù nói, "Tứ Đại Kim Cang! Hãy đem cốt Tiên của bọn họ để vào Tồn Cách Bảo Tháp!"

Tứ Đại Kim Cang là bốn vị Thiên tướng thủ hộ Phật Pháp, gồm có Đông Phương - Trì Quốc Thiên Vương, dùng âm nhạc để cảm hóa chúng sinh quy y Phật Pháp, chủ quản Đông phương Phất Đề Bà Châu.

Nam Phương - Tăng Trưởng Thiên, tay cầm Bảo kiếm bảo vệ Phật Pháp, không cho tà ác xâm phạm, chủ quản Nam phương Diêm Phù Đề Châu.

Tây Phương - Quảng Mục Thiên, tay quấn con Rắn hoặc Rồng, dùng Thiên nhãn quan sát thế giới và hộ trì chúng sinh, chủ quản Tây phương Anh Da Ni Châu.

Cuối cùng là Bắc Phương - Đa Văn Thiên, tay cầm bảo tán (dù), chế phục yêu ma, bảo hộ tài bảo của chúng sinh, chủ quản Bắc phương Úc Đơn Việt Châu.

"Dạ, thưa Ngọc Đế!" Tứ Đại Kim Cang lĩnh mệnh mà đem hai cốt tiên của hai người đến Tồn Cách Bảo Tháp ở Thiên cực Nam, Bảo Tháp này chuyên dùng để bảo quản hoặc giam giữ cốt tiên của những thần tiên gặp nạn mới chuyển kiếp, hay vì phổ độ chúng sinh mà chuyển kiếp hoặc bị phạt mà chuyển kiếp, để sau này họ trở về Thiên giới thì không cần tu luyện tiên thể.

Ngọc Đế nhìn Tứ Đại Kim Cang ra cửa điện sau đó lại quay sang nhìn nguyên thần của Dĩnh Hi và Phi Bồng và nói, "Còn nữa Phi Bồng! Khanh nên nhớ kỹ, lúc nãy Dĩnh Hi đã buộc hơn mười sợi tơ hồng vào cây Nhân Duyên của chính mình. Ở Thiên giới, Dĩnh Hi sẽ không gặp được bọn họ, nhưng môt khi xuống phàm gian thì...Hừ! Các ngươi hãy tự mình lo liệu đi." Ngọc Đế không muốn nói nhiều thêm nữa, ngài đành phải xem tạo hóa của bọn họ thôi, chỉ mong rằng chuyện xưa đừng tái diễn!

"Thần tin tưởng vào tình yêu mình dành cho Dĩnh Hi!" Phi Bồng kiên định mà trả lời. Lần đầu tiên khi gặp được nàng, lúc ấy, nàng chỉ mới mười bốn tuổi. Khi chạm vào ánh mắt to trong sáng như thủy đàm của nàng, hắn đã bị hãm sâu trong đó, vô pháp thoát khỏi! Thời gian dần dần trôi qua, tình căn đã đâm sâu vào tim và nảy mầm theo từng ngày từng ngày một, trãi qua hơn bốn trăm năm nó đã lớn và phát triển thành một Thần Thụ bất tử, thử hỏi sao hắn có thể bỏ xuống được? Nàng, là tất cả của hắn! Nàng sinh hắn sinh, nàng diệt thì cả thế giới đều phải diệt theo nàng, bao gồm hắn!

Dĩnh Hi nghĩ mình sắp phải rời khỏi Thiên giới, không biết đến khi nào mới về lại được, nàng nghĩ mình cũng nên nói lời tạm biệt với các Tiên gia, "Ông ngoại Ngọc Đế, bà ngoại, các ngài hãy bảo trọng nha! Nguyệt Lão gia gia! Sau khi con đi, sẽ không có ai trộm rượu của Nam Cực gia gia cho ngài uống nữa rồi."

"Ô...ô...ô...Nam Cực gia gia! Khi ngài chơi cờ với Thái Thượng gia gia, sẽ không ai lén nhắc ngài nữa đâu. Ô...ô...còn có các vị Bát tiên! Không có Dĩnh Hi, sau này sẽ không ai say sưa ca hát, uống rượu thâu đêm với các vị nữa!"

"Ô...ô...ô...còn có Dương Tiễn nhị cữu, Na Tra ca ca! Không có Dĩnh nhi sẽ không còn ai che dấu, cổ vũ và cá cược khi các người tụ tập lại thi đấu võ. Nam Cực gia gia, ngài nhớ nói với Phong – Vân – Lôi – Vũ phải bảo trọng, phải siêng năng giúp ngài làm việc, vì sau này khi các huynh ấy muốn trốn việc đi chơi thì sẽ không có ai canh chừng cho các huynh ấy nữa, không ai trộm tiên đan của Thái Thượng gia gia cho các huynh ấy ăn nữa. Ô...ô...mọi người...mọi người, hãy bảo trọng nha...ô...ô...ô...!" Nàng vừa khóc vừa được Phi Bồng nắm chặt tay, cùng nhau bị Thiên binh dẫn ra khỏi Linh Tiêu Bảo Điện.

Còn lại chúng Tiên gia đều hai mặt run rẩy nhìn nhau, thật không biết tiểu công chúa là đang từ biệt hay là đang cáo trạng bọn họ nữa đây!囧 Nhưng mà nàng quả thật nói đúng, sau khi nàng đi thì ai sẽ làm cho cuộc sống của bọn họ vui vẻ đây?!

"Đều là kiếp số hết, Nương Nương! Là duyên nợ kiếp trước chưa dứt, nên vẫn không tránh khỏi được thôi. Chúng ta đã cố gắng ngăn cản nó phát sinh nhưng vẫn...haizz!" Nguyệt Lão nhìn thấy Dĩnh Hi và Phi Bồng đã đi nên bước sang nhẹ giọng thở dài nói với Vương Mẫu Nương Nương đang đau lòng đứng trước cửa Điện nhìn theo.

"Khanh nói đúng vậy! Hãy để cho bọn họ kết thúc sạchsẽ trong kiếp này đi. Bản cung phải đi theo Dĩnh nhi đến chỗ Diêm Đế, bản cungcòn có chuyện muốn nhắc nhở Dĩnh nhi." Vương Mẫu Nương Nương chỉ đành nhắmmắt thuận theo, thật ra Ngọc Đế cũng biết việc này sớm muộn sẽ xảy ra, nên mớiphong ấn trí tuệ của Dĩnh Hi, nhưng cuối cùng tất cả vẫn là thiên ý đã sớm địnhsẵn!
« Chương TrướcChương Tiếp »