Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Loạn Thế Tiên Tử

Chương 18: ☆ Cường Bạo Mỹ Nam?(Hạ)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 18 Cường Bạo Mỹ Nam?(Hạ)

Thần Tiên Lâu

"Ngươi thấy được bọn họ vui vẻ cùng nhau đi vào Bách Hoa Viện?" Sở Lan Ngạo rót cho mình một ly rượu, ám thanh hỏi tên ám vệ đang quỳ dưới đất.

Sau khi Bắc Cung Khuynh Thành bọn họ đi đến chỗ của Tư Đồ Tuyết Vũ, Sở Lan Ngạo tự nhiên không còn hứng thú du hồ nữa nên cùng với Tư Đồ Anh Tuấn và Tư Đồ Mị Nhi đến Thần Tiên Lâu dùng bữa. Sau đó sai ám vệ của mình đi theo dõi Bắc Cung Khuynh Thành bọn họ, xem thử bọn họ cùng Tư Đồ Tuyết Vũ muốn đi đâu.

Tư Đồ Mị Nhi ngồi kế bên cảm thấy khó hiểu và nghi hoặc trong lòng, chịu không hỏi nên mở miệng hỏi, "Vương gia, tại sao chàng lại muốn theo dõi bọn họ? Chẳng lẽ chàng muốn làm gì hay sao?"

"Ta cũng cảm thấy không hiểu đó Ngạo, chẳng phải xưa nay Thanh Đình bọn họ đi đâu, làm gì, huynh cũng không theo dõi hay sao, nhưng hiện giờ lại...?" Tư Đồ Anh Tuấn đang ngồi bên tay phải của Sở Lan Hạo nghe vậy cũng không nghi hoặc, nhíu nhẹ mày, lên tiếng hỏi.

"Không có gì! Ta chỉ muốn biết họ đi đâu, ta sợ tên Lãnh Tuyết đó giở trò với hai người họ." Sở Lan Ngạo bưng ly rượu lên uống một ngụm rồi nói, trong mắt lóe ra một ánh sáng khó hiểu sau đó biến mất. Hắn nhấm nháp xong rượu rồi nói với tên ám vệ, "Được rồi, không cần theo dõi họ nữa, ngươi lui xuống đi!" Sở Lan Ngạo phất tay kêu hắn lui xuống.

"Thuộc hạ xin cáo lui!" Ám vệ cung kính nói xong, sau đó như một cơn gió biến mất không thấy bóng dáng.

"Lãnh Tuyết là Bang chủ của Cái Bang, nắm trong tay nhiều sinh mệnh như vậy, ta nghĩ 'hắn' sẽ không phải là người làm việc thiếu suy nghĩ." Tư Đồ Anh Tuấn vừa gắp thức ăn cho mình vừa nói, tuy rằng bộ dạng của tên Lãnh Tuyết đó quá "nương" nhưng ngũ quan hắn cũng đoan chính, không phải hạng người khuông nhân cẩu dạng.

"Vương gia ~! Chúng ta mau ăn đi, đừng quan tâm đến bọn họ nữa ~!" Tư Đồ Mị Nhi dung đũa mới gắp một miếng thịt đưa đến miệng của Sở Lan Ngạo, nũng nịu nhõng nhẽo nói. Vương gia không thích ăn chung thức ăn với người khác khi đã bị đũa của họ chạm qua, nên mỗi lần dung bữa đều phải chuẩn bị thêm đũa dành riêng gắp thức ăn.

Sở Lan Ngạo gật đầu, mặc dù cảm thấy không quen nhưng vẫn hé miệng ra ăn. Bình thường hắn rất ít cùng Tư Đồ Mị Nhi ngọt ngào như vậy, nhưng vì hiện giờ có Tư Đồ Anh Tuấn ngồi kế bên nên không thể không cho nàng ta mặt mũi.

Sở Lan Ngạo tuy rằng chấp nhận cưới nàng ta, đối xử tốt với nàng ta, nhưng đó chỉ là trách nhiệm trả ân tình chứ không phải bởi vì yêu mà cưới. Tuy mặt ngoài hai người là phu phụ nhưng trong lòng hắn luôn coi nàng ta như muội muội mình mà đối đãi, nếu không thì tại sao hắn không để nàng ta gọi mình bằng tên mà chỉ gọi 'vương gia, vương gia' chứ? Dù sao hắn nghĩ rằng cuộc đời này của mình sẽ không thể gặp được một nữ tử làm cho hắn động tâm thì lấy ai có khác gì đâu, chi bằng lấy một người mà mình có thiện cảm.

Tư Đồ Anh Tuấn nhìn hai người họ ngọt ngào nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ: Tam muội chẳng lẽ không cảm thấy giận vì chuyện Ngạo phải cưới Tư Đồ Tuyết Vũ?

Thật ra không phải là Tư Đồ Mị Nhi không quan tâm, mà chỉ là nàng ta đang trù tính kế hoạch tiếp tục hãm hại Tư Đồ Tuyết Vũ mà thôi. Ngoài mặt tuy làm như là không có chuyện gì, nhưng trong lòng nàng ta sớm đã ba đào mãnh liệt. Chuyện Phong Nham các chủ của Ám Dạ Các chết đã làm cho nàng ta cảm thấy lo sợ và uy hϊếp rồi, nhưng vì không thể để người khác đe dọa cướp đi chiếc ghế Vương phi của mình nên vẫn phải ra tay trừ khử. Nàng thầm nghĩ: Dù sao cha là Tướng quân, cậu là Thừa tướng thì ta cần gì sợ những nhân vật tép riu trong giang hồ uy hϊếp chứ? Tư Đồ Tuyết Vũ, ta đã cho ngươi một lần bị nhục nhã, thì cũng có thể làm cho ngươi nhục nhã một lần nữa. Ngươi đừng mong tranh giành Vương gia với ta!

Cùng lúc đó, Bách Hoa Viện!

"A! hai vị thiếu chủ, hôm nay tại sao chỉ có hai người đến vậy nha, còn Vương gia và Tư Đồ công tử đâu rồi?" Hoa ma ma nhìn thấy Tây Môn Thanh Đình và Bắc Cung Khuynh Thành đi vào tới cửa, liền hớn ha hớn hở ra tiếp đón, nhìn thấy tứ đại tài tử nhưng nay lại thiếu hai người, cảm thấy nghi hoặc nên hỏi.

"Hoa ma ma, đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ?!"

"Ai đang nói chuyện vậy? Hai vị thiếu chủ còn dẫn theo ai sao? Sao ta không nhìn thấy người mà chỉ nghe tiếng? Tiếng nói này nghe quen quen nha!" Hoa ma ma nghe tiếng nói nhưng không thấy người đâu liền mở to mắt, ngạc nhiên nhìn đông nhìn tây tìm kiếm.

"Là ta đây." Lãnh Tuyết đưa tay đẩy nhẹ Tây Môn Thanh Đình và Bắc Cung Khuynh Thành, bước ra từ giữa hai người họ. Cũng khó trách sao Hoa ma ma không thấy nàng, là do dáng người của Lãnh Tuyết chúng ta quá "to lớn" cho nên khi đứng sau lưng hai người kia thì từ phía trước nhìn lại sẽ không thấy được nàng đâu.

"Hoa ma ma, ta lại đến thăm bà đây, ha ha!" Nàng phe phẩy quạt "yêu" của mình, cười thật mê người nhìn Hoa ma ma nói, còn kèm theo một cái nháy mắt, định điện cho mê chết bà ta.

"Thì ra là vị công tử lần trước. Không không, bây giờ phải gọi là Lãnh Bang chủ mới đúng, hì hì!" Hoa ma ma thấy là nàng liền hai mắt tỏa sáng, cười "thẹn thùng" phất khăn với nàng.

"A! Là Lãnh Bang chủ kìa!"

"Lãnh Bang chủ ~!"

"Lãnh Bang chủ ~!"

"........."

Hoa ma ma vừa dứt tiếng thì khắp đại sảnh liền vang lên tiếng thét chói tai vì vui mừng, các cô nương nhận ra nàng liền chạy đến vây xung quanh nàng. Lần này còn đông hơn lần trước nữa, tệ hơn là có người còn hôn lên mặt nàng. Bị hôn trúng, Lãnh Tuyết liền đứng hình ngay tại chỗ, đây là lần đầu tiên nàng bị nữ nhân 'cướp sắc' nha!

Bắc Cung Khuynh Thành thấy nàng bị hôn liền lãnh mặt đi qua, đẩy ra các cô nương, đưa tay kéo Lãnh Tuyết sang gần mình, nhìn thấy vết son trên má nàng, mày hắn bắt giác hơi nhíu lại, sau đó dùng tay áo lau đi vết son trên mặt nàng. Hành động từ đầu đến cuối tiến hành lưu loát tự nhiên, không có một chút e ngại có rất nhiều người ở xung quanh.

"Khuynh Thành! Huynh..." Tây Môn Thanh Đình nhìn hành động của Khuynh Thành thì hết hồn mở to mắt, miệng mở lớn đủ để nhét vào một trứng gà. Khuynh Thành, huynh ấy...huynh ấy sao có thể làm ra cử chỉ thân mật với Lãnh Tuyết như vậy? Trời ơi, trời sắp đổ Hồng vũ rồi sao? Khuynh Thành mà cũng ôn nhu như vậy?

Các cô nương nhìn thấy hai người bọn họ như vậy, tất cả đều chết trân tại chỗ. Chẳng lẽ lời đồn giữa bọn họ là thật?! Như vậy thì tâm của các nàng rất đều phải vỡ nát hết rồi, bọn họ đều là những nam nhân mà các nàng ngưỡng mộ và mơ ước nha!

"A!" Đến lúc này đây Lãnh Tuyết mới phản ứng lại được. Nhìn thấy khoảng cách giữa nàng và Bắc Cung Khuynh Thành gần như vậy, nàng liền lùi ra sau vài bước.

Giờ mới nhận ra hành động của mình sẽ khiến người hiểu lầm, thần sắc của Bắc Cung Khuynh Thành có chút không được tự nhiên, sau đó liền trở lại như thường, hai mắt lóe qua nhanh một tia sáng khác thường, hờ hững nói, "Xin lỗi, ta chỉ là đơn thuần muốn giúp huynh lau đi vết son trên mặt."

Đây là sao?

Tại sao khi gặp gỡ hắn rồi thì hắn luôn cư xử khác lạ như vậy? Giống như một một mặt hồ tĩnh lặng vô số năm tháng, bị một viên sỏi nhỏ rớt xuống làm cho mặt hồ kia không thể nào yên tĩnh được nữa. Hắn hiện giờ...là như vậy sao?

"Không...không sao! Chúng ta mau tìm phòng uống rượu thôi. Thanh Đình, let's go, à không, đi thôi!" Lãnh Tuyết do ngại ngùng nên nói năng lung tung, ngay cả tiếng Anh cũng lôi vào, cũng may bọn họ nghe không kịp từ đó. Haizz haizz haizz! Nàng thật là không có chút tiền đồ mà!

Không phải chỉ bị mỹ nam thân cận thôi sao? Có gì mà phải cũng thẹn thùng chứ? Chậc, chắc tại lâu quá không chạm vào nam nhân cho nên.... Ây da, tuyệt đối đừng hiểu lầm à nha! Lúc trước nàng chỉ có thể chạm thôi, không phải "ăn" nga!

Haizz! Xem ra nàng phải nhanh chóng tìm được giải dược cho Tuyết, để sớm ngày có thể cùng chàng "tu thành chánh quả", như vậy thì nàng sẽ không còn phản ứng lung tung nữa! (Háo sắc! ╰( ̄▽ ̄)╮)

"Ừ...đi thôi! Hoa ma ma! Mau tìm cho chúng ta một phòng, sau đó đem những món đắc tiền như thường ngày lên. Rượu cũng vậy, vẫn là rượu Trạng Nguyên ba mươi năm, hôm nay đem nhiều thêm vài bình!" Tây Môn Thanh Đình bị Lãnh Tuyết đυ.ng đυ.ng vào tay mới hoàn hồn trở lại, lập tức kêu Hoa ma ma đi chuẩn bị phòng.

"Dạ dạ, mời các vị đi theo ta!" Hoa ma ma nhanh chóng làm ra thế mời sau đó dẫn đường đi trước lên lầu, đến nơi dành cho khách cao quý nhất ở đây.

"Tây Môn thiếu chủ, hôm nay ngài muốn gọi các cô nương khác hay vẫn là hai đại mỹ nhân đây?" Vào tới phòng, Hoa ma ma thấy ba người họ đã ngồi xuống ghế, liền tiến lên cười tươi như hoa hỏi Tây Môn Thanh Đình.

"Hương Thủy là của Anh Tuấn, sao ta có thể đυ.ng đến?! Mau cho Đường Thủy đến đi, gọi thêm hai cô nương xinh đẹp nữa cho Lãnh bang chủ đây là được rồi." Tây Môn Thanh Đình ngồi dựa vào ghế, hai tay ôm ngực, bày ra bộ dạng tà tứ phong lưu, cười nhếch môi nhìn Hoa ma ma nói.

"Không được!"

"Không được!"

Hắn vừa nói dứt tiếng, liền nghe được hai tiếng phản đối vang lên cùng một lúc.

Lãnh Tuyết ra tiếng ngăn lại Hoa ma ma xong thì kinh ngạc quay sang nhìn Bắc Cung Khuynh Thành, nàng vì không muốn các cô nương đến phục vụ nàng nên mới phản đối, vậy tại sao hắn cũng phản đối?!

Còn nữa, tại sao Tây Môn Thanh Đình không gọi cô nương cho Bắc Cung Khuynh Thành mà phải gọi một lúc hai cô nương cho nàng, bọn họ không phải vẫn thường cùng nhau dạo thanh lâu hay sao? Chẳng lẽ hắn gọi nhầm?

"Tây Môn Thanh Đình! Huynh không cần gọi cô nương cho ta, huynh chỉ cần gọi cho hai huynh là được rồi!" Nghi vấn về nghi vấn nhưng nàng vẫn quay sang nói với hắn.

"Khuynh Thành không thích nữ nhân đến gần, nói đúng hơn là không thích bất kỳ người lạ nào tới gần mới đúng. Nên ta mới không gọi cho huynh ấy. Còn huynh, tại sao huynh cũng không muốn gọi cô nương? Chẳng lẽ..."

"Ai nói ta bị gì chứ!? Huynh muốn gọi bao nhiêu cũng được, đến đây đi, ta không khách sáo đâu!" Hắn ta lại muốn nghi ngờ mình nữa chứ gì?! Cũng may mình nhanh miệng!

Tây Môn Thanh Đình chưa kịp nói hết đã bị Lãnh Tuyết nhảy vào nói. Hắn chỉ là muốn hỏi chẳng lẽ "hắn" cũng không thích nữ nhân chạm vào như Khuynh Thành hay sao thôi mà!

Còn nữa, chẳng phải "hắn" đã từng thừa nhận mình thích Tư Đồ Tuyết Vũ hay sao, chắc là vì vậy nên không muốn gọi cô nương vì sợ nàng ta ghen. Nhưng tại sao bây giờ 'hắn' lại kích động muốn gọi nhiều cô nương đến? Kỳ lạ, thực sự rất là kỳ lạ!!!

"Gọi Đường Thủy và tứ tiểu mỹ nhân đến đây đi." Hoa ma ma nghe thấy Tây Môn Thanh Đình nói vậy, còn đưa cho bà ta một nén bạc to, lập tức gật đầu liên tục, vui vẻ cười híp mắt đi ra ngoài.

Một lúc sau, Hoa ma ma dẫn các cô nương đi vào, mỗi người mỗi vẻ đúng là muôn màu muôn sắc, "Các con hãy tiếp đãi các ngài ấy thật tốt nha, ta ra ngoài đây, ha ha!"

"Dạ, chúng con biết rồi thưa mẹ ~!" Các nàng nũng nịu, nhỏ nhẹ đáp lại.

Lãnh Tuyết nghe các nàng nói chuyện õng ẹo thì da gà đều nổi lên hết. Nàng thật không hiểu tại sao bọn đàn ông lại có thể chịu nổi, còn cảm thấy thích nữa chứ?! Nhìn sang thấy Tây Môn Thanh Đình đang mỉm cười tà nghễ nhìn nàng, nàng lập tức lộ ra nụ cười có chút gượng gạo của mình, "Ha ha, bốn người các ngươi là tứ tiểu mỹ nhân phải không? Đến đến đến, các ngươi ngồi kế bên ta đây, nếu các ngươi phục vụ tốt, ta sẽ thưởng cho nghe!" Làm ơn đừng đυ.ng vào những chổ "hiểm" của nàng nha!!!

"Dạ, Lãnh Bang chủ ~ hi hi hi!" Tứ tiểu mỹ nhân nghe nàng nói liền cười duyên dáng, thướt tha cùng nhau đi đến bên nàng. Người thì bóp vai, người thì rót rượu, người thì đút thức ăn, người thì lau miệng cho nàng.

Bắc Cung Khuynh Thành nhìn tứ tiểu mỹ nhân vây quanh Lãnh Tuyết, mặt của hắn tuy rằng vẫn là lạnh nhạt nhưng hai mắt lại trở nên sâu thẳm vô cùng. Hắn ngồi rót rượu uống liên tục, cúi mi trầm tư, không ai biết được hắn đang nghĩ điều gì.

"Đường nhi! Mấy ngày nay ta không đến, có nhớ ta hay không?" Tây Môn Thanh Đình một tay câu vai của Đường Thủy, một tay dung quạt nâng cầm của nàng ta, cười tà mị hỏi.

"Đương nhiên là nhớ rồi nha, ngài thật là xấu, không chịu đến đây thăm người ta, để người ta ngày nào cũng nhớ thương đến mất ăn mất ngủ ~!" Đường Thủy thẹn thùng dựa vào bờ vai hắn, nhỏ nhẹ than thở.

Lãnh Tuyết nhìn thấy vậy liền nói thầm: Quả thật là háo sắc mà, thật là ghê tởm! Sau này nếu hắn mà dám dùng tay đυ.ng vào người mình nữa, thì mình sẽ không khách khí! Ưh~! Nghĩ tới đều nổi cả da gà lên hết rồi! Còn cây quạt kia nữa....

Cây quạt?!!!

Đó không phải là quạt của mình sao?

"Tây Môn Thanh Đình! Trả quạt lại cho ta!" Lãnh Tuyết giờ đây mới nhìn ra được quạt mà Tây Môn Thanh Đình đang cầm chính là quạt của mình, rõ ràng là nàng luôn để ở bên hông mà, hắn lấy đi khi nào sao nàng lại không hay biết?

Nhìn thấy nàng nhíu mày, sắc mặt hơi hờn giận đứng lên, xoè tay về phía mình, Tây Môn Thanh Đình mới đem quạt ra khỏi cằm của Đường Thuỷ, cười tà tứ, mắt hoa đào mị lên nhìn lên nàng, "Giờ huynh mới phát hiện được sao? Tính cảnh giác của huynh thật sự rất kém!" Vừa rồi khi đi lên cầu thang thì hắn đã ra tay lấy đi quạt ở bên hông của nàng, cứ tưởng nàng sẽ lập tức phát hiện nhưng thật không ngờ giờ nàng mới nhận ra.

Thật ra không phải là Lãnh Tuyết nàng không có tính cảnh giác cao mà vì vừa rồi khi ở dưới sảnh nàng đã bị đám nữ nhân kia quấy rầy, lại thêm Bắc Cung Khuynh Thành gây cho nàng kinh ngạc, làm cho nàng hơi rối loạn nên mới tạm thời mất đi cảnh giác. Vì vậy Tây Môn Thanh Đình hắn mới có cơ hội ra tay.

"Trả lại cho huynh."

Tây Môn Thanh Đình đưa quạt về phía tay nàng, khi quạt gần đến gần thì đột nhiên nàng thu tay lại, liếc xéo hắn, "Không cần nữa. Tặng luôn cho huynh!" Đồ đã chạm vào nữ tử khác, nàng mới không cần lấy lại. Hừ!

Nhìn nàng giận dỗi như vậy, Tây Môn Thanh Đình cười khẽ, hắn cảm thấy trong long có chút thú vị. Đem quạt để vào tay áo, hắn cầm ly rượu lên nói, "Đừng tức giận, ta tự phạt mình ba ly để xin lỗi huynh."

Này có xem như là hắn đang dỗ nàng không?

Lãnh Tuyết hừ nhẹ, hai tay ôm ngực nhưng khóe miệng lại có hơi gợi lên, chứng tỏ nàng cảm thấy hài lòng rồi.

Nàng đưa mắt nhìn sang Bắc Cung Khuynh Thành đang uống rượu không ngừng, hơi ninh mi nghi hoặc, sau đó đột nhiên ánh mắt lóe sáng.

Nàng nhớ được mình đã quên chuyện gì rồi!

"Bắc Cung Khuynh Thành! Chẳng phải lần trước ở Bách Hoa Viện huynh không biết võ công nên mới ngã xuống lầu hay sao, nhưng hôm nay huynh lại biết khinh công, hôm đó là huynh giả vờ?" Lãnh Tuyết híp mắt lại nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ và cảnh cáo. Hắn nếu dám nói là đúng, thì nàng sẽ cho hắn biết tay! Làm hại nàng ngày đó bị mọi người hiểu lầm là đoạn tay áo!

"Không phải như ngươi đã nghĩ! Hôm đó là ta trúng Thất Nhật Thất Công Tán, tạm thời bị mất đi công lực. Ta không phải giả vờ." Bắc Cung Khuynh Thành thản nhiên nhìn sang nàng, lên tiếng giải thích.

"Thất Nhật Thất Công Tán?! Là ai hạ dược huynh?"

"Là chúng ta." Tây Môn Thanh Đình lúc này mới nhìn sang hai người, chậm rì rì lên tiếng.

"Các ngươi hạ?" Nàng có nghe lầm không?! Chẳng phải bọn họ là bạn tốt của nhau? Có người đi hạ dược với huynh đệ tốt của mình sao? Bọn họ thật là "đặc biệt"! 囧

"Là chúng ta đã cá cược với nhau, ta thua nên phải chịu phạt." Bắc Cung Khuynh nói rõ cho nàng hiểu, vẻ mặt khó có thể tin lúc này của nàng làm cho hắn có chút buồn cười!

"Vậy sao! Ta đã hiểu rồi, ta sẽ không hỏi nữa, ha ha." Nàng thật không biết nói gì với bọn họ nữa, hết trò chơi rồi hay sao mà lấy dược ra chơi? Nói không chừng sau này họ còn lấy độc dược ra chơi nữa!

"Hôm nay là ngày chúng ta kết thành bằng hữu, đến đến, chúng ta cùng nhau nâng ly chúc mừng đi!" Tây Môn Thanh Đình một bên ôm vai Đường Thủy, một bên vui cười cầm ly rượu lên nói.

"Cạn ly! Ha ha..." Lãnh Tuyết cười lớn chạm ly, uống một hơi cạn sạch, ánh mắt như có như không nhìn về phía bàn tay mà Tây Môn Thanh Đình đang đặt lên vai của Đường Thủy.

Nha! Nàng nhìn thấy một chuyện rất thú vị! Xem ra, Tây Môn Thanh Đình cao thủ trong bụi hoa này đang có một bí mật mà không người biết!

Bề ngoài xem thì thấy hắn đang ôm ấp nữ nhân nhưng thực chất, tay hắn không hề chạm vào nàng ta. Thú vị, thú vị!

Bắc Cung Khuynh Thành cũng chạm ly uống cạn, nhưng không mở miệng nói gì, ánh mắt vẫn đăm chiêu nhìn nàng.

"Ha ha ha! Tuyết, tửu lượng của huynh thật là khá!" Tây Môn Thanh Đình thấy nàng một hơi cạn sạch ly rượu, liền vui vẻ khen ngợi ra miệng.

"Hai người cũng vậy, Tây Môn Thanh Đình!"

"Chúng ta đã là bằng hữu rồi, đừng kêu cả tên lẫn họ của ta nữa." Tây Môn Thanh Đình bất mãn chu môi nói.

Lãnh Tuyết thấy hắn chu môi rất đáng yêu, nên cười nghịch ngợm nói, "Vậy ta nên gọi huynh là Tiểu Thanh Thanh hay là Đình Đình?"

"Ha ha ha!" Bắc Cung Khuynh Thành nghe vậy liền cười khẽ ra tiếng, đây là lần đầu tiên hắn cười có thanh. Hắn quay sang nhìn Tây Môn Thanh Đình, " Ta thấy tên này rất hợp với huynh! Đình Đình? Ha ha ha..." Nói xong lại cười lớn thanh hơn nữa.

"Hi hi hi...!" Các cô nương cũng đều che miệng cười.

"Cười cái gì mà cười!?" Tây Môn Thanh Đình đen mặt trừng mắt mọi người, sau đó nhìn Lãnh Tuyết, chu môi lên vô cùng bất mãn nói, "Ta không phải nữ nhi, sao huynh lại gọi ta như vậy? Ta không chịu! Huynh gọi ta là Thanh Đình được rồi!"

Thật là đáng yêu, nhìn hắn như vậy, nàng thật là muốn cắn vào cái miệng nhỏ nhắn đó một cái!

"Không được! Huynh chỉ được chọn một trong hai, Tiểu Thanh Thanh hoặc là Đình Đình, huynh chọn đi. Nếu không ta vẫn sẽ gọi huynh là Tây Môn Thanh Đình, Khuynh Thành há!?" Lãnh Tuyết quay sang hướng Bắc Cung Khuynh Thành, chớp chớp mắt đáng yêu nhìn hắn.

Nhìn thấy cử chỉ đáng yêu này của nàng, hắn liền bị nàng mua chuộc, "Đúng vậy, Thanh Đình huynh chỉ có thể chọn một! Chẳng phải huynh muốn làm bằng hữu tốt với 'huynh ấy' sao?"

"Khuynh Thành, huynh..." Tây Môn Thanh Đình mặt lại đen thêm vài phần, "Tuyết, tại sao huynh có thể gọi huynh ấy là Khuynh Thành, mà không thể gọi ta Thanh Đình? Không công bằng, ta không đồng ý!" Huynh đệ với nhau, có nạn thì cùng nhau gánh đi! Hừ!

"Vậy sao? Vậy ta cũng sẽ gọi huynh ấy là Tiểu Thành Thành hay là Khuynh Khuynh, được không?" Lãnh Tuyết cười vui vẻ quay sang nhìn Bắc Cung Khuynh Thành, ánh mắt hiện lên một tia giảo hoạt.

"Bụp, bụp!" Tây Môn Thanh Đình nghe vậy liền vỗ đùi cười lớn tiếng, "Ha ha ha, Khuynh Khuynh? Tên này nghe rất hợp đó ha ha ha...!"

"Hi hi hi...!" Các cô nương lúc này đã kiềm chế không nổi nữa nên cũng cười ra tiếng, Lãnh Bang chủ hắn thật là đáng yêu nha, chỉ có hắn mới dám gọi hai vị thiếu chủ như vậy thôi!

"Thanh Đình!" Bắc Cung Khuynh Thành trừng mắt với hắn, tên này thật thiếu đánh!

Tây Môn Thanh Đình thấy vậy liền thè lưỡi lại với hắn, dùng khẩu hình nói: Ai kêu huynh không giúp ta!

"Các huynh đều im lặng chứng tỏ là đồng ý? Vậy Đình Đình, Khuynh Khuynh, chúng ta cạn ly đi!" Lãnh Tuyết vui vẻ cười đến nỗi đều lộ hết răng ngọc của mình, nàng lại nâng ly lên uống một hơi cạn sạch.

"Bây giờ ta sẽ hát cho mọi người nghe, mọi người chịu không?" Chỉ một lát sau, vì uống hơi nhiều nên Lãnh Tuyết đã ngà ngà say, hứng thú nổi lên nên muốn hát, đây là một trong những tật xấu của nàng khi say, nhưng còn những tật xấu đáng sợ hơn nữa mà các đồng nghiệp lúc trước của nàng không dám nói. Bởi vậy, bọn họ rất ít cho nàng cùng người lạ một mình uống rượu, họ sợ nàng sẽ gây ra 'đại sự'!

"Huynh cũng biết hát nữa sao?"

"Đừng nên xem thường ta! Ta là đóa hoa hát hay nhất trong tổ chức." Lãnh Tuyết hai mắt lờ đò, lèm nhèm nói.

"Tổ chức? Tổ chức gì? Còn đóa hoa nữa, là sao?" Bắc Cung Khuynh Thành nghe nàng nói nên ngạc nhiên hỏi, có phải là hắn cũng say rồi không nên mới nghe nhầm. Nếu không tại sao hắn lại nghe được nàng nói mình là đóa hoa, đây là dùng để chỉ nữ nhi mà!

"Mặc kệ là tổ chức gì, Tuyết, huynh mau hát đi!" Tây Môn Thanh Đình cũng đã hơi say, không còn thanh tĩnh như Bắc Cung Khuynh Thành nên không nghe ra được lời nói của nàng có chút không ổn, lên tiếng thúc giục kêu nàng.

"Ngài mau hát đi Lãnh Bang chủ, chúng ta cũng muốn nghe ngài hát nữa ~!" Tứ tiểu mỹ nhân và Đường Thủy cũng hứng thú muốn nghe nàng hát. Các nam nhân đến đây đều là muốn sờ mó các nàng lung tung, hoặc là bắt các nàng đàn hát, làm này làm kia, thậm chí là lên giường. Không có ai như Lãnh bang chủ, đối xử rất đúng lễ nghi với các nàng, còn muốn hát cho các nàng nghe nữa. Thật là một nam tử tốt!

"Hưm hưʍ...! Để đáp lại thịnh tình của mọi người, ta sẽ hát một bài hát thật sôi động. Các mỹ nhân, có đàn Tỳ Bà không? Mau lấy đến cho ta đi." Lãnh Tuyết thanh thanh cổ họng như ca sĩ hát chuyên nghiệp nói.

"Có! Ngài đợi một chút, Xuân Mai sẽ đi lấy." Xuân Mai vui vẻ chạy đi ra ngoài lấy đàn, chỉ trong chốc lát liền chạy vào, trên tay còn cầm theo một cây đàn Tỳ Bà.

"Ta sẽ hát hai bài có tựa đề là: Cùng vui vẻ và Thơm một cái. Các mỹ nhân nhớ chăm chú lắng nghe, sau đó nhất định phải vỗ tay cổ vũ cho ta." Lãnh Tuyết ôm đàn Tỳ Bà như ôm Guitar, Tỳ Bà cũng tựa tựa như Guitar thì chắc cũng sẽ ổn thôi!

Nàng bắt đầu đàn, tiếng đàn vang lên một lúc, sau đó nàng mở cái miệng đáng yêu nhỏ nhắn của mình lên hát:

[Cùng vui vẻ!]

Nho nhỏ là dáng người nghịch nước nha!

Mỗi ngày cùng yêu thương trêu đùa nà!

Thong dong là tình cảm sao không đứng đắn chứ?

Hi hi ha ha chúng ta cùng vui đùa.

Ta đang ở ngôi nhà nhỏ của ai?

Thân người mạnh mẽ tựa như Lý Quỳ.

Tướng mạo tuấn tú, mạnh như Trương Phi.

Mái tóc đen huyền.

Đúng là ra Nam vào Bắc.

Khí chất xuất chúng, lại vừa nổi bật.

Nước Trường Giang, Hoàng Hà đều uống qua.

Pháo cùng địa lôi trong lễ thành hôn đều nói qua.

Tan vỡ thật khốn khổ.

Vẻ mặt thiếu nợ như bị người đánh.

Ngươi ở Tây Sơn đã từng lấy than.

Vẫn là Đông Sơn từng gặp qua quỷ.

Người này sinh khổ đoản phiền lụy.

Trước mắt có rượu, trước mắt say.

Vì để không khóc lớn tiếng cười.

Vì để không phiền lớn tiếng phi!

Nho nhỏ là dáng người nghịch nước nha!

Mỗi ngày cùng yêu thương trêu đùa nà!

Thong dong là tình cảm sao không đứng đắn chứ?

Hi hi ha ha chúng ta cùng vui đùa.

Nho nhỏ là dáng người nghịch nước nha!

Mỗi ngày cùng yêu thương trêu đùa nà!

Thong dong là tình cảm sao không đứng đắn chứ?

Hi hi ha ha chúng ta cùng vui đùa.

Ngươi là ai đang ở ngôi nhà kia?

Dáng người sánh với Dương Quý Phi.

Dung mạo sánh tựa Thất Tiên Nữ.

Thướt tha muôn vẻ như Ngọc Phỉ Thúy.

Thật là trai tài gái sắc xứng đôi.

Đều đang hai mươi tuổi.

Dũng cảm theo đuổi hạnh phúc trong sáng.

Bị ai đánh cũng không nản lòng.

Nhưng ngươi thật tự ti, vẻ mặt như gặp điều xui xẻo.

Người mà ban ngày xấu xa.

Vẫn là ban đêm làm kẻ trộm.

Người này sinh khổ đoản phiền lụy.

Trước mắt có rượu, trước mắt say.

Vì để không khóc lớn tiếng cười.

Vì để không phiền lớn tiếng phi!

Nho nhỏ là dáng người nghịch nước nha!

Mỗi ngày cùng yêu thương trêu đùa nà!

Thong dong là tình cảm sao không đứng đắn chứ?

Hi hi ha ha chúng ta cùng vui đùa.

Nho nhỏ là dáng người nghịch nước nha!

Mỗi ngày cùng yêu thương trêu đùa nà!

Thong dong là tình cảm sao không đứng đắn chứ?

Hi hi ha ha chúng ta cùng vui đùa.

[Thơm một cái!]

Cưng ơi! Thơm một cái, thơm một cái, thơm một cái! Moa moa!

Thơm một cái, thơm một cái, thơm một cái! Moa moa!

Hồng hồng là Thái Dương, lam lam chính là Trời.

Lục lục là thảo nguyên mênh mông bát ngát.

Người đáng yêu nhất chính là người trước mắt ta! (nàng nhìn sang không ngừng nháy mắt với Thanh Đình).

Muốn thể hiện là một ngữ hòa cùng lời ngọt ngào.

Cưng ơi! Thơm một cái, thơm một cái, thơm một cái! Moa moa!

Men theo Thanh Sơn nhàn nhạt là khói.

Cuồn cuộn là nước sông chảy vào tim.

Người kia đau lòng nhất chính là người trước mắt!

Muốn hôn chính là hôn trên mặt ngươi đó! (nàng nhnah chóng đi tới hôn phớt trên má của Khuynh Thành).

Cưng ơi! Thơm một cái, thơm một cái, thơm một cái! Moa moa!

Ta thích trêu đùa ngươi, ta trêu đùa ngươi, ta liền thích trêu đùa ngươi, đùa cùng ngươi!

Vì nhìn ngươi cười tựa như đóa hoa mà! (nàng lại cười nháy mắt với mọi người).

Ta thích trêu đùa ngươi, ta trêu đùa ngươi, ta liền thích trêu đùa ngươi, đùa cùng ngươi!

Cùng nhau chèo thuyền trên sóng, là thuyền a thuyền a thuyền!

Ta thích trêu đùa ngươi, ta trêu đùa ngươi, ta liền thích trêu đùa ngươi, đùa cùng ngươi!

Mỗi ngày đem ngươi nói ở trên miệng mà.

Ta thích trêu đùa ngươi, ta trêu đùa ngươi, ta liền thích trêu đùa ngươi, đùa cùng ngươi!

Ôm lấy hạnh phúc này chuyển a chuyển a chuyển!

Cưng ơi! Thơm một cái, thơm một cái, thơm một cái! Moa moa!

Cưng ơi! Thơm một cái, thơm một cái, thơm một cái! Moa moa!

"Bộp bộp, bộp bộp...!"

Lãnh Tuyết vừa hát xong các cô nương đều vỗ tay. Nhưng sau đó lại nghe thấy tiếng vỗ tay lại không dứt mà còn nhiều thêm nữa, tựa như pháo nổ rền vang. Nàng nghi hoặc nhìn ra ngoài cửa, thấy mọi người đều đứng đầy ngoài cửa, liên tiếp vỗ tay không ngừng. Thì ra là do bọn họ nghe được tiếng đàn và bài hát rất hay mà còn kỳ lạ nữa, nên kéo nhau qua xem!

"Các người mau ra ngoài kêu bọn họ tản đi! Đường nhi! Ngươi cũng đi ra ngoài, lát nữa cần gì chúng ta sẽ gọi." Tây Môn Thanh Đình kêu các cô nương đều ra ngoài, sau đó hắn hoàn hồn lại, không ngừng bình tĩnh chính mình tâm. Lời bài hát và cái nháy mắt vừa rồi của Lãnh Tuyết làm cho tim của hắn không hiểu sao lại đập rất nhanh và mạnh. Hắn cũng không biết mình trúng tà gì, không muốn cho người khác nhìn xem bộ dáng đáng yêu của 'hắn' lúc này!

Bắc Cung Khuynh Thành thì từ lúc bị Lãnh Tuyết hôn lên má đã đứng hình đến giờ vẫn chưa nhúc nhích, đến ngay cả trong phòng lúc này chỉ còn ba người bọn họ, hắn cũng không hay biết.

"Đình Đình, Khuynh Khuynh! Các huynh sao lại không vỗ tay cho ta? Còn nữa, tại sao lại kêu các cô nương ra ngoài? Đang vui mà ~!" Lãnh Tuyết bây giờ đã hoàn toàn say, nên bắt đầu 'lộ nguyên hình' nũng nịu như nữ nhi mà không hay biết.

Bắc Cung Khuynh Thành nghe tiếng nàng nũng nịu mới hoàn thần lại, giương mắt sâu kín nhìn nàng. Bình thường nếu là nữ nhân khác nói chuyện bằng giọng điệu như vậy hắn sẽ cảm thấy cực kỳ khó nghe và ghê tởm, nhưng tại sao đổi ngược lại là 'hắn', lại là một tên nam tử nói thì hắn lại cảm thấy đặc biệt dễ nghe, vô cùng êm tai, làm cho trong lòng hắn có cảm giác rục rịch, bắt đầu dậy sóng.

Hắn thu lại cảm xúc khác thường trong lòng mình, nhìn vào nàng, ám thanh nói, "Thanh Đình làm vậy là đúng. Ba người chúng ta cùng nhau uống là được rồi." Những nữ nhân đó ở đây líu ríu nũng nịu, làm cho hắn cảm thấy chướng mắt, phi thường phiền lòng!

"Ừm, đến đến đến! Chúng ta lại uống cạn đi. Tuyết, thật không ngờ huynh hát lại hay như vậy." Tây Môn Thanh Đình quyết định lấy rượu để che dấu cảm xúc của mình lúc này, nếu như cứ tiếp tục nhìn 'hắn' nũng nịu nữa thì hắn sẽ nhịn không được mà phác lên đè 'hắn' xuống làm những chuyện mình không kiềm chế được. Hắn cũng không biết mình tại sao lại có cảm giác kỳ lạ với 'hắn'. Hôm nay thật sự là một ngày kỳ lạ và khó hiểu!

"Ha ha ha, cạn!" Lãnh Tuyết mặc dù đã say nhưng vẫn hưng phấn chạm ly, còn dùng cánh tay choàng qua, câu lấy vai của Bắc Cung Khuynh Thành. Mặt của Bắc Cung Khuynh Thành lập tức đỏ như cà chua, nhưng miệng lại cười thật vui vẻ, ánh mắt mê ly nghiêng sang nhìn nàng.

Hình như hắn cảm giác được mình cũng đã say. Nhưng say này không biết là say vì rượu hay là...vì người.

Tây Môn Thanh Đình nhìn thấy hai người họ thân thiết như vậy lập tức không vui, bĩu môi đi qua ngồi kế bên Lãnh Tuyết, cầm lấy tay kia của nàng cũng choàng qua vai mình, đầu thì dựa vào vai của nàng, sau đó cười thỏa mãn, đáng yêu như trẻ con dành được kẹo. Sau đó, bọn họ uống hết bình rượu này tới bình rượu khác...

Một lúc sau!

"Ách...Hai vị mỹ nhân...ách...thật là xinh đẹp!" Lãnh Tuyết nhìn sang Bắc Cung Khuynh Thành rồi lại nhìn sang Tây Môn Thanh Đình, mắt nhập nhem, miệng cười tươi vừa đánh rượu ách vừa nói.

"Ngươi nói...ta đẹp hơn hay là huynh ấy đẹp hơn?" Tây Môn Thanh Đình ngước mắt lên nhìn nàng, cười mị hoặc hỏi. Ánh mắt lờ đờ say của hắn đặc biệt vô cùng mê người, tựa như một huyễn cảnh giam giữ người vào trong đó không thể nào bước chân ra được.

"Ngươi đẹp! Vô cùng xinh đẹp!" Lãnh Tuyết mê ly nhìn hắn, nuốt một ngụm nước miếng, thì thào nói nhỏ. Sau đó ma xui quỷ khiến nàng đưa mặt gần sát vào hắn, môi dần dần muốn chạm vào đôi môi đỏ mọng đang hé miệng kia. Thật ướŧ áŧ! Thật quyến rũ!

Khi môi nàng đã chạm vào môi hắn, toàn thân nàng như có một luồng điện chạy quanh làm cho thân thể nàng run run, cả người nóng lên.

Tây Môn Thanh Đình cảm thấy trước mắt tối dần, sau đó môi như có gì đó nhu mềm chạm vào, toàn thân chấn động, cơ thể cũng bắt đầu sôi trào lên. Thật mềm mại! Thật thơm!

"Ưʍ...ưʍ..." Chỉ là chạm môi mà thôi cũng đã tuyệt đến vậy, cho nên hai người họ đã hoàn toàn say mê trong đó, không thể nào thoát ra được. Cả hai đều dựa theo bản năng, bắt đầu hôn nhau sâu sắc hơn. Người này hái thì người kia dâng và ngược lại, nụ hôn càng ngày càng kịch liệt, càng ngày càng không thể vãn hồi. Không khí xung quanh cũng bắt đầu nóng dần lên.

Một lúc sau, khi cả hai hít thở không thông nữa mới buông nhau ra, cả hai đều có hơi thở hỗn loạn, vẻ mặt ửng đỏ. Không biết là do tác dụng của cồn hay là do động tình. Tây Môn Thanh Đình mê ly nhìn nàng, nàng cũng có chút đờ đẫn nhìn hắn.

Tây Môn Thanh Đình giương mắt nhìn sang bên kia, nàng cũng theo ánh mắt hắn quay qua nhìn, thấy Bắc Cung Khuynh Thành đang im lặng, hai mắt chăm chú nhìn vào hai người họ. Giờ hai người mới chợt nhận ra vẫn còn một người ở bên.

Bắc Cung Khuynh Thành thấy hai người nhìn sang, hắn chớp nhẹ mắt, sau đó đột nhiên kề sát vào, thật nhanh khóa lấy môi nàng.

"Ưʍ..." Lãnh Tuyết trừng lớn hai mắt, sau đó lại dần dần trở nên mê man và sau đó nhắm mắt lại, cùng hắn hôn môi. Bắc Cung Khuynh Thành càng hôn càng kịch liệt, giống như hồng thủy vỡ đê, hắn chỉ dựa theo bản năng mà đòi lấy, không ngừng cướp đoạt hết mật ngọt trong miệng nàng, không bỏ qua một ngõ ngách nào.

Bên kia Tây Môn Thanh Đình vẫn đang nằm im trên vai nàng giờ lại cử động, hắn đưa môi lại gần cổ nàng, đưa lưỡi ra liếʍ nhẹ bên gáy nàng, bàn tay cũng dần dần vuốt ve sau lưng nàng. Tiếng ái muội của nước miếng, tiếng tim đập, tiếng hơi thở hỗn loạn không ngừng vang lên trong phòng. Trong không khí lúc này toát ra một hơi thở da^ʍ mĩ, cả căn phòng như đang dần dần trở nên nóng bỏng mông lung.

*

"Ưh ~...! Đau đầu quá!"

"Đây là đâu? Đây...đâu phải là phòng của mình!" Lãnh Tuyết từ trong giấc ngủ tỉnh dậy, thấy mình nằm trên một chiếc giường, xung quanh toàn là sa trướng màu hồng, chăn đệm trên giường đều là màu đỏ, nhìn cứ như là tân phòng. Nàng nhớ tối hôm qua, nàng cùng Đình Đình bọn họ uống rượu ở thanh lâu mà!

Đây chẳng lẽ là...?

Nàng vén chăn lên, chuẩn bị xuống giường để xem rốt cuộc đây là nơi nào nhưng không ngờ nàng lại không nhúc nhích được, bên hông và chân giống như có vật gì đang đè nặng nàng. Nàng nghi hoặc vén hết chăn ra để xem thì thấy được eo nàng bị hai cánh tay trắng noãn ôm chặt lấy, chân cũng bị hai cái chân thon dài ôm lại, nàng kinh ngạc trong vài giây, sau đó giật mình mở to mắt, "A...!" Một tiếng thét kinh hãi vang lên.

Hét to một tiếng sau, nàng lập tức đưa tay lên kiểm tra thân mình, áo ngoài đã lột sạch sẽ nhưng cũng may còn mặc áσ ɭóŧ, vai áo hơi bị lệch xuống, lộ ra xương quai xanh gợi cảm. Trời ơi, giờ này mà còn gợi cảm cái gì nữa không biết! Nàng lại kiểm tra đầu tóc, hơ, cũng may tóc không bị xõa ra, dải lụa vẫn còn nằm im trên trán để che đi đóa hoa Mạn Đà La!

"Chuyện gì ~? Sao lại la lớn tiếng như vậy?" Tây Môn Thanh Đình bị tiếng la của nàng đánh thức, hắn hơi nghiêng người ngồi dậy, lấy tay dụi dụi mắt nhìn qua bên trái. Thấy Lãnh Tuyết đang mở to mắt nhìn về phía hạ thân, hắn mờ mịt nhìn nàng trong chốc lát, sau đó di chuyển ánh mắt nhìn lướt từ trên xuống, từ gương mặt chuyển dời xuống dưới cổ nàng, xương quai xanh và vai của nàng đang lộ ra, làn da trắng mịn thật tinh xảo mê người, vì nàng thở mạnh nên xương quai xanh đang không ngừng phập phồng, càng thêm gợi cảm.

"Ực" Hắn bất giác nuốt nhẹ nước miếng.

Sau đó Tây Môn Thanh Đình như ý thức được điều gì xảy ra, lại nuốt nuốt nước miếng dời tầm mắt xuống dưới, thấy tay và chân của mình đều ôm chặt vào người nàng như bạch tuột. Hắn lập tức nhìn sang phía bên trong giường, thấy được Bắc Cung Khuynh Thành cũng đã cử động và bắt đầu tỉnh lại, hắn lắp bắp mở miệng, "Khuynh...Khuynh Thành! Chúng ta cùng Tuyết...đã xảy ra chuyện gì...?"

Bắc Cung Khuynh Thành vừa mới tỉnh lại, còn mê man chưa kịp ý thức được gì, nghe được lời hắn nói, lập tức nhìn lại, thấy được tình cảnh của bọn họ lúc này. Hắn và Tây Môn Thanh Đình đều trần trụi nằm hai bên Tư Đồ Tuyết Vũ, hắn liền biến sắc, vẻ mặt lúc đỏ lúc xanh, sau đó là trắng rồi lại đỏ, "Chúng ta...chúng ta tối qua...?"

"Các huynh mau mặc quần áo vào đi!" Lãnh Tuyết mếu máo nhìn hai người, trầm giọng nói. Chẳng lẽ tối qua nàng thật sự cùng bọn họ xxoo? Nhưng sao nàng lại không có cảm giác đau đớn?

Đau?

Nhớ tới đau liền cử động thử thân dưới. Không đau chút nào! Nhưng chưa kịp vui vẻ nàng lập tức tái mét sắc mặt. Tại sao lại có...máu...máu dưới thân nàng?!

Ông Trời ơi! Đây là chuyện gì xảy ra? Con chỉ muốn dành lần đầu tiên của mình cho Tuyết của con thôi nha!

Bắc Cung Khuynh Thành và Tây Môn Thanh Đình nhanh chóng nhảy xuống giường và mặc quần áo, đang mặc xong quần chuẩn bị mặc áo vào, bỗng nhiên bọn họ dừng lại động tác hoảng sợ cùng nhìn vào đối phương.

"Thanh Đình, lưng của huynh...?!"

"Khuynh Thành, lưng huynh...?!"

Hai người đều kinh ngạc thốt lên cùng lúc.

Họ nhìn thấy lẫn nhau trên lưng đều có những vết cào do móng tay gây ra, hai người đều vẻ mặt trắng bệch nhìn qua Lãnh Tuyết.

Đang mặc lại áo ngoài, cảm giác được ánh mắt của bọn họ, Lãnh Tuyết ngẩng đầu lên nghi hoặc nhíu mày, sau đó nhìn thấy dấu vết sau lưng bọn họ liền chấn động, "Sao hai huynh lại nhìn ta? Dấu đó là...không phải ta làm! Chúng ta đều là nam nhân, sao có thể làm việc kia? Chắc chắc là tối qua các huynh cùng với các cô nương ở đây rồi!" Nàng nhìn bọn họ xua tay liên tục nói, sự việc chưa được làm rõ ràng, có chết nàng cũng không nhận là mình làm.

"Nếu là cô nương ở đây thì không thể nào! Vì ta...ta..." Tây Môn Thanh Đình lập tức phản bác nói, hắn như muốn nói ra điều gì nhưng lại nói không được.

"Vì huynh làm sao, sao huynh không nói tiếp? Ta nói cho các huynh biết, ta chắc chắn không có làm gì! Huynh không thấy ta vẫn mặc quần áo hay sao?"

"Ta cũng sẽ tuyệt đối không làm 'chuyện kia' với các cô nương ở đây!" Bắc Cung Khuynh Thành cũng mở miệng, vô cùng khẳng định nói. Hắn biết mình sẽ không làm vậy, vì từ trước tới giờ hắn luôn là người có tính kiềm chế rất tốt, vả lại hắn cũng không...

"Tại sao? Hai huynh mau nói cho ta biết đi!" Lãnh Tuyết bắt buộc bọn họ nói, "Nói mau!"

"Vì ta chưa từng có phản ứng với nữ nhân!"

"Từ trước tới giờ, ta chưa từng có phản ứng với nữ nhân nào!"

Tây Môn Thanh Đình và Bắc Cung Khuynh Thành đều nhắm mắt lại, đỏ mặt nói ra. Sau đó dường như phản ứng được lời nói của đối phương, ngạc nhiên cùng mở mắt ra, hai mặt nhìn nhau.

"Huynh cũng vậy sao?"

"Huynh cũng như ta?"

Tư Đồ Tuyết Vũ liền hóa đá tại chỗ, họ không có phản ứng với nữ nhân...vậy nàng...khoan đã, nàng cũng là nữ nhân mà? Vậy tức là nàng không có làm chuyện này! Vậy tại sao họ lại trần trụi ôm lấy nàng, còn vết máu dưới thân của nàng nữa, giải thích sao đây?!

"Hai huynh không có phản ứng với nữ nhân cũng không liên quan đến ta, bởi vì ta không có phản ứng với nam nhân, ta rất bình thường!" Nàng vô cùng dứt khoát nói.

"Vậy huynh nghĩ là...chúng ta sao? Không thể nào! Chúng ta đều nằm hai bên người huynh. Vả lại huynh nhìn xem, người huynh có vết máu nhưng lưng chúng ta lại có vết cào...vì thế cho nên...cho nên..." Tây Môn Thanh Đình kiên quyết khẳng định mình và Bắc Cung Khuynh Thành không có gì với nhau, sau đó định nói tiếp gì nhưng miệng lại ấp a ấp úng không nói được, hơi đỏ mặt gục đầu xuống.

Bắc Cung Khuynh Thành biết hắn muốn nói gì nên có chút mất tự nhiên nhìn sang hướng khác, toàn thân phát ra hàn khí, cũng không biết hắn đang giận hay là đang tự trách.

"Ta không biết, tóm lại không phải ta làm! Ta đi đây, khi khác gặp lại." Lãnh Tuyết chết sống không chịu nhận là mình làm, nàng nhảy xuống giường và đi ra cửa, giữa chừng như nghĩ tới điều gì, liền quay ngược lại, phi thân qua cửa sổ, dùng khinh công bay đi.

"Lãnh Tuyết!" Bắc Cung Khuynh Thành vội vã kêu lên khi nhìn thấy Lãnh Tuyết phủi mông bỏ chạy, thần sắc lạnh nhạt thường ngày giờ đã chuyển sang âm trầm, hai mắt ẩn hiện hàn quang.

"Lãnh Tuyết, huynh đứng lại cho ta!" Tây Môn Thanh Đình tức giận kêu lên, 'ăn' mình sạch sẽ rồi muốn lau mông bỏ chạy? Không có cửa đâu!

Lãnh Tuyết! Cho dù huynh trốn đến đâu ta cũng sẽ tìm được huynh, bắt huynh phải trả lại cho ta cả vốn lẫn lời!

'Trinh tiết' hai mươi năm qua của mình là bị 'hắn' cướp đi, muốn chạy...không dễ đâu!
« Chương TrướcChương Tiếp »