Chương 5

Triệu Trường Hà ngẩn người, cảm thấy kỳ lạ: “Có manh mối trực tiếp nói cho tôi biết là được, tại sao còn muốn tôi rút bài?”

“Bởi vì tôi cũng không biết là cái gì, chỉ có thể căn cứ vào thẻ bài anh rút mà giải đáp, anh có thể xem như là coi bói.”

Triệu Trường Hà liếc mắt nhìn thẻ bài trên bàn, cũng không nói nhiều, tiện tay từ giữa đó rút ra ba tấm.

Trên thực tế, cho tới bây giờ anh vẫn không tin những gì cô gái nói lắm, nhưng chẳng còn gì để mất, cứ thử xem, không được cũng chỉ bị lừa mấy chục nhân dân tệ, coi như là quyên cái combo KFC Crazy Five V cho đứa bạn.

Tiện tay lật ra lá bài thứ nhất, hình vẽ chính là một con mắt to lớn, trên thẻ còn có bối cảnh ảo, giống như là bóng lưng một người.

Tấm thứ hai là một cái ngọc bội hình tròn chạm khắc hình rồng bên trong, với bối cảnh nguy nga, giống như là long ỷ trong cung điện?

Tấm thứ ba tối đen như mực, giống như một tấm màn đen thuần túy, lờ mờ lại lộ ra một chút kim sắc, phác hoạ thành một khuôn mặt tựa thần phật , không nhìn rõ chi tiết.

Nữ tử im lặng một hồi lâu.

Triệu Trường Hà cũng có chút cạn lời: “Cô còn nhắm mắt lại làm gì ,hay cô thấy được?”

“Lá thứ nhất này nói đơn giản là con mắt ở sau lưng anh.” Cô gái cuối cùng tỉnh táo lại, từ từ nói: “Nhưng tăng nhẹ thị lực của anh, mấu chốt ở chỗ, có thể cho anh thêm tầm nhìn sau lưng anh.”

Cô đúng là thấy được thật...... Triệu Trường Hà sững sờ một chút, đột nhiên cảm thấy có chút thú vị.

Bản thân hận nhất chính là bị đánh lén, cái này không phải vừa khéo sao? VCho dù cô gái này là vì nghe xong giấc mơ của mình cố ý giải thích, ít nhất bên trong bức họa quả thật là con mắt sau lưng.

Cái thứ rút bài này chẳng lẽ là phản ứng theo tiềm thức của mình sao?

“Vậy...... Tấm thứ hai là vị trí? Ngọc bội kia đại biểu cái gì?”

Nữ tử lại lần nữa trầm mặc, qua một hồi lâu, bỗng nhiên nói: “Anh đi vào trong sẽ biết.”

Triệu Trường Hà: “???”

Nữ tử bỗng nhiên đưa tay nhặt lá bài họa tiết con mắt lên, Triệu Trường Hà đến cả động tác tay của cô ta đều không thấy rõ, lá bài đã dán ở trên trán của hắn.

Một lúc sau, trời đất quay cuồng, Triệu Trường Hà biến mất không thấy nữa, tựa như chưa từng tồn tại qua.

Ngay cả lá bài họa tiết con mắt cũng biến mất theo, hai tấm thì vẫn nằm yên trên bàn như cũ.

Cô gái cầm lá bài đen cuối cùng lên, lẳng lặng mà ngồi mấy giây, nhỏ giọng tự nói: “...... Anh ta rút được lá bài manh mối danh tính của mình thật......”

Cô từ từ mở mắt, đồng tử đen như mực, giống như màn đêm hoang vu, lạnh lẽo nhưng vô cùng hút hồn.

“Gϊếŧ chết yêu nữ? Hừ...... Tôi chờ anh.”