Chương 23

Lạc Thất nói tiếp: “Huyết Thần Giáo không giống Tứ Tượng Giáo thần bí khó lường mà thường xuyên có nhiều hoạt động mời gọi phỉ tắc khắp phương tiến hành cướp bóc...... Cho nên bọn hắn chia ra làm giáo đồchính thức và đạo tặc ngoài biên chế, ngươi ta có thể được đãi ngộ thế nào còn khó nói...... Nếu như ngươi có thể chính thức nhập giáo, về sau chiếu cố ta nhiều một chút.”

Hóa ra đây chính là nguyên nhân hắn chủ động hòa hoãn quan hệ . Triệu Trường Hà mới là người lập công, có cơ hội lớn được nhập giáo.

Triệu Trường Hà trong lòng cũng cân nhắc, lúc trước Nhạc Hồng Linh hiểu lầm hắc y nhân đồ sát Triệu Thố là đạo tặc Huyết Thần Giáo , cũng bởi chỉ biết vài chiêu võ học thô thiển, nhìn không ra tí manh mối gì. Có thể tưởng tượng được nếu như chỉ là thu nhận trở thành loại đạo tặc nàythì thật là vô nghĩa.

Đúng vào lúc này, mật thất phía sau mở mộtcái khe nhỏ, có người theo trong khe cửa hô: “Đà chủ cho hai vị đi vào nói chuyện.”

Hai người thầm nghĩ tới rồi, liếc nhau quay đầu đi vào.

Phía dưới ao băng trong núi tuyết có mật thất, đường mòn phía sau mật thất uốn lượn hướng xuống dưới, thông xuống sâu trong lòng núi.

Không gian trong lòng núi không lớn cũng không nhỏ, có một huyết trì lượn quanh tế đàn bên cạnh có thể chứa mấy trăm người tham gia tế tự.

Đây là tế đàn phân đà Huyết Thần Giáo ,có nhiều đạo tặc không được phép đi vào, chỉ có thể trên núi kết trại mà ở trong phong tuyết băng thiên.

Lúc này bó đuốc bốn phía huyết trì sáng rực, hơn trăm giáo đồ chính thức quay xung quanh bên cạnh kết một trận hình kỳ quái, tĩnh tọa cầu nguyện. Phân đà chủ trên tế đàn lẩm bẩm điều gì đó, đại khái cầu huyết thần phù hộ hành động diễn ra suôn sẻ.

Cho nên đây là “Giáo phái”, không phải tông môn.

Bất quá nhìn bộ dạng này, tràng diện cũng không có cảm giác sóng máu huyền bí dâng trào, ngược lại có chút cảm giác mê tín.

“Trên đời này có thần sao?” Triệu Trường Hà thấp giọng hỏi Lạc Thất.

“Có.” Lạc Thất rất chắc chắn: “Ta chưa từng thấy Chân Thần, nhưng thần tích rất nhiều...... Tất cả mọi người đều tin.”

“Thần tích gì?” Triệu Trường Hà vội hỏi.

Hắn vốn cảm thấy đây không phải là thế giới hạ võ, bằng không làm cách nào giải thích được nữ nhân xem bói lại có năng lực mang người xuyên không tới đây?

Lạc Thất kỳ quái nhìn hắn: “Ngươi không biết?”

“Ta không biết a.”

“* * * ngươi sống ở trên đời bấy nhiêu năm mà chưa xem qua “Loạn thế thư”!”

P/S:Bắc Mang là tên một ngọn núi ở phía bắc ngoài Lạc Dương 11 dặm.