Chương 17

“Nếu chỉ vì đắc tội mới có tranh đấu, sao có thể tạo ra loạn thế? Lạc trang chủ sao lại ngây thơ như thế.” Giọng nữ tựa hồ mới ngáp một cái, âm thanh khí kình vao chạm ngày càng kịch liệt, Lạc trang chủ đột nhiên hét thảm.

Bốn phía truyền đến tiếng kinh hô: “Yêu nữ ngươi dám!”

Ngay sau đó lại một tiếng nổ vang lên, nữ tử tiếng cười xa xa bay lại. Nhìn qua một đám cao thủ Lạc gia vây công nữ tử này, nhưng nàng ta dẫn dễ dàng đả thưởng Lạc trang chủ.

“Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì?” Giọng điệu nữ tử lười biếng vang khắp nơi, tiếng la gϊếŧ bắt đầu mở rộng, ánh lửa lan tràn khắp nơi.

Triệu Trường Hà xoay người chạy đi. Đây không phải lúc xem kịch, bọn chúng tới diệt môn, sẽ không quản ngươi có phải mới tới hay không! Hắn lao ra như bay, thuận tay quơ lấy một cây đao trên giá đỡ vũ khí trong trang viên,chạy thẳng ra bên ngoài cửa trang viên.

Lạc Thất cũng mạnh mẽ lao đến, hắn ta mở cửa còn nhanh hơn hắn. Hai người liếc nhau, đều nhìn ra được suy nghĩ của đối phương bèn cùng xông ra ngoài.

Một lúc sau, hai người cùng dừng bước, bất lực lui lại.

Trong ánh lửa trước mặt, công tử Lạc Chấn Vũ mang theo hầu cận hoảng hốt chạy loạn tới hướng bên này, theo sau là vài tên mặc áo đen áo thêu họa tiết đầy máu, cười gằn nói: “Mấy con chó Lạc gia muốn chạy đi đâu?”

Chu Tước Tôn giả độc chiến Lạc gia cao thủ, người Huyết Thần Giáo phụ trách xử lý những thành viên Lạc gia khác, Lạc Chấn Vũ hiển nhiên là mục tiêu quan trọng của bọn chúng......

Thế là hắn ta vừa lúc hoảng hốt chạy qua bên này, đem người dẫn tới chặn mất con đường trốn chạy.

ĐM ai nói rút lá bài sẽ được xuất hiện ở nơi an toàn? Từ Triệu Thố đến Lạc gia đều không thấy an toàn chỗ nào! ĐM trả lại tiền cho lão tử ngay!

Tên áo đen đi đầu giống như diều hâu giương cánh, nhanh chóng nhào tới Lạc Chấn Vũ, bàn tay nhuốm màu máu đỏ tươi dưới ánh lửa trực tiếp đánh thẳng vào sau lưng Lạc Chấn Vũ, rõ ràng là một loại tà công cực kỳ ác độc, một khi đã trúng chỉ có chịu chết.

Lạc Chấn Vũ bỗng nhiên nắm lấy hầu cận bên cạnh, đẩy về phía sau.

Tiếng hét thảm vang lên, hầu cận toàn thân xụi lơ, chết oan chết uổng.

Đệ tử Huyết Thần Giáo kia sững sờ, ha ha cười nói: “Khá lắm, thật là thông minh.”

Lạc Chấn Vũ nào rảnh rỗi để ý đến gã, hắn ta mượn cơ hội tiếp tục chạy tới hướng Triệu Trường Hà cùng Lạc Thất. Huyết Thần Giáo đồ vung tay lên, một đạo hàn quang lướt qua, Lạc Chấn Vũ vội vàng né tránh nhưng không thể tránh được, hắn ta kêu thảm ôm đùi ngã trên mặt đất.

“Kẻ như ngươi cũng đột phá huyền quan tam trọng ?” Đệ tử Huyết Thần Giáo bật cười, giơ đao muốn chém xuống.