Chương 15

“Trang chủ là huyền quan cửu trọng?”

“Nghe nói là bát trọng.” Lạc Thất mặt lộ vẻ kính ngưỡng: “Ta không biết lúc nào mới có thể đạt đến cảnh giới như vậy......”

Triệu Trường Hà vô tình mà bĩu môi một cái.

Tuổi cũng đã cao lại cùng Nhạc Hồng Linh cùng một cấp bậc, chẳng trách kiêng kị Nhạc Hồng Linh như vậy , nói không chừng đúng là đánh không lại. Nhưng cũng đủ để chứng minh, huyền quan bát trọng rất ghê gớm, Lạc trang chủ đã có thể xưng bá một phương, Nhạc Hồng Linh tung hoành thiên hạ.

“Vậy......” Hắn thử hỏi dò: “Sư huynh, ngươi đang ở cảnh giới nào?”

Lạc Thất kiêu ngạo nói: “May mắn đã đột phá nhất trọng thiên!”

Triệu Trường Hà: “......”

Nhạc Hồng Linh lớn hơn ngươi khoảng hai ba tuổi, đều bát trọng, ngươi rốt cuộc kiêu ngạo cái gì?

Không được Triệu Trường Hà nịnh nọt, Lạc Thất liền biết hắn đang suy nghĩ gì, mỉm cười cũng không giải thích.

Người ngoài nghề nghe cảm giác nhất trọng huyền quan chỉ là nhập môn, không sai nhưng có rất ít người nghĩ tới, Lạc gia trang cũng không phải vọng tộc đại phái, đệ tử ngoại môn trong trang tu luyện công pháp cấp thấp , bình thường trình độ có thể cao tới đâu? Có thể đột phá nhất trọng huyền quan ở tuổi này đã không dễ dàng, trong võ học xem như chính thức đăng đường nhập thất.

Không phải ai đều có thể so sánh cùng thiên hạ anh kiệt như Nhạc Hồng Linh , trên thực tế hắn sớm đã không nên ở lại ngoại môn.

Hy vọng Triệu Trường Hà ngươi khổ luyện mười năm phát hiện đột phá tầng nàycòn khó hơn việc dời núi lấp biển sẽ nhớ tới ngày hôm nay.

“Muộn rồi, ngươi ngủ trước đi, có chuyện gì ngày mai nói.” Lạc Thất duỗi lưng một cái, tiện tay chỉ phòng nhỏ ngoài viện: “Ta đã dọn một căn phòng cho ngươi ở , ngươi ở đó trước đã...... Không lẽ ngươi muốn ta tối nay dạy ngươi tập võ ? Hay tính ngủ trong phòng của ta ?”

“Đâu, đâu...... Cảm tạ sư huynh.” Triệu Trường Hà cười làm lành lui ra ngoài.

Trở lại nhà kho đã dọn trống cho mình, Triệu Trường Hà tựa lưng trên chiếc giường cứng, nụ cười trên mặt đã biến mất .

Người ta không quen hắn, trong thời gian ngắn hỏi quá nhiều, người ta chưa chắc sẽ trả lời ngươi, ngày mai tính tiếp. Mà thật ra bản thân chuyện ngủ đã là một vấn đề.

Bởi vì ngủ có thể trở về.

Ngủ...... Nếu như mọi chuyện đều là mơ, có người ở trong mơ còn có thể ngủ sao? Nếu ngủ ở đây sẽ tiếp tục gặp ác mộng , hay là trực tiếp tỉnh lại trở lại thế giới thực, hay là tiếp tục “mơ thấy” thế giới này?

Cuối cùng thì đâu là mơ đâu là thật......

Triệu Trường Hà hít một hơi thật sâu, chậm rãi nhắm mắt lại.

Mặc dù một đầu óc hỗn loạn khó ngủ, ván giường lại cứng, Đm trời lại còn rất lạnh nữa...... Nhưng hắn gần đây sớm đã bị ác mộng giày vò đến lao lực, tùy tiện nằm một lúc đều có thể thϊếp đi, Triệu Trường Hà cuộn người lăn qua lăn lại hơn nửa giờ, rốt cục vẫn chậm rãi mất đi ý thức.

Chìm vào giấc ngủ rồi.

Không có nằm mơ.

Đây là lần đầu tiên Triệu Trường Hà trong nửa tháng nay không gặp ác mộng,ngủ rất ngon. Nhưng nếu như hắn có thể lựa chọn, thà không ngủ như vậy.

Khi màn đêm hạ xuống, chợt một hồi âm thanh hỗn loạn truyền tới kéo Triệu Trường Hà từ trong giấc ngủ dậy, hắn vô thức xoay người đứng lên, bên tai truyền đến tiếng la hét cùng tiếng rống giận rung động trời đất , ngọn lửa mãnh liệt đốt cháy trang viên, làm vụt sáng cả vùng trời đêm.

Lờ mờ có thể nghe được âm thanh : “Gà chó không tha!”

Sắc mặt Triệu Trường Hà vô cùng khó coi.

Có thể rút ra kết luận đầu tiên là ở đây có thể ngủ, ngủ không nằm mơ, tỉnh lại vẫn sẽ ở đây —— Gần như có thể xác nhận đây không phải là mơ mà ĐM nó là xuyên việt!

Xuyên việt cùng nằm mơ khác nhau ở chỗ, không chỉ có không thể quay về, hơn nữa bị gϊếŧ thật sẽ chết!

Kết luận thứ hai là —— Huyết Thần Giáo đột kích, tình báo Nhạc Hồng Linh không quản ngàn dặm báo tin đã xảy ra trong đêm nay.

Lạc trang chủ cầu viện thủ đô, người mang tin tức cũng không biết xuất phát chưa...... Mà Nhạc Hồng Linh chạng vạng tối đã rời đi, bây giờ hơn nửa đêm, nàng chắc đã dừng chân thị trấn tại lân cận và nằm ngủ ngon lành

Lúc này không còn ai có thể ra tay giúp đỡ.