- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Loạn Thế Thịnh Sủng
- Chương 69: Phong hoa tuyết nguyệt
Loạn Thế Thịnh Sủng
Chương 69: Phong hoa tuyết nguyệt
Kỳ Mạch mặc một thân tử hoa bào, bên ngoài phủ thêm áo choàng làm từ lông chồn bạc, không phong thần tuấn mỹ như lời Trương mụ mụ huênh hoang nhưng khí chất tôn quý hẳn không sai, chỉ là sắc mặt hắn băng sương khiến người ta cảm thấy khó thân cận, thấy nữ nhân bên người lải nhải không dứt, Kỳ Mạch không kiên nhẫn giơ tay Trương mụ mụ lập tức biết điều ngậm miệng.
Bóng đêm đen như mực bốn phía hoàn toàn yên tĩnh không tiếng động, Kỳ Mạch cảnh giác tập trung tinh thần lắng nghe, có tiếng động nhỏ vụn truyền ra, ánh mắt nam tử lóe sáng, trên nóc nhà có người! Kỳ Mạch phất tay liền đem miếng ngọc dùng sức bắn về phía nóc nhà, tốc độ nhanh đến nỗi Diệp Hòa không cách nào tránh né trong nháy mắt đã bị đánh trúng, dưới chân trợt một đường nghiêng người lăn từ nóc nhà xuống đất, chỉ kịp hét mộ tiếng, quay người lại lưng đã tiếp xúc thân mật với thảm cỏ, đau đến mắt nổ đom đóm đầu choáng váng.
“Có thích khách! Bảo vệ chủ tử!”
Theo một tiếng quát lên, tám tên hộ vệ bên cạnh lập tức rút đao che trước mặt Kỳ Mạch, vây quanh cô gái ngã trên nền cỏ, không khí nhất thời trở nên giương cung bạt kiếm. Chỉ có Trương mụ mụ liếc sơ đã nhận ra chủ y phục, vì chính nàng thay cho Diệp Hòa, hấp tấp đi tới trước bồi tội: “Công tử, nàng là cô nương trong các chúng ta chứ không phải thích khách gì đâu, ngài đại nhân đại lượng không nên trách tội......”
Cô nương trong các? Kỳ Mạch khẽ cau mày, phất tay cắt đứt lời Trương mụ mụ cũng không nhìn nữ nhân hương diễm một thân sa y vai trần lộ lưng trên mặt đất, mệt mỏi vung tay áo liền rời đi, mấy tên hộ vệ cũng bận rộn thu đao đuổi theo.
“Hừ, lá gan cũng không nhỏ ha, dám dưới mí mắt Trương mụ mụ ta chạy trốn!” Khuôn mặt nữ nhân trung niên đã không còn nụ cười duyên lúc trước mà thay vào biểu tình tức giận nhìn chằm chằm Diệp Hòa, lia mắt sang hộ viện bên cạnh nó: “Người đâu, đem nha đầu không nghe lời mang về cho ta!”
Nói xong vội vàng bước nhanh hướng đuổi theo vị công tử tôn quý đi chưa được bao xa kia.
Bị hai gã hán tử xách đến một sương phòng khác, sắc mặt Diệp Hòa muốn bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi, không biết nàng bị vận khỉ gì đeo bám, chuyện xui xẻo như vậy lại rơi vào người nàng? Nghĩ đến vị công tử phát hiện ra nàng, nếu ở thời điểm bình thường nàng có lẽ khen hắn nhanh nhạy thân thủ cao thâm nhưng giờ này khắc Diệp Hòa chỉ có hận đến nghiến răng nghiến lợi, lần này trốn không thoát nàng nhất định sẽ bị canh giữ nghiêm khắc hơn, muốn tìm cơ hội chạy trốn cũng không có.
………
Trên hành lang Hồng Nhan Các vũ cơ đang bày ra đủ loại tuyệt kỷ, đèn lưu ly đủ loại màu sắc được treo bốn phía vách tường tỏa sáng lấp lánh, màn lụa mỏng phất phới khiến cho ánh sáng mê ly mập mờ, hỗn hợp hương thơm trang nhã lượn lờ trong không khí kèm theo mùi thơm của thức ăn cùng rượu.
Cả sảnh đường ánh sáng mờ ảo, chỉ có duy nhất tại đài biểu diễn chính giữa được thắp ngọn đèn sáng ngời, có thể nhìn rõ bốn nữ nhân dung mạo xinh đẹp tư thái mị hoặc trên đài huy động tay áo phập phồng uống lượng như đóa hoa nở rộ giữa bầu trời đêm, ánh mắt thỉnh thoảng mang theo xấu hổ e sợ, thỉnh thoảng lại lớn mật liếc mắt đưa tình, thỉnh thoảng kèm theo trêu chọc.
Nội đường nhiệt độ vừa đủ, công tử trẻ tuổi rút đi áo khoác lông chồn, trên người chỉ còn lại trường bào gấm, quấn quanh thắt lưng là đai lưng ngọc điêu khắc hình rồng, lẳng lặng nghiêng người ngồi xuống, rõ ràng được sắp xếp tại vị trí tốt nhất nhưng con ngươi đen lánh thủy chung rũ xuống tựa như không bị quang cảnh náo nhiệt nơi này ảnh hưởng cũng chưa hề nhìn qua các nữ nhân kiều mị trên đài.
Trên bàn một bày đủ các món người nào nhìn thấy cũng phải thèm nhỏ dãi, chính giữa đặt một chiếc lò than nhỏ, bên trên là bình rượu thượng hạng, ngón tay thon dài nâng lên chung rượu ấm như đang bình phẩm nhưng lại giống sưởi ấm hơn.
Một lát sau có một gã tùy tùng đi tới ôm quyền hành lễ rồi mới đi đến bên cạnh, khom lưng nói nhỏ: “Mới vừa rồi có thám tử hồi báo nói hôm nay tại Hồng Nhan Các nhìn thấy một người giống như Bắc gia vương tử, hắn dường như có bí mật giao dịch cùng bà chủ Hồng Nhan Các. Hai người nói chuyện một lúc, Trương mụ mụ liền vào phòng thu chi lấy ra năm trăm lượng bạc cho hắn, chúng ta có nên điều tra thêm bọn họ không ạ?”
Kỳ Mạch đem ngón giữa chuyển động chén rượu, đắn đo chốc lát, ngay sau đó quyết đoán: “Không cần, hắn giao dịch cái gì với Hồng Nhan Các chúng ta tạm thời đừng quan tâm, hiện tại án binh bất động tránh đả thảo kinh xà,tốt nhất âm thầm điều tra rõ chỗ ở của bọn họ để một lưới bắt trọn, không nên để sổng lưới con nào, xem như phần đại lễ này ta dành tặng phụ hoàng đi.” Trước mắt Bắc gia công chúa chết thế nào còn chưa điều tra rõ, chứng cớ bên ngoài mặc dù chỉ hướng phụ hoàng nhưng hắn có thể khẳng định có người cố ý vu hãm. Nếu Bắc gia vương tử bình yên trở về nước Bắc gia Vương tuyệt nhiên không kiêng dè, sợ rằng sẽ khởi binh khó dễ chúng ta. Bây giờ việc chúng ta cần làm chính là ngăn cản bọn họ về nước, trì hoãn thời gian điều tra rõ chân tướng.
“Vâng, thuộc hạ lập tức đi làm!”
Trên đài vũ cơ nhảy múa trêu ghẹo không biết đã dừng khi nào, thanh âm huyên náo chung quanh cũng dần dần biến mất, trên hành lang nhất thời trở nên an tĩnh lạ thường, tất cả khách nhân đến nơi này tầm hoan tác nhạc đều mang theo vẻ chờ mong, lẳng lặng đợi chờ tiết mục đặc sắc tối nay.
Sau một lúc lâu, tiếng đàn du dương lanh lãnh vang lên,giai điệu uyển chuyển quanh quẩn mang theo vô hạn nhu tình, khiến mọi người có mặt tại đây trong lòng chấn động như một phiến lá vô tình rơi xuống con suối uốn lượn quanh co, bèo trôi không có mục đích trên mặt hồ, không những thế còn khiến người có tình tưởng nhớ đến nhau.
Vẫn hầu hạ bên cạnh, A Lỗ thấy thế khuôn mặt nhất thời vui mừng, thầm nghĩ những này qua chủ tử làm việc gì cũng thất thần không yên lòng, hiện tại rốt cục có chuyện hấp dẫn được hắn chú ý, lại nghĩ đến chủ tử đã lâu chưa chạm qua nhạc khí, có lẽ âm nhạc có thể khiến hắn tạm thời quên mất tâm sự, vì thế vội vàng từ trong lòng ngực móc ra cây sáo ngọc chủ tử trân quý, lần này xuất hành cũng cố ý phân phó mang theo, khom người nói: “Công tử, ngài không phải thích âm luật sao? Ta thấy người trên đài tuy rằng khảy cầm rất khá nhưng vẫn không bằng tiếng sáo của ngài, hay là ngài cùng người nọ so thử một lần?”
Kỳ Mạch quét mắt qua trên mặt A Lỗ, thấy trên mặt hắn hàm chứa ân cần, không biết nhìn thấu dụng ý A Lỗ hay hăng hái đột phát, ngập ngừng một chút, cuối cùng đưa tay nhận lấy sáo ngọc, chậm rãi đưa đến gần đôi môi đỏ mọng,rũ xuống mắt tiệp, không ngờ tiếng sáo vang lên lại róc rách như nước suối lẳng lặng chảy xuôi, giai điệu bình thản nhẹ nhàng, không bi thương cũng không oán trách, không u buồn nhưng lại có phần tự giễu cùng cô đơn hiu quạnh, giải bày tất cả tâm sự trong lòng,từng chút một xiết ra vết máu mang theo vô hạn đau thương, mặc dù đau nhưng lại không đành lòng dứt bỏ, mặc dù tổn thương rồi lại kìm lòng không được nhớ nhung.
Cầm sáo tương hợp tuyệt không thua kém, khách nhân tại sảnh đường nhất thời quên mất nâng chung cạn chén, nghe đến như si như say khen ngợi không dứt. A Lỗ ở bên cạnh âm thầm thở dài, chủ tử vốn là người tỉnh táo nhất cũng là người vô tình nhất nhưng từ ngày gặp Diệp Hòa cô nương lại trở thành người thâm tình đánh mất lý trí. Đáng tiếc Diệp Hòa cô nương được chủ tử yêu thương mà không biết quý trọng, ngược lại tổn thương càng sâu.
Một khúc cầm sáo hòa tấu đã kết thúc, bên trong đại đường vẫn tĩnh lặng như tờ cho đến có một người vỗ tay kêu tốt, mọi người mới giật mình thoát khỏi mộng cảnh rốt rít hùa theo vỗ tay, thoáng chốc không khí sôi trào nhiệt liệt không dứt.
Lúc này màn cửa bị kéo ra, một nữ tử áo trắng từ phía sau màn đi ra, trên mặt mang theo khăn che, búi tóc được xoắn cao, phong thái yểu điệu, nổi bật nhất là làn da trắng ngần như ngọc, đôi môi anh đào hé mở, đôi mắt trong suốt như mặt hồ xinh đẹp động lòng người, nhìn sang phương hướng thân ảnh màu tím hơi khom người hành lễ rồi liền lui xuống.
Dưới đài nhất thời nháo nhào cả lên, rối rít muốn mời giai nhân đên bên người, không ít khách nhân giàu có thậm chí đưa ra giá cả cao tít, trong lúc nhất thời tràng diện có chút hỗn loạn. Trương mụ mụ vội vàng lên đài duy trì trật tự, khuôn mặt tươi cười trấn an nói: “Xin mọi người đừng nóng vội. Tần ca cô nương không phải cô nương trong các chúng ta, vả lại cô ấy cũng không tiếp khách, mong rằng các vị lượng giải. Nhưng các vị không cần thất vọng, Hồng Nhan Các chúng ta hôm nay đã dùng năm trăm lượng mua một vị mỹ nhân, dung mạo xinh đẹp thanh lệ vô song,so với Tần ca cô nương tuyệt không thua kém, tối nay nàng đầu tiên treo biển hành nghề,chẳng qua không biết có vị quan nhân nào có lòng thương hương tiếc ngọc hay không thôi?”
Trương mụ mụ chính là bà chủ Hồng Nhan Các, lại chủ trương lấy danh dự bảo đảm,nếu nàng nói người nọ dung mạo xinh đẹp tất nhiên không phải giả, vả lại nơi này có Tri phủ đại nhân hậu thuẫn gây chuyện chắc chắn không phải đều tốt, đành phải từ bỏ không kiên trì muốn Tần ca tiếp khách, dần dần dời đi lực chú ý chuyển sang nóng lòng đấu giá vị mỹ nhân thần bí đêm nay.
Cả đại đường sôi trào trở lại, Kỳ Mạch trên mặt chỉ có chán ghét không hứng thú với nơi này, đứng dậy chuẩn bị rời đi. A Lỗ thấy thế vội vàng tiến lên giúp hắn phủ lên áo khoác lông chồn.
Bọn họ định rời đi lại chạm phải một nữ nhân mặc y phục nha hoàn đi đến, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào nói: “Vị công tử này, Tần ca cô nương muốn mời ngài đến phòng có chuyện quan trọng cần thương lượng.”
Kỳ Mạch nghiêng đầu,thần sắc vẫn lạnh lùng như bình thường, giọng nói nhàn nhạt: “Chuyện gì?”
Thấy người trước mặt không hiểu phong tình, nha hoàn che miệng khẽ cười: “Công tử cần gì làm bộ không biết, cô nương nhà chúng ta tìm ngài đương nhiên là vì chuyện phong hoa tuyết nguyện kia rồi.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Loạn Thế Thịnh Sủng
- Chương 69: Phong hoa tuyết nguyệt