Quân Cơ xứ_ Bắc Uyển_ sân huấn luyện
Hai mươi nam nhân vóc người cao lớn đứng nghiêm trong sân trống,trên mặt vẻ mặt đoan chánh túc mục,ưỡn ngực ngẩng đầu tư thế dũng cảm,khí khái hùng phong quả quyết,chỉ tiếc không phải mặt mũi mọi người sưng phù hoặc tím xanh ảnh hưởng tới mỹ cảm đội ngũ.
Mấy ngày qua bọn họ đích thân cảm nhận được cái gì độc nhất lòng dạ đàn bà,lúc này hồi tưởng ngày đó mới cảm thấy quân tư phạt đứng yên ba canh giờ thật sự không đáng kể.
Nói là huấn luyện ánh mắt cùng phối hợp nện bước nhưng lại để bọn họ chơi lão ưng bắt con gà con,bất quá trên mặt đất chung quanh rãi đầu đậu trơn trượt,trong lúc tránh né một người không cẩn thận giẫm lên,hậu quả có thể nghĩ.
Nói là huấn luyện tinh thần đoàn đội nhưng lại bảo toàn thể bọn họ bịt kín ánh mắt,dắt nhau vịn đi qua cột gỗ cao ba mươi thước.Nếu có một người vô ý từ phía trên té xuống thì cả đội không có cơm ăn.
Nói là huấn luyện tốc độ chạy của mọi người liền gọi mọi người chạy bộ tại Bắc Uyển,bất quá bên hông mỗi người đều đeo một khối thịt kho tàu thơm ngào ngạt, tiếp theo thả một con chó đen đã hai ngày không cho ăn đuổi theo bọn họ......
Tóm lại các thức hoa dạng ùn ùn tung ra,hành hạ bọn họ mình đầy thương tích,khổ không thể tả......
Khi một thiếu nữ người mặc đoản sam thắt lưng nam trang,mặt mũi thanh lệ như tuyết cất bước bước vào sân huấn luyện,thần sắc mọi người trang trọng mà sợ hãi, nhất tề khom lưng cúi người hắng giọng hô: “Giáo quan!”
Diệp Hòa hài lòng gật đầu,mười mấy ngày huấn luyện kết quả xem như không tệ,lúc này sẽ dạy bọn họ kỹ năng vật lộn nhất định làm ít công to,nàng có lòng tin huấn luyện bọn họ thành đội cấm vệ ưu tú nhất trong hoàng cung.Đặc biệt là La Tu lần trước cùng nàng giao thủ,cũng là người vượt trội nhất trong hai mươi người,khoảng một thời nữa nhất định trở thành một mãnh tướng hiếm thấy.
Đảo mắt cách ngày cung yến đã hơn nửa tháng,không biết vì Tú Thiểu Thược kia bình thời nhân duyên quá hay vì công lao Khiêm Tiểu vương gia mà mọi người nhất trí ấn định khi Tú Thiểu Thược cùng nàng thi kéo tay,hắn vì nóng lòng cầu thắng dùng sức quá mạnh mới làm trật cổ tay của mình.Tú Thiểu Thược đối với chuyện lần này không có phủ nhận,thế là chuyện đó cũng bị lấp liếʍ cho qua.
Ngày ngày qua trôi qua xem như bình tĩnh nhưng Diệp Hòa phát giác tại Bắc Uyển thường có một người lén lút thập thò nhìn trộm ngoài ra không có động tác khác,có lẽ là một thám tử nhưng không biết do người nào phái tới,có mục đích gì?
“Hạ giáo quan,có...... có người tìm ngài.” Một tiểu thái giám thở hỗn hển chạy vào Bắc Uyển, gấp giọng nói.
Diệp Hòa nghi ngờ sải bước đi qua,cau mày hỏi: “Ai tìm ta?”
“Người nọ dặn nô tài không thể nói,chỉ bảo nô tài đưa cô nương đến hậu viên nói là có chuyện gấp.”
Diệp Hòa càng thêm nghi ngờ,ở trong hoàng cung người nàng quen biết không nhiều lắm,chẳng lẽ Khiêm Tiểu vương gia? Đại kỳ mùa đông thường tới sớm,gần đây khí trời lạnh dần nghe nói hắn mấy ngày nay nhiễm gió rét thân thể bệnh nhẹ,sao có thể đến tìm nàng?
Chả lẽ Hân Di công chúa? Nghe nói nàng trước đó vài ngày gọi cung tỳ làʍ t̠ìиɦ cờ va chạm nhân cơ hội vén lên mạn che mặt của Bắc gia vương tử,còn nàng núp trong bóng tối mơ hồ nhìn thấy một đầu mặt heo,từ đó về sau mỗi ngày đều chạy đến Kỳ đế kháng nghị dù chết cũng không lấy chồng,cả ngày một khóc hai náo ba treo ngược bận rộn không nghĩ,vì sao lại vô cớ đến tìm nàng?
Do dự một chút Diệp Hòa phân phó La Tu tạm thời trông coi,còn mình theo tiểu thái giám ra khỏi Bắc Uyển.Hậu viên Quân Cơ xứ cũng không xa,xuyên qua hai hành lang gấp khúc cùng đường nhỏ bóng râm liền đến.Lâm viên này rất tĩnh lặng,hoa mai sơ ảnh,rừng cây rậm rạp xanh tươi,bên trong còn thiết kế một chòi nghỉ mát mái đỏ bát giác,cầu hình vòm bằng gỗ phong cách cổ xưa bên cạnh còn có một hồ sen nho nhỏ xanh biết dập dờn,khắp nơi đều là cảnh trí tự nhiên.
Khi Diệp Hòa đưa mắt nhìn sang một nơi bỗng nhiên há hốc miệng kinh ngạc không dứt.Ở trong lâm viên có một đại thụ cao lớn,cành lá rậm rạp như một cái ô, hoa trên cây có mấy phần tương tự hoa anh đào nhưng chỉ lớn bằng móng tay,màu sắc cũng đậm hơn hoa anh đào.Làm Diệp Hòa kinh ngạc không phải cây đại thụ này mà là thỉnh thoảng có một trận gió nhẹ lướt qua,cành lá hoa thụ quái dị kia lại lay động không ngừng,những đóa hoa nho nhỏ màu hồng lả tả bay xuống cùng với nam tử dưới tàng cây tạo ra một bức tranh duy mỹ.
Không sai,đứng dưới đại hoa thụ diễm lệ là một thiếu niên phong độ bất phàm,mái tóc đen nhánh như mực phiêu dật được trâm bạch ngọc cố định,áo bào màu xanh nhạt,trên vạt áo còn thêu lá sen màu xanh đậm,tay trái thả lỏng phía sau,tay phải cầm một lá thư cuốn,một đôi mắt hoa đào ôn nhu ẩn tình lại sâu thẳm,môi son hé mở,đầu lay nhẹ dùng thanh âm tràn ngập từ tính cao thấp phập phồng lẩm bẩm:
Quan quan thư khưu,tại hà chi châu,yểu điệu thục nữ,quân tử hảo cầu.
Tham soa hạnh thái,tả hữu lưu chi,yểu điệu thục nữ,ngụ mị cầu chi.
Cầu chi bất đắc,ngụ mị tư phục.Du tai du tai,triển chuyển phản trắc.
Tham soa hạnh thái,hữu thải chi,yểu điệu thục nữ,cầm sắt hữu chi.
Tham soa hạnh thái,tả hữu mạo chi,yểu điệu thục nữ,chung cổ nhạc chi.
Diệp Hòa đầu đầy hắc tuyến nghe hắn đọc xong bài thơ,khi hắn chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn nàng xoa cằm mỉm cười,hơi kinh ngạc nói: “A...... Đây không phải là Hòa Hòa cô nương sao? Ai nha,thật là nơi nào không gặp chúng ta lại có thể không hẹn mà gặp ở chỗ này,chẳng lẻ đây chính là duyên phận trời cao an bài?”
Khóe miệng Diệp Hòa co rút như vừa nghe được thanh âm làm mình nổi da gà,thật muốn đem quả đấm vung đến khuôn mặt tươi cười vô sĩ kia,rõ ràng chính hắn sai người đem nàng tới mà còn dám nói bọn họ không hẹn mà gặp? Duyên phận trời cao an bài?
Biết người này thân phận cao quý để tránh trêu chọc phiền toái không cần thiết,Diệp Hòa nén xuống tính tình hỏi: “Tú thiếu gia,không biết ngài tìm tiểu nhân tới đây là có chuyện gì quan trọng?”
“Nàng có thích bài thơ vừa rồi không?” Tú Thiểu Thược trừng mắt nhìn hỏi như không có nghe thấy lời Diệp Hòa.
“Không thích!”
“Khụ khụ......” Tú Thiểu Thược hắn cổ họng giả bộ ho hai tiếng,nói: “Không thích cũng không sao,ta một lần nữa đọc một bài khác cho nàng nghe.”
Một loại cảm giác vô lực dâng lên,Diệp Hòa biết người này trời sanh tính tình phong lưu,lại không nghĩ rằng da mặt lại dày đến không người sánh bằng.
Chẳng biết tại sao cành lá đại hoa thụ kia bỗng nhiên không còn cánh hoa rơi xuống nữa.
Tú Thiểu Thược thấy thế nhất thời giận tím mặt,ngẩng lên khuôn tuấn mỹ tối sầm quát lên: “Làm sao không rung? Chưa ăn cơm sao? Tiếp tục! Tiếp tục!”
“Dạ,thiếu gia!”
Trên cây truyền đến thanh âm ủy khuất mà vô lực,ngay sau đó cành cây hoa thụ lại tiếp tục lay động,cánh hoa màu hồng phấn lại tiếp tục bay lả tả xuống......
Lúc này sắc mặt Diệp Hòa đã không thể dùng khó coi để hình dung,Tú Thiểu Thược rồi lại phối hợp chỉnh lại tư thế, nghiêm trang niệm thơ:
“Bắc Phương hữu giai nhân,tuyệt thế nhi độc lập,nhất cố khuynh nhân thành,tái cố...... A a...... Đây là vật gì? Oa! Cứu mạng a......”
Người nọ đang say mê ngâm thơ bỗng nhiên có một thứ màu nâu từ trên cây rơi xuống vừa vặn đáp trên đầu Tú Thiểu Thược,khi thấy rõ vật là tổ ong vò vẽ,liền lập tức ném cuốn sách ôm đầu chạy trốn khắp nơi,không thèm để ý hình tượng phong lưu phóng khoáng.
“Bảo vệ thiếu gia,đúng là một đám phế vật,nhanh đi bảo vệ thiếu gia mau!!”
“A...... Rất nhiều ong mật a...... Người đâu! Cứu mạng a......”
“Thiếu gia chạy mau!! Chạy mau! Ong mật đuổi theo tới!”
Diệp Hòa dở khóc dở cười cứng ngắc tại chỗ,nhìn đứa con Tú Thiểu Thược của Hầu gia không còn chút phong độ chạy trối chết,cùng với nô bọc từ trên hoa thụ kêu trời trách đất nhảy xuống,trong lúc nhất thời thật không biết vị thiếu gia này rốt cuộc đang giả ngu hay ngu thật?
Nghĩ đến cái tên ngốc hôm nay tới Quân Cơ xứ vì tìm nàng,nếu xảy ra chuyện nàng cũng khó tránh tội.Thế là Diệp Hòa cau mày,một bước xa xông qua,không nói hai lời trong lúc hỗn loạn kéo Tú Thiểu Thược chạy thật nanh,ở ong mật theo sát không nghỉ tiếng ong ong vang vảnh bên tai,*Ùm*một tiếng nhảy vào ao hoa sen.
Tú Thiểu Thược dường như rất sợ nước mặc dù ao hoa sen không sâu,vẫn sợ đếm ôm chặc lấy Diệp Hòa hô cứu mạng,đầu dính sát vào ngực nàng.Diệp Hòa giận đến mặt đỏ bừng,hắn rốt cuộc là theo bản năng cầu sinh hay bản năng háo sắc?
Hai người nổi trên mặt nước há mồm thở dốc,ong mật cũng đã tản đi,mấy nô bộc lo lắng ở bên bờ cầm lấy gậy trúc đưa vào trong hồ.Diệp Hòa bắt được gậy trúc mang theo đứa con ghẻ Tú Thiểu Thược bò lên mặt hồ.
Sau khi lên bờ trên người cả hai đã sớm ướt đẫm,y phục dính vào trên người khiến Diệp Hòa rất không thoải mái mà càng làm cho nàng không thoải mái hơn chính là Tú Thiểu Thược dính sát vào trên người nàng.Diệp Hòa vùng vẫy lại phát hiện cánh tay người này bền chắc có lực,không giống yếu ớt trên mặt,trong lúc nhất thời không biết làm gì.
Diệp Hòa hít sâu một hơi,cau mày quát lên: “Buông tay!”
“Không buông, ta sợ......” Tú Thiểu Thược liên tục lắc đầu lại nhân cơ hội lại ở trên ngực nàng cọ sát mấy cái.
Mặt Diệp Hòa tối sầm,giọng nói âm trầm đáng sợ: “Tú thiếu gia,chả lẽ ngài muốn nếm thử phân thân thác cốt?”
Lời chỉ vừa phun ra,một giây sau nam tử mới vừa còn ôm thật chặc eo Diệp Hòa trong chớp mắt đứng nghiêm trên bên cạnh,áo bào bên cạnh ướt nhẹp nhăn nhúm, ôn văn hữu lễ chắp tay nói: “Vừa rồi đa tạ Hòa Hòa cô nương cứu giúp,tại hạ vô cùng cảm kích.”
Người này thay đổi cực nhanh làm Diệp Hòa chắc lưỡi hít hà,rồi lại thấy hắn bỗng nhiên nhìn mình chằm chằm ngực nàng,đôi mắt hoa đào nháy cũng không nháy lóe ra lục quang quỷ dị.
Diệp Hòa kinh ngạc cúi đầu nhìn,đoản sam nam trang trên người ướt nhẹp dính chặt trên người mơ hồ có thể nhìn thấy đường cong bộ ngực bên trong cái yếm. Diệp Hòa sắc mặt xanh mét,đang muốn dạy dỗ sắc ma nhìn đăm đăm mình lại thấy Tú Thiểu Thược cởi ngoại bào phủ lên người nàng,dùng giọng lầm bầm nói: “Che tốt,che tốt,sắp không nhịn được......”
Diệp Hòa còn chưa hiểu ý tứ lời này thì Tú Thiểu Thược đã xoay người qua,cầm giá tử tìm mấy nô bộc cường tráng tính sổ: “Mấy tổ ong vò vẽ vừa rồi là ai làm rơi xuống? A? Là ngươi? Ngươi? Vậy thì là ngươi rồi?”
“A...... Thiếu gia tha mạng...... Tha mạng a......”
Kế tiếp chính là một trận quyền đấm cước đá thê thảm không nỡ nhìn......
Diệp Hòa nhìn được chuyện hoang đường vậy lại lâm vào trầm tư,tên này rốt cuộc là người thế nào đây?