- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Loạn Thế Thịnh Sủng
- Chương 27: Sướиɠ khoái lâm ly
Loạn Thế Thịnh Sủng
Chương 27: Sướиɠ khoái lâm ly
Edit:Tieumanulk
Sắc mặt Kỳ Mạch tái nhợt môi lại đỏ như máu,dưới ánh đèn tuấn mỹ có vẻ diêm dúa lẳиɠ ɭơ,nhìn hai người đang ôm chặt khó mà phân ly ánh mắt cũng trở nên tối tăm,ngữ điệu lạnh lùng gằng lên:”Tú thiếu gia,ngươi đang ở đây làm cái gì?”
Khiêm Tiểu vương gia lời vừa ra khỏi miệng,các vị tiểu thư quý phi lập tức cười ầm lên.Lúc này Diệp Hòa vẻ mặt tương đối buồn cười,cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch,khuôn mặt từ trước đến giờ bình tĩnh vừa trắng lại vừa xanh,ánh mắt mơ hồ cúi đầu nhìn về phía người trong ngực,lại thấy”nàng” lúc này đã mở mắt,trong con ngươi cong thành hình bán nguyệt ngập tràn nụ cười nào còn nửa điểm dấu vết say rượu?
Diệp Hòa còn đang sững sờ thì “nàng” đã từ trong ngực thối lui ngoài,mỉm cười chắp tay nói: “Tiểu sinh Tú Thiểu Thược,cô nương hữu lễ!”
Diệp Hòa nghe thanh âm rõ ràng thuộc về nam tử,nhớ tới y vừa rồi ở trong ngực mình suồng sã,trong đầu như ngũ lôi oanh đỉnh nổ tung,một cổ hỏa khí khó nén từ trái tim bùng phát,ngay cả hai tay cũng siết chặt thành đấm nhưng ngại còn trong yến hội không thể phát tác,giận đến mức cả người run rẩy.
Tú Thiểu Thược lại như không nhìn thấy vẻ mặt gần bộc phát giận giữ của Diệp Hòa,vẫn cười loan ánh mắt,nghiêng mặt qua đối với nam tử áo tím gương mặt tuấn tú giờ đây xanh mét làm bộ kinh ngạc nói: “A! Khiêm vương gia sao lại từ trong điện đi ra? Chẳng lẻ vương gia cũng thèm thuồng giai nhân như vân ngoài điện nên mới hạ thấp thân phận mình ra tận đây?”
Khiêm Tiểu vương gia luôn kiêng dè người trước mặt,từ trước đến giờ vẫn nhẫn nhịn ba phần không muốn đắc tội,lúc này mặt lại như hàn thiết,ánh mắt sắc bén lưỡi đao,ngữ điệu không chút độ ấm: “Tú thiếu gia trời sanh tính phong lưu hành sự phóng đãng mọi người đều biết,phần lớn tiểu thư đang ngồi ở đây đều bị ngươi đùa giỡn,phụ hoàng vì nể mặt Cát hầu gia từ trước đến giờ không truy cứu nhưng Hạ Diệp Hòa chính là giáo quan cấm quân chứ không phải những cô nương bình thường, kính xin tự trọng.”
“Thì ra cô nương chính là nữ giáo quan duy nhất trong cung,ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.” Tú Thiểu Thược trong mắt lóe lên tia kinh ngạc,vừa nói vừa cười hì hì đến gần,từ trong lòng ngực móc ra một cái hộp nhỏ bằng gấm,ánh mắt mập mờ,giọng khàn khàn thổ khí như lan: “Thuốc mỡ này có tên”Ôn ngọc noãn hương” có hiệu quả làm tăng kích thước ngực,lần đầu gặp mặt kính xin cô nương xin vui lòng nhận cho.”
Diệp Hòa hít sâu một hơi,nhìn nam tử tuyệt sắc âm nhu trước mắt mặc một thân gấm y xanh biếc tiên diễm,phía trên tô một đóa hoa mẫu đơn lớn nở rộ,dung mạo còn đẹp hơn nữ tử,tức giận đã đạt cực hạn từ tốn nặn ra nụ cười.Tú Thiểu Thược bị nàng tiếu lý tàng đao ngoài cười nhưng trong không cười vẻ mặt hoảng sợ,nhưng chưa kịp phản ứng cổ tay đã bị nàng trở tay giữ chặt,mỉm cười dùng sức,hộp gấm trong tay liền ngã trên mặt đất,Tú Thiểu Thược phát ra tiếng thét kinh hãi.
Khiêm Tiểu vương gia nhìn về phía Tú Thiểu Thược ánh mắt tối tăm vô cùng,đuôi lông mày khẽ chau lên,lúc này thấy thế cũng vội phối hợp động tác thiếu nữ, hướng nhạc công bên cạnh nhìn há hốc mồm quát lên:”Tú thiếu gia hưng trí quá độ muốn cùng Hạ giáo quan tỷ thí lực tay,còn không nhanh lên kích trống tấu nhạc trợ hứng?”
“Dạ,vương gia!”
“A! Tại hạ khi nào nói muốn tỷ thí lực tay?” Tú Thiểu Thược cứng đầu cứng cổ hỏi vặn,lại thấy thiếu nữ trước mắt cười dữ tợn.
Chỉ nghe thấy”răng rắc”.
“A!!...... gãy rồi gãy rồi!! Hoàng thượng cứu mạng! Phụ thân cứu mạng! A...... Nữ hiệp hạ thủ lưu tình! Đừng vặn,tha mạng a......”
Bên ngoài điện trước mắt bao người,Tú Thiểu Thược quỷ hô lang hào tiếng kêu thảm thiết cao thấp phập phồng,người nghe thấy thương nghe thấy rơi lệ nhưng không may lại bị tiếng trống hùng hồn áp đảo,không cách nào truyền tới trong tai phụ thân hắn......
…………………..
Dưới màn đêm phủ đầy ánh sao,thỉnh thoảng có luồng gió thổi đến,lành lạnh lại có chút khoan khoái.
Ngự hoa viên Loan Hoằng Điện trong màn đêm có vẻ mông lung,trên mặt hồ màu bích lục chập chờn ánh sáng,trên con đường nhỏ vắng vẻ bên hồ,hai người một trước một sau lẳng lặng đi tới nhưng không ai nói một lời.
Diệp Hòa từng bước một đi theo phía sau thiếu niên tử bào,cúi đầu nhìn mấy hòn đá cuội trên mặt đất,chán nản buồn rầu.
Lúc trước bên ngoài điện Diệp Hòa có hỏi thăm một thái giám,mới biết được Tú Thiểu Thược kia thân phận không thể nói là tầm thường,Tú thị là thủ phủ giàu nhất Đại kỳ,một nhà độc đại toàn quyền nắm giữ mạch kinh tế của Kỳ quốc.Tuy nói quê quán của Tú gia là Kỳ Quốc,nhưng gia tộc lại có làm ăn cùng tam quốc Hác khấu,Bắc da, Đại Kỳ,bởi vậy dù có nói là thủ phủ tam quốc cũng không quá đáng.Tú gia tài thế to lớn ngay cả đế đô Kỳ quốc cũng phải kiêng kỵ.Diệp Hòa lại trong lúc tức giận vặn trật cổ tay Tú Thiểu Thược,tuy nói có thể hả giận nhưng bị tội danh mạo phạm ái tử Hầu gia,dù nàng có thêm mấy cái mạng cũng không đủ bồi.
Yến hội vẫn còn tiếp tục,Kỳ đế cùng đám vương công đại thần còn đang chiêu đãi Bắc gia vương tử,trong Loan Hoằng điện vẫn ca múa như cũ.Khiêm Tiểu vương gia đã sai người đem Tú Thiểu Thược đau đến ngất đi đưa đến thái y viện,tạm thời còn chưa kinh động bên trong điện.
Vừa rồi Khiêm tiểu vương gia nghiên người nhìn nàng một chút,phất ống tay áo một mình đi ra khỏi Loan Hoằng điện,Diệp Hòa tự động hiểu ắt hẳn hắn muốn nói gì với mình cũng đi theo ra ngoài.Nhưng hai người dường như chỉ đang đi tản bộ,từ đầu đến cuối không có mở miệng,chẳng lẽ nàng đã hiểu sai ý?
Bỗng nhiên vần trán đau nói,hiển nhiên nam tử phía trước thình lình dừng lại bước chân,Diệp Hòa thất thần không chút phòng bị đυ.ng mạnh vào hắn,lảo đảo một cái mắt thấy sắp rơi xuống hồ.Kỳ Mạch sắc mặt trầm xuống nhanh nhẹn cúi xuống thân thể,cánh tay dài duỗi ra kéo lại,Diệp Hòa rốt cục đứng vững lại thấy cánh tay nam tử thật chặc vòng qua eo nàng còn mặt nàng thì dán tại l*иg ngực bền chặc của hắn,tư thế hai người thân mật chặt chẽ.Diệp Hòa biểu tình ngưng trọng lúng túng vô cùng.
“Ngay cả đi đường cũng không nhìn sao?” Kỳ Mạch giận dữ mắng mỏ,buông tay nghiêng đầu giấu đi gương mặt đỏ ửng,hừ lạnh nói: “Ngốc kinh đi được.”
Diệp Hòa cũng bực bội: “Ngươi nói cái gì!?”
“Nếu không phải ngốc,nàng sao lại bị đăng đồ tử kia chiếm tiện nghi?”
Trong lúc nhất thời Diệp Hòa mất đi khí thế,chẳng lẽ nói cho hắn biết,nàng không thể phân biệt váy nữ cùng nam bào của thời đại này,thấy Tú Thiểu Thược kia mặc áo choàng màu sắc rực rỡ,dung mạo lại quá mức âm nhu nên mới hồ đồ ngộ nhận thành nữ nhân?
Kỳ Mạch nghiêng mặt qua nhìn khuôn mặt ảo não của thiếu nữ,tức giận dần tiêu tan,chậm rãi nói: “Xương cổ tay của Tú Thiểu Thược đã trật khớp,xem ra nàng ra tay thật nhẫn tâm.”
Diệp Hòa ngẩn người,lời của người này chẳng phải đang chỉ trích nàng không biết nặng nhẹ,không thì tròng mắt vốn lạnh như băng lại mơ hồ ngậm nụ cười?
Nghĩ đến mới vừa rồi dạy dỗ sắc ma kia đúng là sướиɠ khoái lâm ly,Diệp Hòa khóe miệng nhếch cao,giọng nói không khỏi nhẹ nhàng: “Vậy cũng phải nhờ có vương gia phối hợp tốt.Nếu không có tiếng trống che dấu,ta cũng không dám yên tâm to gan hạ thủ.”
Tròng mắt Kỳ Mạch lóe lên,nhìn khuôn mặt thanh tú của thiếu nữ nở rộ nụ cười lóa mắt,trong lòng thoáng ngẩn ngơ.
“Vương gia có biết tối nay Bắc gia vương tử vì sao bỗng nhiên cầu hôn?” Diệp Hòa nhớ tới truyện xảy ra tại yến hội,không nhịn được lo lắng mở miệng hỏi.
Kỳ Mạch khẽ cau mày: “Nàng hỏi chuyện này làm gì?”
Diệp Hòa không muốn bị hắn nhìn ra đầu mối,lấy lui làm tiến nói: “Chẳng qua tò mò mà thôi,vương gia không muốn nói thì thôi vậy.”
“Chuyện này quả thật có chút kỳ hoặc.” Kỳ Mạch nhìn thiếu nữ trầm ngâm chốc lát,do dự nói: “Tối nay ở bên trong trong điện,Bắc gia vương tử kia rõ ràng trong mắt không có người,xem như khách khí với phụ thân,ngay cả hai hoàng huynh của ta hắn cũng không thèm để ý nhưng lại chủ động tiến lên bắt chuyện cùng ta.”
“Các ngươi nói về chuyện gì?”
“Hắn hỏi ta khăn choàng cổ làm từ lông chồn tía này từ đâu mà có,sau khi biết được do Hân Di công chúa tặng ta,thì hỏi số tuổi của muội muội ta,rồi bất thình lình cầu hôn cùng phụ hoàng.”
Diệp Hòa trong lòng kinh hoảng,vội vàng hỏi: “Vậy Bắc gia vương tử tướng mạo thế nào?”
Kỳ Mạch như có điều suy nghĩ nhìn nàng,trì hoãn một lát mới nói tiếp: “Tóc cực ngắn,trên đầu đội còn đội mạn che mặt.”
Đúng rồi,nam tử đêm đó gặp trong núi nhất định chính là Bắc gia vương tử,mang mạng che mặt là bởi vì bị nàng đánh cho thành đầu heo xấu hổ không dám gặp người.Nhưng hắn vì sao bỗng nhiên muốn lấy Hân Di công chúa?Chả lẽ vì đêm đó nhìn thấy nàng săn chồn tía,lại nghe thấy từ miệng Khiêm Tiểu vương gia nói choàng cổ làm từ lông chồn tía do Hân Di công chúa tặng,nên mới nhận lầm Hân Di công chúa là nàng.Vì vậy muốn lấy nàng về Bắc gia,ở trên địa bàn của mình đánh nàng một trận trả thù rửa hận? Diệp Hòa trong đầu rối thành một đoàn,nếu Bắc gia vương tử thật lấy Hân Di công chúa,Đại kỳ cùng Bắc da liên hôn hợp tác tấn công Hác Khấu, chả phải do nàng do nàng đẩy bát gia mang tội danh vạn kiếp bất phục......
Một chuỗi tiếng bước chân khiến Diệp Hòa sực tỉnh,xa xa có mấy thái giám lo lắng tìm tới đây,Khiêm tiểu vương gia nhíu mày,cất bước muốn đi tới.
Do dự chốc lát,Diệp Hòa rốt cuộc mở miệng: “Chuyện Tú Thiểu Thược......”
Nam tử tử bào nghe thấy dừng lại bước chân,nghiêng mặt qua nhìn chằm chằm nàng,đôi môi đỏ một cách lạ thường cong lên,trong mắt có khổ sở là tự nhiên,thản nhiên vứt một câu sau đó xoay người rời đi:
“Nàng không cần lo lắng,ta sẽ hết sức không để xảy ra việc gì.”
Diệp Hòa cứng ngắc tại chỗ,một lúc lâu mới phục hồi tinh thần...... Đúng rồi,con hồ ly này không chỉ lòng dạ tinh tế,ngay cả diễn kịch cũng là cao thủ,nàng chỉ biếc chút trò làm sao gạt được mắt hắn? Nàng mới vừa rồi không còn đối chọi gay gắt như lúc trước hoặc thái độ xa cách còn giả vờ té ngã kéo gần quan hệ hai người đúng là có ý lợi dụng......
Nhìn bóng lưng màu tím lẻ loi rời đi trong lòng Diệp Hòa xông ra đủ loại tâm tình,thật lâu cũng không thu hồi ánh mắt.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Loạn Thế Thịnh Sủng
- Chương 27: Sướиɠ khoái lâm ly