Chương 35: Bí Cảnh Khai Mở

"Ngươi muốn gì?" Nàng thổn thức hỏi, tim đập thình thịch.

"Muốn ngắm nàng lâu hơn một chút!" Hùng kéo Tiểu Thanh ngả ra giường rồi ngồi dậy. Ôm lấy eo nàng, Tiểu Thanh có chút chống cự nhíu mày nói : " Ngươi làm gì vậy? Ta la lên bây giờ!"

"Nàng la đi! Ta không sợ đâu." Hùng thách thức, sau đó cúi xuống hôn lên bờ môi thơm mọng của nàng. Tay giữ chặt eo không cho nàng cơ hội thoát.

Tiểu Thanh dùng sức đẩy hắn ra nhưng không thể, sau một lúc chống cự nàng đã đáp trả nụ hôn của Hùng.

"Tên khốn! Sao giờ mới chịu chấp nhận ta chứ?" Nàng thầm nghĩ trong đầu, bắt đầu hưởng ứng mãnh liệt trước nụ hôn sâu. Hai tay nàng víu lấy cổ Hùng kéo xuống sát người nàng. Hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau không rời, nhưng vì là lần đầu tiên lên nàng còn khá vụng về.

Hùng rời môi nàng, đưa tay beo má nàng trìu mến nói : " Môi nàng thật thơm! Từ giờ nó thuộc về ta!"

"Khốn khϊếp! Ta đâu có đồng ý!" Tiểu Thanh đánh vào ngực Hùng bĩu môi.

"Nàng sẽ đồng ý nhanh thôi!" Hùng cười dâʍ đãиɠ sau đó phanh áo nàng ra để lộ hai trái đào non nhỏ nhắn.

"Á...đừng!" Tiểu Thanh ré lên khi Hùng ngậm một bên núʍ ѵú nàng bú ʍúŧ say xưa. Cảm giác khích thích đầu đời khiến nàng rùng mình thích thú.

Hùng vần vò ngực nàng chán chê rồi nhanh chóng cởi đồ của cả hai ra, Tiểu Thanh chống cự một hồi rồi buông xuôi khi qυầи ɭóŧ nàng bị Hùng xé toạc.

Hắn ôm lấy thân thể ngọc ngà trần trụi của nàng, hôn lên bờ môi ngọt ngào nhu tình của nàng, cả hai như hòa vào làm một. Tiểu Thanh xấu hổ che mặt khi nhìn thấy khúc thịt to lớn đang chạm vào cô bé của mình.

"Thật....th...thoải...mái!" Nàng rên khẽ, tay sờ xoạng khắp lưng Hùng. Chân quặp chặt lấy hắn như không muốn để hắn rời đi.

"Nàng thật khiến ra không chịu nổi!" Hùng thì thầm vào tai Tiểu Thanh sau đó đẩy nàng ra giữa giường, banh hai chân nàng ra rồi kề mặt vào động tình hít lấy da^ʍ hương.

"Đừng...nhìn nó!!" Tiểu Thanh khép chân lại nhưng vướng đầu Hùng, vội lấy tay che đi miếng thịt ướŧ áŧ của nàng. Mặt đỏ bừng xấu hổ khi bị nhìn chằm chằm vào chỗ đó.

Hùng dùng sức banh chân nàng ra sau đó hôn lên đôi môi hồng hào se khít đang lấp lánh da^ʍ hương. Nàng cong người khi cái lưỡi quái quỷ của Hùng luồn lách bên trong nàng, nước nhờn tiết ra theo bản năng.

"Ư...ư... Cảm giác....này!" Nàng rêи ɾỉ, dang rộng chân cho Hùng dễ hành sự. Hắn liếʍ hắn hôn, hắn mυ"ŧ. Tiếng xoạt xoạt phát ra khi hắn hút lấy dòng dâʍ ŧᏂủy̠ tuôn ra khi Tiểu Thanh đạt cực khoái la lên : "

"Thϊếp...ra!!"

Sau khi liếʍ sạch dâʍ ŧᏂủy̠ của Tiểu Thanh không chừng một giọt, Hùng ngẩng lên hôn nàng, trao cho nàng da^ʍ vị của chính mình. Tiểu Thanh đón nhận l*иg nhiệt, lưỡi xoắn lấy lưỡi Hùng như muốn đòi thêm dâʍ ŧᏂủy̠, không ngừng phát ra tiếng rêи ɾỉ.

Nhìn điệu bộ mắt nhắm hờ, môi chu lên đòi thêm nữa thì Hùng phì cười. Hắn bắt đầu đưa Dươиɠ ѵậŧ chạm vào Âʍ đa͙σ nàng.

"Thϊếp...hơi lo!" Tiểu Thanh ôn nhu nói, mắt đẹp nhìn Hùng.

Hùng hôn lên má nàng ân cần vỗ về : "Đừng lo! Sẽ chỉ hơi đau một chút. Sau đó là khoái lạc!".

Tiểu Thanh gật đầu hôn lên môi Hùng, tìm kiếm cãi lưỡi tham lam của hắn và xoắn lấy. Hùng từ từ đẩy nhẹ đưa dươиɠ ѵậŧ tiến vào Âʍ đa͙σ nàng,

"Khít quá! Thật tuyệt vời!" Hùng mừng thầm trong lòng. Cảm giác bị bóp chặt bởi Âʍ đa͙σ non nớt của Tiểu Thanh khiến hắn sướиɠ phát điên.

"Ứm..ứm!" Tiểu Thanh nhăn mặt khi khúc thịt nóng hổi kia tách Âʍ đa͙σ nàng ra, cảm giác sướиɠ thốn lan tỏa khắp cơ thể khiến vai gầy run lên. Tay nàng bấu chặt vai hắn

Được một đoạn thì bị chặn lại bởi lớp phòng ngự cuối cùng của Tiểu Thanh, Hùng hôn môi nàng mạnh hơn để Tiểu Thanh cuốn theo giúp nàng vơi bớt lỗi đau trước mắt. Rồi hắn gồng người thúc mạnh một cái nút cán.

Tiểu Thanh trợn mắt rời môi Hùng hét toáng lên : "Á...đau quá!! Huhu" Nàng bật khóc khi cơn đau ập tới.

Hùng ra sức vỗ về nhưng không được, nhìn xuống thì thấy Âʍ đa͙σ nàng sưng đỏ đang ngậm Dươиɠ ѵậŧ hắn.

Hùng lấy vội viên linh đan có công dụng giảm đau nhét vào miệng nàng khi nàng còn đang mếu máo, lau nước mắt cho nàng rồi vỗ về : " Ta xin lỗi! Không ngờ nàng lại nhạy cảm như vậy!"

Nàng vẫn bưng mặt khóc, cơn đau đớn cực độ vẫn không ngớt. Hùng nhớp một ngụm nước rồi tách môi nàng ra hôn lên đó để giúp nàng nuốt viên linh đan còn trong miệng.

Sau một hồi khóc lóc ỉ ôi, cơn đau đã dần biến mất. Nàng bắt đầu cảm nhận được thứ ấm nóng đó đang làm nàng sướиɠ khoái.

"Sao rồi? Nàng thấy đỡ đau chưa!" Hùng lo lắng hỏi. Tay không ngừng lau nước mắt cho nàng.

Thấy Hùng cử chỉ ân cần, ánh mắt hắn trân thành tuyệt đối. Nàng bỗng muốn nhõng nhẽo, bĩu môi trách hắn : " Tại chàng mà thϊếp phải chịu đau đó!"

Hùng thấy Tiểu Thanh còn sức nhõng nhẽo thì biết nàng đã ổn, từ từ rút Dươиɠ ѵậŧ ra rồi lại nhét vào làm nàng nhăn mặt chịu trận.

"Để ta giúp nàng quên đi cơn đau nha!" Hùng nói trong khi tăng dần nhịp độ lắc.

Tiểu Thanh hoàn toàn bị khuất phục, cảm giác sướиɠ thốn chạy lên đến não khiến nàng không còn suy nghĩ được gì nữa, mắt nhắm hờn hững nhận lấy từng cú lắc của Hùng.

"Bên trong nàng! Khít quá!" Hùng vừa lắc vừa nói, tay hắn mò mẫm trên hai trái đào nhỏ nhắn đang cương lên khi bị kí©h thí©ɧ..

"Cái...cái đó của chàng...A...A..đang muốn xé toạc thϊếp...ư....ư...sướиɠ quá....thϊếp sướиɠ..!" Nàng bắt đầu rên lớn, nét mặt xinh đẹp mỉm cười ôn nhu.

Ta...cũng sướиɠ! Ta muốn ra!"

Hùng thúc mạnh bạo khiến Tiểu Thanh cảm nhận được sức mạnh của hắn, sự sung mãn khi làʍ t̠ìиɦ của một con mãnh thú.

Hùng kéo nàng dậy để nàng ngồi trên Dươиɠ ѵậŧ hắn. Theo bản năng, Tiểu Thanh nhấc mông lên đến khi Dươиɠ ѵậŧ gần ra khỏi nàng thì lại ngồi xuống, cảm giác sướиɠ thốn khiến dâʍ ŧᏂủy̠ lại tiết ra làm Dươиɠ ѵậŧ Hùng bóng loáng.

Hùng nằm dưới hưởng thụ cảm giác bị Tiểu Thanh cưỡi ngựa, tay hắn ôm eo nàng như muốn giúp nàng giữ thăng bằng. Đầu Dươиɠ ѵậŧ hắn giật giật khi Tiểu Thanh hạ xuống chạm tận tử ©υиɠ nàng.

"Nàng học ở đâu vậy?" Hùng kéo Tiểu Thanh xuống ôm lấy hỏi khẽ, mông hẩy lên theo nhịp vào Âʍ đa͙σ nàng.

"Ư...ư!.. Bản năng... Mách bảo!! Thϊếp....không chịu nổi nữa rồi!" Tiểu Thanh gia tăng nhịp hẩy mông khiến Âʍ đa͙σ và Dươиɠ ѵậŧ hai người cọ sát tối đa.

A...a...Thϊếp sướиɠ quá....Thϊếp yêu chàng!" Nàng la hét mặc kệ có ai nghe thấy hay không.

Hùng cho một ngón tay vào miệng nàng,khiến nàng lập tức múi lấy để tránh phát ra tiếng rêи ɾỉ lớn. Nhìn cô bé Thanh xà ngày nào còn rúc trong áo hắn giờ đang điên cuồng sung sướиɠ trên người hắn.

Hùng đẩy nàng chổng mông lên, hắn từ phía sau lắc mạnh , tay vỗ nhẹ đôi mông tròn trĩnh trắng trẻo.

"Á....á..kiểu....này! Thật..đã...quá..chàng ơi!??" Tiểu Thanh nhả ngón tay hùng ra rên rĩ, trông cực kì dâʍ đãиɠ khiến Hùng hăng máu lắc điên cuồng.

Chợt cả người Tiểu Thanh run lên bần bật, nàng ngửa cổ hét lớn : "Thϊếp....raaaaaaaaaaaaaaa!"

Hùng vội kéo nàng lại hôn ngấu nghiến rồi thúc mạnh một phát chí mạng. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuộn trào tuôn vào tử ©υиɠ của Tiểu Thanh khiến nàng ưỡn ra chịu đựng. Cả hai đổ gục xuống giường, thân thể đầm đìa mồ hôi. Tiểu Thanh choàng tay ôm lấy Hùng mỉm cười hạnh phúc, mặc kệ hỗn hợp sền sệt đang chảy ra khỏi Âʍ đa͙σ nàng. Hùng siết chặt nàng vào lòng, tay hắn nghịch ngợm ngực nàng khẽ trêu trọc : " Nàng thật mạnh mẽ! Ta rất hài lòng!"

Tiểu Thanh lướt ngón tay lên môi Hùng, tách môi hắn ra chạm vào hàm răng đều tăm tắp mắng yêu :" Cái miệng này lên cắt bỏ! Nó làm thϊếp như điên dại!"

"Cắt rồi lần sau lấy gì mà dùng?" Hùng beo má nàng hỏi.

"Ai cho mà có lần sau? Tên bại hoại chàng."

"Ách!!! Nàng thật nhẫn tâm!" Hùng cúi xuống rúc vào ngực nàng mυ"ŧ lấy đầu ti hồng hào khiến nàng rùng mình nhưng không ngăn cản. Vuốt mái tóc lạ của Hùng, Tiểu Thanh khúc khích cười : " Ai đã tết tóc cho chàng vậy! Nó thật phong cách!"

Hùng không trả lời, vẫn nhẹ nhàng liếʍ láp ngực trần của Tiểu Thanh. Tay hắn thì lại khám phá cơ thể nàng khiến nàng thích thú đến đỏ cả mặt. Cả hai ôm nhau ngủ đến sáng.

"Thôi chết! Lại quên không vận công rồi."

.......................................................................

Sài Thành, phía nam Đông Dương đại lục..

"Hôm nay có vẻ nhộn nhịp hơn mọi ngày."

Tề Thiên nói với sư phụ hắn, nhìn dòng người tấp lập vào ra trước cổng thành.

"Đương nhiên rồi! Nơi này có một bí cảnh sắp khai mở. Đương nhiên sẽ đông vui!" Lão Sư phụ vuốt râu nói.

"Vậy chẳng phải sẽ có rất nhiều kẻ mạnh ở đây sao? Thật háo hức." Tề Thiên nắm chặt tay vẻ mặt vô cùng háo hức.

Haha...tên tiểu tử nhà ngươi chí khí rất lớn! Ngươi đã mạnh lên nhiều nhưng nhân tài tuyệt đối không ít. Rất có thể hội tụ ở lần bí cảnh khai mở này.

Tề Thiên gật đầu, hắn đã là một đấu sư cấp 5. Chế ngự được Ánh Minh Địa Lôi nhờ một phần giúp sức của sư phụ hắn. Hai năm qua hắn đã rong ruổi khắp nơi tìm kiếm thứ có thể giúp Bạch Hồ nhưng vô vọng. Nhưng với chí ý khiên cường của mình, hắn không từ bỏ dù mất bao công sức.

Tề Thiên cất bước tiến vào Sài Thành, chợt văng vẳng bên tai một khúc nhạc ru dương. Một thiếu niên tuấn tú mặc bạch y đang ngồi trên bờ tường gảy đàn.

Tề Thiên nheo mắt nhìn rồi ngạc nhiên : "Là hắn!"

Lão sư phụ gật đầu: " Chưa gì đã gặp khẻ mạnh rồi! Thật không ngờ tên này cũng là Đấu Sư cấp 5 như con! Thật không biết đây là thời đại gì khi mà thiên tài xuất hiện nhiều vậy!"

"Con sẽ đánh bại tất cả!" Tề Thiên nghiến răng. Hắn lừng lững tiến về phía kẻ đang gẩy đàn.

Trường Sinh ung dung tiêu sái, làm cho bao cô gái mê mệt đứng xung quanh thổn thức bởi tiếng đàn êm tai. Bỗng hắn cảm nhận được khí tức mạnh mẽ đang tiến đến, dừng đàn bắt nói : " Kẻ mang chiến ý ngút trời! Không ngờ chúng ta lại có dịp gặp mặt."

Mọi người bỗng đưa mắt về phía Tề Thiên, nhìn hắn bằng con mắt xăm soi nhưng có một vài người nhận ra hắn réo lên : Kìa! Có phải Hầu Tử Tề Thiên của Huyết Linh giáo không?"

"Đúng rồi! Hắn chứ không ai! Cao lên nhiều rồi."

"Còn đẹp trai nữa chứ! Ôi khí chất phong trần hoang dại. Làm ta siêu lòng mất thôi!"

Mấy cô gái cũng lời ra tiếng vào.

Tề Thiên phớt lờ mọi người xung quanh, nhìn chằm chằm Trường Sinh rồi lấy Định Hải Thần Châm ra.

"Trời! Bọn họ định đánh nhau ở đây luôn à? Sẽ có rắc rối lớn đấy!" mọi người tản ra để nhường chỗ cho hai tên bọn chúng.

Trường Sinh bình tĩnh ngồi xuống, thấy vậy Tề Thiên lao tới tấn công. Trường Sinh lướt tay trên dây đàn bắn về phía Tề Thiên một vết chém vô hình sắc lẹm.

Rầm!

Một bóng người cao lớn đứng giữa khu vực va chạm chặn đứng hai chiêu thức. Vận khình lực khiến mọi người xôn xao : " Thành Chủ tới rồi! Bọn phá hoại này chết chắc!"

Tề Thiên lẫn Trường Sinh tá hỏa lùi lại nhưng vẫn bị áp lực mạnh mẽ khiến cả hai khụy xuống.

Bóng người cao lớn bước tới, thu hồi áp lực rồi nói : "Hai thiên tài trẻ tuổi! Nếu đã đến Sài Thành thì có một số điều các ngươi lên biết. Ta không nương tay lần thứ hai đâu."

"Người này là?" Tề Thiên ôm ngực khi vừa lãnh chọn áp lực khủng khϊếp hỏi Sư phụ hắn.

Sư phụ hắn liền đáp : " mau làm thân nhanh! Người này là Đấu Hoàng!"

Tề Thiên sững người, không ngờ thành chủ Sài Thành là một Đấu Hoàng. Điều này hầu như ai cũng biết, chỉ một vài thành phần ngáo ngơ như hắn.

Trường Sinh vội đứng dậy lễ phép chào hỏi: " cháu tên Trường Sinh, đến từ Trúc Lâm Phong. Lần đầu đến đây mong thành chủ bỏ qua!"

Tề Thiên cũng chào hỏi đàng hoàng. Thành chủ hài lòng rồi đạp không rời đi, để lại hai tên ngáo ngơ nhìn theo đầy ngưỡng mộ với sức mạnh khủng khϊếp

Tề Thiên quay đi thì bỗng Trường Sinh xấn tới khéo áo hỏi : "ây! Ngươi biết ông ta là ai không?"

Tề Thiên nghi hoặc nhìn Trường Sinh làm tên này vội giải thích : " Ta không định đánh với ngươi đâu! Không là bị lão kia đập nhừ xương đó nha!"

"Ngươi vừa gọi ông ta là thành chủ còn gì!" Tề Thiên nhún vai.

"Nghe mọi người xung quanh nói thôi!" Trường Sinh gãi đầu cười.

"Bà mẹ! Ông ta là Lý Tuấn Nghĩa, Đấu Hoàng khiêm thành chủ Sài Thành." Tề Thiên ra bộ hiểu biết nói.

"Ờ! Ta biết lâu rồi!" Trường Sinh quay lưng bỏ đi. Tề Thiên cũng bỏ đi theo Hướng khác nhưng đều mong muốn sẽ gặp nhau trong bí cảnh để đập nhau thỏa thích.

Trường Sinh cất cây đàn vào nhẫn rồi ung dung bước đi trên đường phố. Lâu lâu hắn mới có dịp đi chơi lên không thể bỏ phí thời gian. Thấy một tiệm buôn thì hắn rẽ vào hỏi mua một ít đồ. Bỗng một tên bước vào quán ra vẻ bất lịch sự phát : "Chủ quán đâu! Ra nộp tiền bảo kê mau!"

"Bảo kê? Đám này định coi luật Sài Thành bằng vung à?" Trường Sinh nói thầm, hắn đứng nấp một góc quan sát tình hình.

Chủ quán là một lão già khoảng 70 tuổi. Lại chỉ là thường dân do tư chất thấp kém.

Lão nói : "Xin ngài cho tôi thêm chút thời gian! Dạo này buôn bán khó khăn quá!"

Tên giang hồ trợn mắt, xấn tới xô ngã lão chủ quán : " Lão coi lời nói của ta không ra gì đúng không? Hôm nay một là nộp tiền hai là ta dỡ quán."

Lão già ôm chân tên giang hồ cầu xin :

"Ta thật không có tiền! Còn phải nuôi đứa cháu nhỏ mồ côi cha mẹ."

"Ta cóc quan tâm! Nếu không có tiền thì ta bắt cháu lão về làm trả nợ dần! Nó đâu?" Gã giang hồ hất lão chủ quán ra rồi hùng hùng hổ hổ lục xoát.

Phía Trường Sinh đang nấp, bên cạnh hắn là một cô bé xinh xắn chỉ khoảng 5 đến 6 tuổi. Cô bé dưng dưng nước mắt nhìn Trường Sinh. Quay lại lúc tên giang hồ tiến vào, Trường Sinh tìm chỗ nấp thì gặp một cô bé đang húp bát cháo loãng. Cô bé giật mình định la lên nhưng Trường Sinh đã kịp ngăn lại : "khẽ nào! Anh không phải người xấu!"

Cô bé ngây thơ hỏi : "ủa! Vậy anh là A Ngưu à?Ông hay kể về anh lắm!"

"Ờ! Anh đây!" Trường Sinh nhận bừa sau đó ra hiệu im lặng. Cô bé gật đầu rồi phía ngoài bỗng có tiếng xô xát. 2 người thò đầu ra nhìn thì thấy ông đang ngã ra đất, tên côn đồ hung hăng quát tháo. Cô bé định chạy ra cứu ông nhưng Trường Sinh đã kịp ngăn lại, cô bé mếu máo. Trường Sinh khẽ hỏi : " Nói cho anh biết ông kể gì về anh ( A Ngưu) nào?"

Cô bé nấc lên trả lời : "Ông nói...anh là người tốt, thường xuyên mua đồ đẹp tặng cho em. Còn giúp ông bán hàng mỗi lúc ông đau lưng, còn....." Trường Sinh ra dấu ngừng, hắn nói : "Ở yên đây! Không được ra ngoài, anh sẽ cứu ông!"

Cô bé nước mắt lưng tròng nhìn Trường Sinh, gật đầu. Hắn mỉm cười rồi đứng dậy, tiến ra ngay khi tên giang hồ vừa xuất hiện trước mặt.

Binh!

Một cú đấm bay thẳng vào mặt khiến tên giang hồ ngã xõng xoài. Gã ôm mồm máu đứng dậy định bỏ chạy thì thêm một cú đá vào đùi khiến hắn quỳ xuống.

"Ngươi! Ngươi là ai? Ta đâu có thù oán gì với ngươi!" gã hoảng sợ hỏi.

"Chướng mắt thôi!" Trường Sinh lạnh lùng nói, sau đó đạp hắn ra khỏi quán. Tên giang hồ cay cú nhưng vì không đánh lại lên chuồn mất.

Trường Sinh đỡ ông lão dậy hỏi han, cô bé chạy tới ôm lấy ông mình réo lên : " Ông thấy không? A Ngưu anh ấy thật giỏi. Đánh bay tên xấu xa luôn.

"Đa tạ đã cứu mạng hai ông cháu ta! Không biết lấy gì để báo đáp cậu bây giờ!"

Ông lão định quỳ xuống nhưng Trường Sinh đã ngăn lại, lịch sự nói : " Không có gì đâu ạ! Cháu chỉ vô tình thôi."

Cô bé rời tay ông nhảy sang ôm tay Trường Sinh nói : " A Ngưu! Anh ở lại với ông cháu em đi! Đừng đi đâu nữa."

"Diệp Nhi! Mau vào phòng con để ông và anh nói chuyện!" Ông lão xoa đầu cháu gái nói.

Cô bé ngoan ngoãn vâng lời. Lúc này chỉ còn lại hai người, Trường Sinh tạ lỗi : "

cháu đã nói dối cô bé mình là A Ngưu nào đó! Thật xin lỗi ông!"

Lão xua tay : "Không sao! Không sao, A Ngưu là tên ta bịa ra để an ủi con bé mỗi khi nó nhớ cha mẹ mình thôi. Hazzzz, thật tội nghiệp cho nó!"

Trường Sinh định hỏi thêm điều gì nhưng lại thôi, đứng dậy xin phép ra về.

Ông lão nhìn theo bóng dáng thư sinh đó, trong lòng ông bỗng như đã biết mình phải làm gì cho đứa cháu gái bé bỏng của mình.