Ta cắt ngang.
“Câu gì?”
Ta cầm chén rượu trên bàn lên một hơi uống cạn:
“Ta không bị ép.”
“Cái gì?”
Hắn hỏi lại.
Ta nói:
“Ta không bị ép mặc quân phục. Có lẽ ngay từ ban đầu là vậy, nhưng bây giờ chắc chắn không phải.”
“Làm quỷ thời loạn thế thì đừng kêu oan. Ta không hận thời đại này, ngươi cũng đừng hận, chúng ta cùng nhau kết thúc thời loạn này đi Tạ Hòe An.”
Bên ngoài thành lại có tiểu đội kỵ binh Nhu Nhiên đến gây rối.
Ta nhờ Tạ Hòe An hâm nóng rượu giúp ta, ta rút hàn k/i/ế/m phóng xuống lầu, dưới thành đùng đoàng một trận, m/á/u tươi bắn tung tóe, tiếng leng keng ngân vang.
Khi ta nâng k/i/ế/m trở về, rượu đã nóng vừa đủ.
Ta hỏi hắn:
“Vừa nãy trước khi xuống dưới, ngươi đã nói với ta gì thế, ta không nghe rõ.”
Tạ Hòe An mím môi:
“Vừa nãy ta nói ngươi hãy cẩn thận…”
Ta mỉm cười:
“Ngươi nghĩ gì vậy, chỉ cần ta còn cầm kiếm, sao ta có thể thất bại được chứ?”
Cái ch/ết không phải giải thoát nhưng sống càng không phải, trong trận chiến tiếp theo, người may mắn sống sót chỉ biết ghen tỵ với người đã ch/ết.
Thành Nam An, ngày thứ 56.
Sau khi đẩy lùi vô số cuộc tấn công của Nhu Nhiên, lương thực trong thành cuối cùng đã cạn kiệt, hai vạn người nhưng chỉ còn lại hơn bốn nghìn người.
Người già trong thành tự động hợp thành tiểu đội tuyệt thực, có bà lão nét mặt lam lũ kéo tay ta, dùng tiếng địa phương ta nghe không rõ nghẹn ngào nói:
“Già mà không ch/ết như kẻ trộm, bà không ăn… tiết kiệm để dành lại cho mọi người… Chu tướng quân, đừng vứt bỏ Nam An, để bà già này dù có ch/ết cũng có thể chôn ở nơi này được không?”
Bà lão còn dập đầu xuống đất:
“Triều đình bỏ mặc bọn ta, quân lính muốn đuổi bọn ta đi, chỉ có ngươi… tất cả mọi người trong thành Nam An dù còn sống hay đã ch/ết đều phải cảm tạ ngươi…”
Ta che miệng lại, giấu đi tiếng nức nở trong lòng.
Cháu trai của ân nhân cũng ch/ết rồi.
Y đã trúng quá nhiều đ/a/o, nửa đêm sốt cao không hạ, trước khi ch/ế/t, y cự tuyệt toàn bộ số thuốc và thức ăn.
Ta đi thăm thi thể của y, trên tấm chiếu rơm đã thấm đầy vết m/á/u từ đỏ sang đen.
Y ch/ết trông rất khó coi, gương mặt gầy nhom, đôi mắt trừng to muốn nhảy ra khỏi tròng mắt, có chỗ nào giống với dáng vẻ thiếu niên mười bốn tuổi đâu chứ?
Ta đắp tấm chiếu lại, muốn tìm một nơi không người nhưng đôi chân ta mềm nhũn, may mà có Tạ Hòe An giữ lấy ta đúng lúc, ta cứ thế khuỵu vào trong lòng hắn.
Hắn vỗ vai ta an ủi:
“Ngươi đã rất giỏi rồi, họ chỉ là những người nông dân chưa từng được thao luyện mà ngươi có thể dẫn dắt bọn họ kiên trì trấn thủ nhiều ngày như vậy, ngươi thật sự rất lợi hại…”
Ta ngẩng đầu lên, tựa như một linh hồn chẳng còn xương cốt, chỉ còn ánh mắt sáng trong nhìn hắn:
“Ta muốn dẫn dắt họ sống sót, ta có cách để sống sót, Tạ Hòe An, ngươi đi theo ta ám sát Khả Hãn của Nhu Nhiên nhé?”