Chương 7

Khi đó, trấn Nam An đã không còn bao nhiêu binh lính nữa, có rất nhiều người dân không rời đi, những người ở lại trở thành người trong doanh đội của ta, cứ ba người một nhóm đi tuần tra toàn thành.

Tay trái của Tạ Hòe An đã phế.

Nó teo tóp lại và rỗng tuếch, ta nhờ Vương sư phụ ở tiệm rèn làm cho hắn một cánh tay sắt, khi đeo vào cho hắn, ta bỗng nói một câu:

“Ta muốn trấn thủ Nam An.”

Hắn đáp lại:

“Ngu xuẩn.”

Ta lắc đầu:

“Hết cách rồi, ai bảo ta ăn trứng gà của họ cơ chứ? Ngươi cũng ăn rồi, ngươi cũng phải thủ, không thể giao tòa thành và hai vạn dân trong thành cho quân Nhu Nhiên được.”

Kỵ binh Nhu Nhiên đến đây vào một buổi trưa nào đó của tháng sau.

Bọn chúng ngồi trên lưng ngựa ngâm nga bài ca dao nước họ, trên mặt đầy vẻ vui sướиɠ hân hoan.

Trinh sát nói với ta, quân Nhu Nhiên vừa thu nạp trấn Môn Cách phía trước, chúng ch/é/m người già trẻ nhỏ trấn thủ trong trấn thành từng mảnh nhỏ, kỵ binh giẫm đạp lên ruộng nương màu mỡ, nghiền nát lúa mì thành bột phấn.

Nói xong, trinh sát lau vội nước mắt, mắng một câu: “Con mẹ nó.”

Đừng khóc nữa huynh đệ của ta ơi.

Thứ chúng giẫm nát không phải là lúa mạch của chúng ta, mà là chút tôn nghiêm còn sót lại của Đại Sở!

Bây giờ chúng ta phải thẳng lưng lên, đánh đuổi bọn ch/ết tiệt này trở về thảo nguyên chăn dê của chúng!

Quân Nhu Nhiên đã định sẵn sẽ không chờ được rượu ngon và nô ɭệ mà chúng muốn, thứ đón tiếp chúng chỉ có cung tiễn uy lực hùng mạnh trên chiến lũy, hàng trăm đầu mũi tên sắc lạnh phát ra thứ ánh sáng lấp lánh.

Vạn tiễn cùng lúc bắn ra đẩy lùi được đợt kỵ binh Nhu Nhiên đầu tiên, nhưng rất nhanh đã có đợt thứ hai, đợt thứ ba…

Tướng đánh trận bên ngoài thì không cần nghe lệnh vua, hậu quả lớn nhất chính là ngươi sẽ không có tiếp viện.

Không có tiếp viện nên Trần phó tướng mới ch/ết một cách uất ức ở một hang động không tên; không có tiếp viện nên Nam An mới hoàn toàn trở thành một hoang đảo bị cô lập, thứ chờ đợi chúng ta chính là những cuộc tấn công liên tiếp ngày đêm, chẳng dám chợp mắt.

Trên thành luỹ, một tốp người lên xuống liên tục, cháu trai của ân nhân trong một lần nghênh ch/i/ến với quân địch đã trúng mười bảy nhát đ/a/o, y nằm trên cáng, nhìn về phía ta:

“Ta còn có thể làm chút gì đó… cho dù như thế, ta vẫn muốn làm chút gì đó…”

Ta xoa đầu y, dùng giọng điệu êm dịu nói:

“Đi thăm khám vết thương trước đã. Chúng ta sẽ thắng mà.”

Đêm hôm đó, ta và Tạ Hòe An gác đêm, một bát rượu xa xỉ đặt trên đầu tường, hắn lẳng lặng nhìn ta, một hồi lâu sau mới hỏi:

“Ngươi có hận thời đại này không? Một thời đại đầy tội ác, hoang đường, tàn nhẫn, ép một nữ nhân như ngươi phải mặc quân phục…”

“Có một câu nói ngươi nói sai rồi.”