Ta quỳ xuống đất, dập đầu ba lần, nước mắt từ trong khóe mắt không ngừng chảy xuống.
Ân nhân không hiểu vì sao cả đời bà ấy sống ở nơi đây, sinh ra và lớn lên, lại chỉ bằng một câu nói nhẹ tựa lông hồng mà thánh thượng đem mảnh đất này cho Nhu Nhiên, bắt họ dời đi đến nơi xa, trở thành đám cô hồn dã quỷ không còn quê nhà.
Ta cũng không hiểu.
Khi Trần phó tướng dẫn binh tiến vào chiếm đóng Nam An, cảnh tượng người dân chào đón hẵng rõ mồn một trước mắt.
Sao chỉ mới hai tháng trôi qua, chúng ta từ niềm hy vọng của Nam An đã biến thành u nhọt ác tính của Nam An, thậm chí là vết nhơ tu hú chiếm tổ rồi?
Ngày hôm sau, giữa người dân trấn Nam An và đám quan binh khám xét đã xảy ra một cuộc xung đột quy mô lớn.
Nông dân tay kẹp thương tay cầm côn, không lùi dù nửa bước, quan và dân cứ thế vung đ/a/o múa k/i/ế/m, uy phong hừng hực.
Chẳng mấy chốc, mười ba người cầm đầu gây rối đã bị bắt giữ, bị trói sau chân ngựa kéo đi.
Mà trong số đó, có đứa cháu trai của ân nhân ta.
Cơn phẫn nộ cứ thế lao vọt đến ta như nước sông chảy cuồn cuộn.
Gió lốc biên cảnh tháng tám thổi vào lòng ta, ta đá bay một đoạn giáo đã gãy đôi ở dưới đất lên.
Đoạn giáo bay vυ"t theo gió phù phù, đ/â/m xuyên qua l*иg ngực của gã tiểu binh đang đánh người dân.
Binh trưởng dẫn đầu tức giận hét lớn:
“Là kẻ nào, muốn tạo phản hay sao? Còn dám gi/ế/t binh trên đường lớn, theo luật nước Sở, tội đáng ch/é/m ngang lưng!”
Ta nhặt một thanh k/i/ế/m tàn dưới đất lên, cười nói:
“Là ta, binh lính Đại Sở ăn của dân, dùng thuế của dân, lại không bảo vệ dân mà còn hành hạ dân sỉ nhục dân, binh lính như thế có gi/ết ch/ết thì thế nào?”
Gió lớn gào thét, mười bước gi/ết một người, không đi xa được nghìn dặm.
Người dân trấn Nam An theo sát phía sau ta…
Chúng ta từng bước ép sát, bọn họ từng bước lùi về sau.
Đến cuối cùng, binh trưởng quỳ xuống trước mặt ta, nước mắt chảy dọc hai hàng, hắn ta nghẹn ngào nói:
“Ta cũng không muốn làm vậy, ta thực sự không muốn. Đánh trận thế này chỉ tổ gi/ết người của mình, nhưng đây là ý chỉ của Thánh thượng, ta cũng không còn cách nào…”
Thanh ki/ế/m lướt qua gương mặt hắn ta, đ/â/m thẳng vào trong tường.
Ta quay đầu nói:
“Bốn chữ “không còn cách nào” này ta đã nghe quá nhiều lần. Ta đến để cứu người chứ không đến để gi/ết người. Ngươi vẫn còn một đường lui, con đường để ngươi đứng dậy một cách đường đường chính chính.”
Tạ Hòe An dưỡng bệnh bốn tháng là có thể xuống giường.