Đúng lúc này, một bầu rượu từ trên đập thẳng xuống, người nọ hét lên một tiếng ‘ối’ rồi lớn tiếng mắng chửi:
“Ai, ai dám đánh ông đây?”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Ta.”
Ta ngước mắt nhìn lên, trong ánh sáng lờ mờ của đom đóm, Tạ Hòe An gối đầu trên nhánh cây bên bờ sông, mượn ánh trăng đọc sách, tóc đen, mặt trắng, hàng lông mi mảnh dài, nét lạnh lùng hiện rõ trên gương mặt hắn.
Tiểu binh bơi trong nước tức giận nói:
“Tạ Hòe An, ngươi làm cái gì vậy hả, ngươi muốn kiếm chuyện sao?”
“Đúng đó thì sao.”
Tạ Hòe An nói tiếp:
“Các ngươi làm phiền ta đọc sách rồi, còn không mau cút đi?”
Gã tiểu binh tức giận đến mặt mũi đỏ bừng, bò lên bờ muốn liều mạng với hắn nhưng lại bị hai đồng đội ngăn lại rồi kéo đi, vừa đi vừa nói:
“Ngươi chán sống rồi sao, trong võ trường có ai đánh thắng hắn chưa, đi mau đi mau, chúng ta đi qua thôn bên cạnh, bên đó cũng có một con sông…”
Sau chuyện đó, ta hỏi hắn, vì sao lại muốn giúp ta.
Tạ Hòe An mở to mắt, nét lạnh lẽo trong mắt thoáng hiện ra chút dịu dàng, tựa như dòng suối tháng hai chảy êm ả.
Hắn nói:
“Ngươi rất giống mẹ ta..”
Mẹ?
Ta lảo đảo, suýt nữa lại ngã xuống sông.
…
Xung quanh toàn là m/á/u.
M/á/u đỏ tươi chảy dài một mảng lớn, ta lọ mọ muốn đứng dậy rồi lại vấp phải thi thể của đồng đội, ngã nhào xuống đất.
Bụng ta đói cồn cào, ta vừa bò vừa đi, cố nín nhịn mùi tanh hôi khiến người ta muốn buồn nôn kia xộc vào mũi, vào trong lục phủ ngũ tạng.
Ta lật giở từng thi thể lên, muốn tìm Tạ Hòe An.
Khi kỵ binh Nhu Nhiên đuổi tới, trong hang động chỉ còn sót lại một đội thân vệ quân, tính toán đâu ra đấy chỉ có bốn mươi người, không đủ cho người ta nấu một nồi canh hầm.
Trần phó tướng từng đánh đâu thắng đấy mới vừa vực dậy được cơ thể, một mũi tên đã theo gió lao đến cắm thẳng vào trán hắn.
Vυ"t… phập… đùng…
Liên tiếp có người ngã xuống, là người của chúng ta, hơn nữa chỉ có người bên phe chúng ta.
Đồng bào của ta, chiến hữu của ta, những huynh đệ khác cha khác mẹ với ta.
Tạ Hòe An cũng bị trúng một mũi tên trước ngực.
Trong cơn mưa tên chằng chịt đó, sức mạnh của một người khó lòng đối đầu với dòng nước lũ như thế.
Chúng ta thậm chí còn không có tư cách đến gần để gi/ết địch, cứ như thế, người trước vừa hy sinh, người sau lại mang theo nỗi tuyệt vọng ngã xuống.
Khi một tràng mưa tên bắn tới, ta vội tóm Tạ Hòe An đi, hai ta trốn vào một góc ch/ết trong hang động.
Trên đỉnh đầu là tia sáng xuyên qua kẽ hở chật hẹp, từ trong vũng nước rỉ ra từ mặt đất, ta nhìn thấy Tạ Hoài An, một Tạ Hòe An chật vật với gương mặt trắng bệch, m/á/u tươi trước ngực trào ra không ngừng.
Còn chưa kịp nghĩ nhiều, mưa tên đã dừng lại, kỵ binh Nhu Nhiên tiến vào để kiểm tra thi thể, người nào còn thở thoi thóp sẽ cho một đao toi mạng để đỡ hậu hoạn về sau.