Một cái x/á/c thảm thương, m/á/u thịt đầm đìa, da dẻ nứt nẻ.
Dù hắn ch/ết rồi, tay hắn vẫn siết chặt cổ của Khả Hãn Đế Luyện, mười mấy người tách ra cũng không được, đủ thấy trận chiến ấy ác liệt nhường nào.
Ta cho mọi người lui ra, chỉ còn lại ta và Tạ Hòe An.
Ta tự tay lau rửa cơ thể cho hắn, m/á/u hắn nhuộm đỏ mười mấy thùng nước.
Ta muốn chạm vào những vết thương trên lớp da dẻ trắng lạnh như ngọc kia.
Ta run rẩy không ngừng, trước mắt ta la liệt những vết thương, những dấu sẹo, chỗ này, chỗ kia ta vẫn nhớ rõ, là vết mũi tên đã trúng trong lần hắn cứu ta.
Bàn tay ta mơn trớn nhẹ nhàng như sợ sẽ làm đau hắn.
Sau đó, ta cúi người xuống, lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt.
Rất nhiều năm về trước, trên thành lầu, Tạ Hòe An nhìn ta thật lâu rồi nói:
“Tiểu Ngọc, bước đi trên con đường này, sẽ có một ngày có thể ngươi mất đi thứ quan trọng nhất, tình thân, tình yêu, tình bạn, thậm chí là cả sinh mệnh.”
Mà bây giờ, cuối cùng ta đã không còn gì để mất nữa rồi.
Trong thùng gỗ chứa đầy dòng nước đỏ lòm, ta nhìn thấy một gương mặt thất thần.
Ta yếu ớt rúc người vào bên cạnh Tạ Hòe An.
Ta lại nhớ đến hắn.
Hắn từng nói:
“Dáng vẻ nữ tử của ngươi trông rất xinh đẹp.”
Hắn từng nói:
“Ta sẽ cùng ngươi đi tiếp con đường này, cùng ngươi kết thúc thời loạn thế này. Có thể đi đến đâu ta không dám nói trước, nhưng cho đến giây phút cuối cùng, m/á/u của ta cũng sẽ đổ xuống vì ngươi.”
Có lẽ, lần gặp mặt cuối cùng ở thành lâu, hai ta nên chào tạm biệt nhau một cách đàng hoàng mới phải, nói với nhau những lời chưa từng nói ra, nói những lời không hợp thời thế.
Cho dù ta cũng chẳng biết phải nói những gì.
Ta nghĩ, ta đã không còn trái tim mềm yếu dịu dàng của nữ nhi nữa rồi, nó ch/ết rồi, mới ch/ết vừa nãy.
Năm ngày sau, ta bị giáo vệ lôi ra khỏi phòng.
Trời tháng bảy dần chuyển sang mát mẻ, thi thể Tạ Hòe An đang dần thối rữa.
Ta tự tay làm một chiếc bè gỗ cho hắn, th/i/ê/u x/á/c hắn thành một nắm tro xám ngắt, đổ vào trong một túi gấm đem theo bên người.
Ta không biết với ta thì hắn là gì, nhưng ta muốn khắc ghi hắn mãi mãi trong lòng này, chỉ vậy thôi.
Tiếng ca vũ giờ đã ngớt, cung điện Kim Lăng giờ tiêu tan.
Bốn tháng sau, đông chí đã đến.
Cuối cùng ta đã đánh tới thành Kim Lăng, dựa vào một nửa xương cốt và nhiệt huyết của thiếu niên, nhờ vào những dòng m/á/u đã đổ xuống vì ta.
Hòe An, ta đã đưa ngươi về nhà rồi, ngươi có vui không?
M/á/u huyết dâng trào, cổng thành hé mở.