Chương 16

Trước mắt hoang cảnh tiêu điều, hắn ta không còn tin tưởng vào cái gì nữa, nhưng chúng ta thì đang trong quá trình hồi sinh.

“Tướng quân, ngài thật sự là nữ nhân ư? Sao suốt mấy năm nay thuộc hạ không nhận ra vậy? Ngài có chỗ nào giống nữ nhân đâu?”

“Hứ, cho dù có là đội quân tóc dài, ông đây cũng chẳng ngại, thế nào, bây giờ ta đánh cho mẹ các ngươi nhìn không ra các ngươi!”

“Nữ nhân, nữ nhân còn mạnh hơn cái tên cặn bã nhà ngươi dùng người nhà để uy hϊếp người khác.”



Quân Chu gia ở phía sau phát động phản kích bằng những câu trào phúng.

Bất chợt, trời đổ cơn mưa tầm tã.

Ta nhìn lên đầu tường thành, đệ đệ vẫn trong tư thế giãy dụa như cũ, ngửa đầu uống nước.

Ta nhìn thấy m/á/u chảy trên tay chân đệ ấy đang được nước mưa cọ rửa, trên mặt hiện rõ vẻ đau đớn.

Tướng lĩnh phe địch đung đưa thanh đ/a/o về phía bọn ta, hắn ta nhẹ nhàng xoay đ/a/o phản chiếu lên ánh sáng sắc bén, từ trên đầu thành bay xuống một khối thịt, khối thịt nát to bằng đồng tiền…

“Hôm nay nếu như ngươi không đầu hàng, ta muốn xem xem đệ đệ của ngươi có thể chịu được bao nhiêu nhát đ/a/o.”

Đệ đệ hét lên thảm thiết một tiếng “Aaaaa”.

Tiếng hét xuyên qua tai ta, lọt vào tận tim can ta.

Vùng đất vốn bất khả xâm phạm giờ khắc này như bị người ta khoét một mảng, vỡ nát, gió lớn gào thét lùa qua khe hở nghiền nát lòng ta thành từng mảnh.

Ta nhìn thấy đệ đệ mấp máy môi, nhưng tướng lĩnh không nghe rõ bèn bảo đệ ấy nói to lên.

Thế là đệ ấy hét lớn:

“A tỷ, gi/ết đệ đi, hãy gi/ết đệ đi…”

“Chính gã là kẻ đã ép chết tam muội, khiến muội muội trở thành quân kỹ, nói là trả nợ thay tỷ. Tam muội không chịu đựng nổi, nhảy xuống giếng t/ự s/á/t. Tỷ hãy gϊếŧ hết họ đi, gi/ết sạch hết tất cả bọn họ! Báo thù cho cha mẹ, báo thù cho đệ, báo thù cho muội muội…”

Một tiếng hét thảm thiết lại vang lên, trước mắt ta như mờ đi, trên người đệ đệ lại có một mảng thịt rơi xuống.

Hai tiểu binh vội vàng đi tới bịt miệng đệ đệ, đệ đệ của ta liều mạng vùng vẫy rồi hét lớn:

“Ta cũng là một nam nhân, một nam nhân đường hoàng, một nam nhân tốt của Chu gia…”

Một mũi tên thẳng tắp bay đi, cắm thẳng vào giữa ấn đường đệ ấy, khoét thành một lỗ thủng nhỏ, tựa như một đóa hoa hồng nở rộ trong mưa.

Cung tên trong tay ta vô lực buông xuống, đôi tay ta run rẩy tựa cây cỏ giữa cơn gió lốc.

Bỗng nhiên ta nhớ lại khi còn nhỏ, hai ta từng trồng một cây hoa mai trước cửa nhà.

Khi đó, đệ đệ còn rất nhỏ, vẫn chưa biết đi, đệ ấy bò tới lóng nga lóng ngóng nói:

“A tỷ, tỷ thích hoa, sau này đệ sẽ trồng tặng cho tỷ…”

Tiểu Nguyên, tỷ tỷ thích hoa, sau này đệ nhớ trồng cho ta nhé.

À không đúng.

Không có sau này nữa rồi…

Vậy thì kiếp sau, đệ nhớ trồng hoa tặng cho ta nhé.

Chôn cất Tiểu Nguyên xong xuôi, hai tháng sau, bọn ta tiếp tục đi xuống phía Nam.