Đánh hạ tòa thành này, bọn ta đã có được phân nửa giang sơn Đại Sở.
Khi ấy, trong triều và dân chúng đều truyền tai nhau những lời tiên tri:
“Nước Sở đã chia làm ba, Sở vong thì tất sẽ đến Chu.”
“Vận mệnh không còn trong tay Sở mà đã dời đến Tây Bắc.”
Phòng thủ thành Long Hóa không hề chặt chẽ, tướng lĩnh thủ thành không xuất sắc là bao, kiên trì giữ thành chưa đến hai ngày đã xuất hiện chỗ nới lỏng, quân đội tựa cát chảy ra ngoài.
Nhưng trận chiến này lại là trận chiến ác liệt nhất trong cuộc đời ta.
Trời vừa sáng, trên tường thành treo một bù nhìn còn giãy dụa, ồ, đó không phải bù nhìn, đó là đệ đệ ta.
Tiểu Nguyên, ta đã trộm tên của đệ ấy, đệ ấy ở trên tường thành thay ta chịu nổi khổ này.
Sau khi ch/ém gi/ết sứ giả, ta từng phái người đi đến Mễ Hương, Giang Nam đón cha mẹ và đệ muội đến đây.
Người được phái đi thăm dò trở về nói với ta, nơi ấy giờ đây đã trở thành một mảnh tiêu điều.
Trong lúc ta trấn thủ Nam An, Thánh thượng chinh dịch Giang Nam xây dựng cung điện, cha ta bệnh ch/ết trên tàu đi đến Kinh thành, nãi nãi và mẹ ch/ết đói trên máy dệt.
Đệ muội của ta bị kẻ buôn người đi ngang qua bắt đi mất, không còn tung tích.
Xa cách sáu năm, lúc này đây, ta được gặp lại Tiểu Nguyên.
Mười lăm tuổi, đã ra dáng một thiếu niên rồi.
Tướng quân thủ thành cười ha hả:
“Không biết sao, tướng quân của các ngươi là đàn bà giả trang thành, gà mái mà học đòi gáy sáng, một lũ ngu ngốc các ngươi đi tôn một nữ nhân làm tướng quân, mau về nhà lau nướ© ŧıểυ cho vợ con ngươi đi…”
Ta tháo mũ sắt xuống, mái tóc dài tung bay theo gió:
“Nữ nhân thì sao? Ngươi thua trong tay nữ nhân đó thì thế nào? Ngươi rảnh rỗi, chi bằng nghĩ cách viết một bức thư xin hàng thay chủ tử ngươi đi.”
Sau đó, ta đảo mắt nhìn về phía sau, thản nhiên như không:
“Tình thế bất đắc dĩ, không phải ta cố ý giấu giếm các huynh đệ đâu. Nhưng nếu vì ta là nữ nhân mà đánh mất đi sự tin tưởng của mọi người, vậy thì trước kia chúng ta làm sao có thể chiến thắng được chứ?”
Trước khi ta cởi nam trang, không một ai có thể tin đây là một nữ nhân cả.
Bởi ta là một người liều lĩnh, luôn xung phong đi đầu trong việc công kích trên trận chiến.
Nhưng sau khi ta cởi nam trang, bọn họ lại dứt khoát tin phục đây là một nữ nhân.
Bởi cách ta thể hiện luôn sâu xa và kỹ càng chu đáo, tính cách lại bao dung bác ái, đó là thứ mà phái nam không thể sở hữu được.
Binh lính ở sau lưng ta chẳng mấy chốc đã chấp nhận được điều này.
Thực chất, đồng đội cùng ăn cùng nghỉ, cùng sống cùng ch/ết trong suốt bốn năm, trái tim nữ nhân mềm yếu của ta sớm đã luyện thành cương thép, mà quân Chu gia cũng đã trở thành cánh tay đắc lực của ta, quyết một lòng trung thành.
Giờ đây, đừng nói ta là nữ nhân, cho dù nói ta là yêu quái, chỉ cần hô lên một tiếng “Chiến” thì họ vẫn sẽ theo bản năng xông lên cùng ta.
Có lẽ tướng lĩnh phe địch sẽ vĩnh viễn không hiểu được điều này.