Kể từ ngày đó, bà ấy không còn nuốt trôi đồ ăn gì nữa, ăn vào lại nôn ra, chưa được mấy ngày đã trở thành một bộ xương khô, nhẹ nhàng rời khỏi thế gian này.
Bông tuyết rơi vào trong tay tan thành một giọt nước, ta liếʍ môi, cảm thấy m/á/u huyết toàn thân như đang sôi sùng sục:
“Ta sẽ không để bọn họ phải sống những ngày tháng như thế nữa, sẽ không giao lại mười ba thành trì cho Đại Sở.”
Tạ Hòe An nói:
“Ngươi muốn làm phản!”
Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh.
Ta đáp lời:
“Chúng ta đã có lựa chọn tốt hơn, vì sao lại chọn sống cuộc sống người không ra người, quỷ không ra quỷ này.”
“Cha ta nói không cho ta báo thù, không cho ta phản quốc, ta từng lập lời thề trước từ đường Tạ gia.”
“Cho nên?”
“Cho nên… người Tạ gia bảo vệ nước nhà bảo vệ xã tắc, nhưng Đại Sở này đâu chỉ là nhà của một tộc họ.”
Hắn cúi đầu xuống, ta nghe thấy hắn nói:
“Ta sẽ cùng ngươi đi tiếp con đường này, cùng ngươi kết thúc thời loạn thế này. Có thể đi đến đâu ta không dám nói, nhưng cho đến giây phút cuối cùng, m/á/u của ta cũng sẽ đổ xuống vì ngươi.”
Ta và Tạ Hòe An liên thủ ch/é/m đầu của gã sứ giả, treo trên cổng thành ba ngày.
Vào giờ khắc này, tiếng chuông vận mệnh vang lên, chúng ta bắt đầu đi trên con đường không thể dự báo trước, một con đường nhỏ hẹp kén người đi.
Thất bại thì vạn tiễn xuyên tim, chiến thắng thì lưu danh sử sách.
Chiến tranh thì phải tàn khốc, phải có đổ m/á/u.
Mỗi giờ mỗi phút đều sẽ có người ch/ết đi.
Người bên cạnh ngươi, người xa lạ với ngươi, người từng nói chuyện với ngươi, người ăn cơm cùng ngươi, có thể một giây tiếp theo sẽ trúng một mũi tên nhọn, ngươi sẽ không còn được gặp họ nữa.
Đôn đốc tác chiến, gi/ết người, bài binh, bố trận, trị dân, quân nhu…
Có lúc trong một tháng mà ta không có nổi ba ngày để ngủ, ta biến mình thành con quay xoay vòng không được nghỉ ngơi, dù rằng như thế, mỗi đêm ta vẫn kiên trì dành ra một canh giờ để đọc sách, Tạ Hòe An chính là người thầy giỏi nhất của ta.
Mỗi khi đánh hạ được một tòa thành trì, ta đều phải bỏ tâm sức để tổ chức kinh doanh: xây dựng nho học, giảm tô thuế, thanh lọc quan viên, sửa chữa thủy lợi, xử lý kiện tụng, ổn định lòng dân.
Ta biết rõ nông dân không thể rời bỏ ruộng nương, giống như cá không thể rời nước nên từng vung cao tay hô lớn:
“Ta ghét phân chia giàu nghèo, từ nay ta thay các ngươi phân chia đồng đều ruộng đất.”
Theo thời gian, các sĩ đại phu, dân nghèo, địa chủ tư sản đều gia nhập vào đội ngũ của ta.
Vào mùa đông hai năm sau đó, bọn ta đã tới Long Hóa.