Chương 13

Ta đưa tay ra, cảm nhận xúc giác lạnh lẽo của màn tuyết dày đặc, tâm trí ta chợt quay trở lại thời điểm lần đầu tiên ta tiếp quản thành trì này.

Xuân đến, chim yến về làm tổ trong rừng cây.

Ta hỏi Yến vì sao không làm tổ ở nhà, Yến nói mình không còn nhà để làm tổ.

Sau khi ám sát Khả Hãn Nhu Nhiên, ta lần lượt tiếp quản từng thành trì xung quanh, đây chính là tòa thành cuối cùng, cũng là tòa thành thê thảm nhất.

Nó bị thiết kỵ của Nhu Nhiên giẫm đạp tàn phá nặng nề, trên đường đi ta chỉ thấy xương trắng rải rác, xác người ch/ết đói nằm la liệt khắp nơi, khiến người ta nghe thấy thôi cũng hoảng sợ.

Ngày đó, gió lớn cuốn theo cát bụi, trên đường đi, ta gặp một bà lão đang nấu một nồi đồ ăn lớn trông đống người ch/ết.

Mùi hương bay khắp bốn phía, phía bên kia có mấy con súc sinh giống sói nhưng không phải sói đang nhìn chằm chằm vào trong nồi với ánh mắt thèm thuồng, lờ mờ như sắp tấn công.

Ta giúp bà ấy gi/ết ch/ết những con súc sinh đó, bà lão liên tục nói cảm ơn ta.

Sau đó, bà ấy vội vàng đến trước nồi.

Khuôn mặt gầy nhom, ánh mắt đυ.c ngầu, sống lưng cong ngoằn, bà ấy đưa tay vào trong nồi nước nóng hổi, để mặc m/á/u thịt trên cánh tay đã phồng rộp do hơi nóng, bà ấy vớt thịt từ bên trong ra cắn nuốt một cách nhếch nhác.

Bà lão vẫn còn sống, sống tựa như một con thú.

Bà ấy vừa ăn vừa khóc.

Ta hỏi bà vì sao, bà nói:

“Đây là con gái út của ta.”

Ta sững sờ:

“Con gái bà?”

Bà lão nói tiếp:

“Con gái của ta bị đám đại nhân trong tộc Nhu Nhiên chỉ đích danh phải làm món “Dê non hấp”, bọn chúng nấu sống con bé. Nấu được một nửa, con bé không biết đã chạy đâu mất rồi, ta phải nhanh chóng ăn thôi, lỡ như bọn chúng quay lại ăn mất con gái ta thì phải làm sao. Đây là con gái ta, bây giờ được trở về trong bụng ta…”

“Vậy thì sao bà… không ch/ô/n con bé?”

“Ch/ô/n sao?”

Bà ấy vừa ăn vừa nói:

“Không thể ch/ô/n được, trong ruộng đất nơi này chỉ toàn đám chó hoang, ch/ô/n rồi sẽ bị chúng đào lên ăn mất, ta thà rằng con gái ở trong bụng ta.”

Tạ Hòe An đánh rớt thịt trong tay bà ấy:

“Đủ rồi, quá đủ rồi.”

Bà lão ngã xuống đất, bò tới muốn đi vớt thịt trong nồi, vừa lẩm bẩm trong miệng:

“Bé con, đừng sợ, trở về rồi, trở về trong bụng mẹ rồi…”

“Đừng như vậy, đừng như vậy!”

Ta kéo bà ấy, nước mắt chảy dọc hai hàng:

“Đại nương, quân Nhu Nhiên sẽ không đến nữa, sẽ không đến nữa đâu. Chúng đã bị quân ta đánh bỏ chạy rồi, không còn đến nữa đâu.”

“Đánh chạy rồi sao?”

Bà lão cuối cùng cũng dừng động tác trên tay lại.

Một hồi lâu sau, một tiếng thở dài tuyệt vọng vang lên:

“Sao bây giờ các ngươi mới đến chứ? Mọi người đều đã ch/ết hết cả rồi…”

Xin lỗi, thật sự xin lỗi.

Nhưng điều bà ấy muốn nghe không phải những lời sáo rỗng này, bà ấy nôn suốt một buổi tối.