Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Loạn Thế Quỷ

Chương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thế là tội danh ‘Vô căn cứ’ đã nện xuống đầu, Tạ gia tận trung bốn đời bị tịch thu tài sản, xử tử toàn tộc, chỉ còn mình hắn sống sót.

Cha hắn ch/ết đứng, trước khi ch/ết còn nhìn thẳng vào hắn:

“Hòe An, Hoàng thất bất nhân nhưng Tạ gia không được bất nghĩa. Con phải hứa với cha, lập lời thề trung thành trước từ đường Tạ gia, con không được phép trả thù, không được phép trả thù!… Con muốn làm ô nhục cửa nhà Tạ thị ta sao? Mau thề, mau lập lời thề!”

Hắn không nói làm sao hắn có thể sống sót được.

Nhưng ta nghĩ, giữa cái ch/ết bi tráng và cuộc sống khuất nhục, chắc chắn sống sót vẫn lừng lẫy hơn.

Tia sáng trong hang động mờ dần rồi tối hẳn.

Ta nhìn hình xăm lóe sáng trên má trái của hắn như hằn lên sự tuyệt vọng và lụn bại sâu sắc.

Tạ Hòe An hừ một tiếng:

“Cả nhà trung thành, cả tộc trung thành đó. Lão già trước khi ch/ết còn nói muốn bảo vệ đất nước, bảo vệ xã tắc, con trai lão sống rồi nhưng cơ thể hắn lại chia thành hai nửa, một nửa ở trên người, một nửa ở từ đường. Ta nghĩ ta nên làm gì đó, ta có thể làm chút gì đó, nhưng cuối cùng, ta không làm được cái gì cả.”

“Ngươi đã làm rồi.”

Ta nói:

“Ngươi đã cứu ta, không chỉ một lần.”

“Có lẽ thế.”

Hắn khẽ cười một tiếng:

“Thực ra nếu muốn bảo vệ nước Sở, việc đầu tiên ta nên làm là gi/ết ngươi, nữ nhân như ngươi thật sự quá nguy hiểm.”

“Nhưng không biết vì sao, ta không thể ra tay được. Trên người ngươi luôn có một sức sống hồn nhiên, ngang tàng mà nguyên sơ, khiến ta nhớ nhà, nhớ về quá khứ.”

Trước lều trướng của Khả Hãn Nhu Nhiên.

Một đám lực sĩ râu quai nón để trần lông ngực đang chơi vật cổ tay trước đống lửa đ/ố/t cháy hừng hục, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

Tạ Hòe An gật đầu với ta, hắn sẽ yểm hộ cho ta, đ/ố/t ch/á/y lương thảo ở chuồng ngựa bên cạnh, ta sẽ nhân lúc hỗn loạn chạy vào lều trướng.

Cách bài trí trong lều chỉ có thể khiến người ta nghĩ đến cảnh ăn tươi nuốt sống, trên giường chất đống da hổ, trên giá bày hàng đống xương chim ưng.

Nhưng đây không phải là lúc nghĩ đến những thứ này, ta lấy thuốc độc thực cốt từ trong tay áo ra, bỏ vào trong bầu rượu trên bàn.
« Chương TrướcChương Tiếp »