Nhiều năm về sau, khi ta dẫn đầu cuộc phản loạn đánh về Kinh Đô, ta vẫn nhớ như in cái đêm tối đen như mực ấy, cha đã ôm ta giao phó chuyện hậu sự của ông.
Nhà ta rất nghèo.
Dù sinh ra ở vùng đất Giang Nam trù phú, trong nhà có tám mẫu ruộng, bà nội và mẹ ta đều là nữ công dệt tơ nổi tiếng gần xa thì nhà ta vẫn rất khó khăn.
Thời điểm đó, ngày mười lăm mỗi tháng đều phải nộp thuế.
Đủ các loại thuế ruộng, lao dịch nặng nề ép cha ta đến mức không thể thẳng lưng lên nổi, gạo trắng tơ tằm lẫn vải vóc đều phải cống nạp cho các đại nhân trong triều.
Năm ta mười bốn tuổi, trên huyện truyền tin xuống nói muốn kiểm tra lại hộ khẩu, vẽ lại ruộng đất.
Cha vì muốn có nhiều thêm hai mẫu đất nên đã báo cáo sai số tuổi của đệ đệ ta, rất nhiều người trong thôn cũng làm theo như thế.
Nhưng nào ngờ, chẳng may trúng ngay thời điểm ch/i/ế/n tranh căng thẳng, triều đình chiêu binh, tên của đệ đệ bất ngờ nằm trong danh sách cần phải nhập ngũ.
Khi đó, đệ ấy mới chín tuổi.
Đừng nói là cưỡi ngựa ra trận, ngay cả giáp trụ còn chẳng mặc nổi.
Đôi tay nhỏ nhắn của đệ ấy vác cây thương, hì hục một hồi lâu, đôi chân củ cải vấp trái vấp phải rồi ngã như chó ăn phân, một hồi lâu chẳng đứng dậy được.
Mẹ ta lo lắng đỏ hoe mắt, cha lặng im ngồi hút thuốc ở đầu giường, nãi nãi khóc đến độ sắp ngất đi.
Núi Nam cao ngất không dễ vượt qua, gió lốc thổi mạnh khiến người ta nản lòng; sinh ta ra, nuôi ta lớn, dạy ta khôn, công cha nghĩa mẹ tựa như trời cao biển rộng.
Nghĩ thế, ta quỳ xuống đất, nói rằng ta sẽ đi.
Từ đó, ta xóa bỏ lớp điểm trang, tháo đi trâm cài tóc, cưỡi ngựa ch/i/ế/n từ Chu Tiểu Ngọc trở thành Chu Tiểu Nguyên.
Chớp mắt đã trôi qua hai năm.
Ta được phân công vào trong đội ngũ của Trần phó tướng, theo hắn đi hơn phân nửa lãnh thổ nước Sở rồi đến tiểu thành Nam An, truy đuổi quân Nhu Nhiên trong biển m/á/u.
Trần phó tướng là một nam nhân có cốt khí, một người tàn nhẫn dẫu cạo xương trị độc thì mặt vẫn không hề biến sắc.
Ta từng tận mắt chứng kiến hắn trúng ba mươi hai mũi tên mà vẫn vung đ/a/o, truy sát đám giặc cùng đường.
Tóc tai hắn phủ đầy mặt, vết m/á/u bắn khắp người, trông hắn như ác q/u/ỷ từ địa ngục bò lên, dọa cho đám cướp bóc phải hoảng loạn la hét không ngừng.
Nếu dùng lời của hắn để nói thì chính là:
“Con mẹ nó, chỉ cần ông đây còn một hơi thở, ông đây vẫn sẽ bò tới gi/ết địch.”
Nhưng bây giờ, thiết cốt đã biến thành đống thịt nát, nhiệt huyết đã sớm lụi tàn.
Thi thể của hắn đè trên người ta.
Ta cố sức đẩy hắn ra, một mùi tanh hôi xộc thẳng vào mũi khiến ta suýt nữa nôn ra ngoài.