- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Loạn Thế Khuynh Quốc
- Chương 32
Loạn Thế Khuynh Quốc
Chương 32
Không muốn nghe Tô Khuynh Quốc lại bất chợt phun ra mấy câu loạn thất bát tao gì đó khiến mình tức chết nữa, Mộ Dung Cửu Châu suy trước tính sau, ở góc độ Tô Khuynh Quốc không nhìn thấy thoáng nhíu mày, cuối cùng dốc hết hùng tâm tráng chí, rướn người hôn lên môi đối phương.
“Ngô…” Từng ngõ ngách trong khoang miệng đều bị nam nhân chậm rãi thăm dò, cảm giác tê dại thuận theo động tác vuốt ve mềm mại của nam nhân từ sau gáy một đường lan dọc xuống, toàn thân Tô Khuynh Quốc như mềm nhũn ra, bộ phận trọng yếu nào đó cũng đã thành thật cương lên.
Thân thể hai người dán vào nhau, bất kỳ biến đổi nào tự nhiên cũng không thể che giấu được. Phát hiện thứ chen vào giữa đùi mình càng lúc càng nóng, Mộ Dung Cửu Châu vẫn không giảm thế công trên miệng, một tay trút hết xiêm y Tô Khuynh Quốc, nắm lấy khí quan nóng bỏng kia vỗ về an ủi.
Thiếu niên huyết khí dương cương sao có thể cưỡng lại loại khıêυ khí©h này, lập tức vào thế nhất trụ kình thiên.
Khí tức Tô Khuynh Quốc trở nên nặng nề gấp gáp, cựa quậy khó nhịn trong tay nam nhân, niêm dịch trong suốt nhanh chóng thấm ướt tay Mộ Dung Cửu Châu.
So với vẻ mặt ý loạn tình mê của Tô Khuynh Quốc, nhãn thần Mộ Dung Cửu Châu lại lãnh tĩnh đến doạ người. Ngón tay từ từ siết lại…
Đang định dụng lực hạ thủ, Tô Khuynh Quốc đột nhiên la lớn: “Đợi đã!” hại Mộ Dung Cửu Châu bị doạ mất vía.
Tô Khuynh Quốc thân thể xích loã nhảy xuống giường, cầm lấy lọ dược ngoại thương Phương Ca Nhai để lại rồi nhanh chóng về giường, ôm Mộ Dung Cửu Châu không ngừng cọ cọ, mới phụng phịu đổ chút thuốc vào lòng bàn tay, đỏ mặt cởi đai lưng Mộ Dung Cửu Châu: “Mộ Dung, cho ta tiến vào có được không?”
Ngón tay căn bản không đợi sự đồng ý, trực tiếp luồn vào nơi tư mật tiêu hồn thực cốt lần trước.
“Ách ── “
Hai chân bị dang rộng, tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý, cảm giác quái dị mà nhục nhã khi bị dị vật xuyên xỏ trong cơ thể vẫn khiến Mộ Dung Cửu Châu thoáng cứng đờ, gần như quên luôn dự tính ban đầu, mãnh liệt giật bắn lên muốn tránh khỏi ngón tay tiếp tục thâm nhập vào sâu hơn nữa của Tô Khuynh Quốc.
“Mộ Dung, lần này sẽ không đau.”
Tô Khuynh Quốc ghì chặt Mộ Dung Cửu Châu, một bên trấn an, một bên đem dược cao trên tay vẽ loạn trong cơ thể nam nhân. Nghe thấy hơi thở nam nhân dần gấp gáp, dục hỏa trong tiểu phúc hắn càng bùng cháy dữ dội, ôm lấy hai chân nam nhân, đem khí quan cọ xát huyệt khẩu đang co rút, chậm rãi tiến vào.
Mộ Dung Cửu Châu mở to hai mắt, sau đó gắt gao nhắm lại.
Có dược cao bôi trơn, không còn đau đớn như bị xé rách lần trước, mà phần nhiều là cảm giác tê dại, từ từ lan dần, càng rõ rệt hơn theo từng tấc xâm chiếm của côn th*t.
“Mộ Dung, ta thật thoải mái… Còn ngươi?” Nơi nhạy cảm nhất bị nam nhân vây chặt, Tô Khuynh Quốc dục tiên dục tử, nhịn không được theo bản năng thúc đẩy trên người nam nhân, theo đuổi kɧoáı ©ảʍ.
Khuôn ngực mịn màng của nam nhân kịch liệt phập phồng trước mặt hắn, dần dần xuất mồ hôi, hai bên nhũ tiêm cũng vì kí©h thí©ɧ mà dựng đứng, còn ánh lên hãn quang…
Mỹ sắc trước mặt, Tô Khuynh Quốc vô thức hé miệng, ngậm lấy một bên nhũ hoa, dùng răng cắn nhẹ…
Mộ Dung Cửu Châu toàn thân một trận run rẩy, suýt nữa đã rên thành tiếng, liều mạng cắn chặt đôi môi kiềm chế du͙© vọиɠ, tay phải vận lực, lặng lẽ giơ cao.
Chỉ cần một chưởng bổ xuống, hắn sẽ vĩnh viễn thoát khỏi vòng lẩn quẩn với tên ngốc này.
Hắn không do dự nữa, lòng bàn tay xòe rộng, giáng xuống hướng sau đầu Tô Khuynh Quốc.
Chưởng đến nửa đường, kẻ đang không chút kiêng nể thảo phạt trên người hắn đột nhiên dồn lực thẳng tiến, mạnh mẽ thúc vào chỗ sâu nhất trong người Mộ Dung Cửu Châu.
Nơi nào đó trong cơ thể như bị điện giật, kɧoáı ©ảʍ xông thẳng lên não suýt nữa muốn ngất đi. Mộ Dung Cửu Châu vô pháp khống chế được nữa, thấp giọng rên thành tiếng. Tay như nhũn ra ──
“Phách!” Tay phải rơi xuống mép giường, chiếc giường gỗ đáng thương phát ra hai tiếng rắc rắc, tức khắc sụp đổ.
Tô Khuynh Quốc và Mộ Dung Cửu Châu vẫn duy trì tư thế kết hợp, cùng rơi xuống đất, nằm trên đống tàn tích của ván giường, ngẩn ra.
“… Mộ Dung, ngươi đau quá chịu không nổi sao?…” Tô Khuynh Quốc hoàn hồn trước, thần tình chán nản.
Còn tưởng có dược cao, Mộ Dung cũng sẽ thoải mái như hắn, nhưng xem ra, dược cao căn bản vô dụng. Nếu không, Mộ Dung cũng đã không đau đến mức hết chịu nổi, ngay cả giường cũng đánh sập.
Tuy rằng du͙© vọиɠ đang lên cao trào, Tô Khuynh Quốc vẫn nén lại xung động muốn tiếp tục, nâng eo ──
Mộ Dung Cửu Châu còn đang thầm hận mình vừa rồi cư nhiên thất thủ, phát giác ý định của Tô Khuynh Quốc, hắn không kịp nghĩ nhiều, buộc miệng thốt lên: “Đừng!” Đôi chân thon dài vững vàng khóa chặt thắt lưng Tô Khuynh Quốc, không cho Tô Khuynh Quốc rời khỏi thân thể mình.
Đùa sao, cứ như vậy kết thúc, bao nhiêu nhẫn nại trước đó của hắn há chẳng phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ?
Bị nội bích nóng rực của nam nhân dụng lực kẹp chặt, sống lưng Tô Khuynh Quốc tê dại, chút lý trí sau cùng đều bị vứt lên chín tầng mây. Ôm Mộ Dung Cửu Châu đứng dậy, định tiếp tục ngay trên giường mình, nhưng sợ nam nhân lại kích động, đánh sập cả giường hắn luôn thì khổ.
Đang tìm kiếm một chiến trường vững chãi, Mộ Dung Cửu Châu lại chỉ về phía thư án bằng vân thạch bên cửa sổ, khàn giọng nói: “Đến đó đi.”
Tô Khuynh Quốc đáp ứng một tiếng, đi đến bên cửa sổ, đặt nửa người Mộ Dung Cửu Châu lên thư án, kéo hai chân nam nhân ra xa nhau, lại một hồi luật động mãnh liệt.
Mộ Dung Cửu Châu bị đợt xung kích gió táp mưa sa này làm cho vô pháp tập trung ý thức, hô hấp càng lúc càng hỗn loạn, há miệng thở dốc không ngừng. Bàn tay lần mò trên thư án, tựa hồ muốn tìm một điểm tựa để giữ thăng bằng cho thân thể, ngoài ý muốn làm ngã giá nến bằng bạc.
Ánh đèn trong phòng lập tức phụt tắt. Trăng từ ngoài cửa rọi lên thân thể xích loã của hai người. Từng giọt mồ hôi trong veo từ cằm Tô Khuynh Quốc nhỏ xuống ngực Mộ Dung Cửu Châu, dung hoà cùng mồ hôi của hắn, lại men theo đường nét cơ thể rơi xuống thư án….
Ngoài phòng, chim ưng kêu vang, không ngừng công kích cửa sổ.
“Mộ Dung, Mộ Dung…” Kɧoáı ©ảʍ đã sắp bùng nổ, Tô Khuynh Quốc buông chân nam nhân ra, hai tay chuyển sang chống lên mép thư án, thắt lưng duỗi thẳng, toàn lực ra vào nơi càng lúc càng nóng kia.
Phát hiện khí quan trong cơ thể lại trướng to thêm vài phần, thần trí đang hỗn loạn của Mộ Dung Cửu Châu đột nhiên tỉnh táo lại, khẽ quát: “Không được bắn bên trong ── “
“A?…” Tô Khuynh Quốc căn bản không hiểu nam nhân đang nói gì, sống lưng tê rần, hắn nhắm chặt hai mắt, ngửa đầu, vô pháp ức chế tiếng rên khẽ.
Nhiệt lưu tràn đầy trong cơ thể, cảm giác ghê tởm vì toàn bộ nội tạng như bị vấy bẩn lần thứ hai trỗi dậy… Mộ Dung Cửu Châu sắc mặt xám đi, đột nhiên nắm lấy giá nến bên tay.
Mũi nhọn sắc bén lóe lên một mảnh hàn quang, đâm thẳng vào Tô Khuynh Quốc vẫn còn đang nhắm mắt thở dốc sau dư âm của đợt phóng thích.
Mục tiêu, là trái tim.
Máu tươi tung toé.
Da thịt tiếp xúc cỗ sát cơ băng lãnh kia, bản năng của người luyện võ thúc giục thân thể né tránh, giá nến cũng chỉ đâm trật ba phần.
Tuy không ngay tim, nhưng vẫn đâm xuyên qua ngực, cắm sâu vào da thịt.
Khuôn mặt hồng hào của Tô khuynh Quốc hoàn toàn mất hết huyết sắc, một tay chế trụ cổ tay Mộ Dung Cửu Châu, không dám tin nhìn thẳng vào vẻ mặt âm ngoan của nam nhân.
“Tại sao, Mộ Dung?”
Nam nhân không phải chủ động muốn thân mật với hắn sao? Tại sao còn muốn đả thương hắn?…
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Loạn Thế Khuynh Quốc
- Chương 32