- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Loạn Thế Hồng Nhan
- Chương 5
Loạn Thế Hồng Nhan
Chương 5
Lý Tuyền nghe được lời cảnh báo của vú già không khỏi chấn kinh, nàng vội vàng hỏi:
"Sao lại thế này, ngươi mau giải thích cho ta!"
Đám người Tố Cẩm nghe thấy vậy thân mình đã sớm run run đứng không vững, thật ra là Lý Tuyền lấy Lục cùng Tố đặt tên cho tám nha hoàn kia chứ đúng ra trước khi tới Lý phủ họ từng là nô tỳ trong vương phủ cùng cung nữ hoàng cung bởi vậy bọn họ đều có một cái tên khác và vì các nàng đã từng làm nô tỳ cung nữ hầu hạ qua cho mấy nam nhân họ Cao kia thế cho nên làm sao có thể không biết nam nhân Cao gia bộ dáng sau khi say rượu rất đáng sợ, nhất là cái vị hoàng đế hiện nay lại càng là đáng sợ trong đáng sợ đó!
Tố Cẩm cùng Tố Quyên hai người nguyên lai là cung nữ trong cung về sau hai nàng ấy lại bị lựa chọn đưa đến bên người Lý Tuyền, các nàng khi đó không khỏi khóc rống một hồi vì tự cảm thấy chính mình thật sự may mắn rốt cục chạy thoát khỏi hoàng cung cái địa phương ăn thịt người kia, thế những đến Lý phủ sau lại so với ăn bữa hôm lo bữa mai càng khổ hơn.
Tố Cẩm cố chống đỡ thân thể đứng thẳng dậy, lắp bắp khuyên Lý Tuyền:
"Tiểu thư, thiếu gia đã nói như vậy rồi hay là chúng ta nhanh chút trở về đem cửa viện đóng chặt lại!"
Lý Tuyền nhìn thoáng qua bốn nha hoàn bên người của nàng bị dọa sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, trong lòng dâng lên cảm giác không khỏi thương tiếc, nhưng mà không được a, nàng phải đi hỏi cho rõ, hoàng đế đến Lý phủ, tổ phụ, tổ mẫu, bá mẫu, mẫu thân của nàng còn có các huynh trưởng của nàng đều phải đi ra nghênh đón, ai biết cái vị hoàng đế kia bỗng dưng nổi điên muốn gϊếŧ người là người nào, nàng nhất định phải hỏi rõ.
"Nói mau, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!"
Nàng lớn tiếng quát hỏi nói.
Vú già kia sau một lúc lấy lại bình tĩnh liền trả lời nàng:
"Đại nhân cùng lão phu nhân nghe được bệ hạ đã đến, phi thường cao hứng, kêu nhị vị lão gia, ba vị thiếu gia vừa trở về cùng nhau tiến lên phía trước nghênh giá. Thế nào cũng không tưởng tượng được rằng bệ hạ vừa tiến vào nhà trước không nói hai lời liền trực tiếp hướng về lão phu nhân bắn một tên, may mắn đại nhân kịp thời kéo lão phu nhân một phen, nếu không lão phu nhân... Sau đó đại thiếu gia bảo chúng ta đến ngăn đón các vị tiểu thư, không để cho các vị đi đến tiền đường!"
Lý Tuyền nghe xong, âm thầm cắn răng, cái tên dượng điên khùng này của nàng chắc hẳn trước khi đến Lý phủ đã uống rượu uống đến nổi điên luôn rồi. Nàng cúi đầu trầm ngâm cảm thấy thật khó xử, "Muốn hay không đi ra ngoài, nếu không đi ra, tên hoàng đế điên kia khẳng định sẽ thật sự giết người mất, Lý phủ lúc đó sẽ vô cùng. Nhưng nàng nếu đi ra ngoài, hiện tại tinh thần lực lại không thực sự có thể trấn an được vị dượng đang điên cuồng kia của nàng, đến lúc đó chẳng những cứu không được người còn có thể đem chính mình cũng gặp nguy hiểm không biết chừng."
Lý Tuyền đem môi cắn chặt đem cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận vô tình cắn đến lộ ra cả tơ máu, cuối cùng nàng quyết định rồi nhất định nàng phải đi ra ngoài, thành bại lúc này còn chưa rõ, nếu không cùng lắm thì nàng cùng người nhà cùng chết mà thôi, đỡ phải còn sống mà phải chịu tội như thế này.
Chủ ý đã quyết định rồi nàng liền cúi đầu trên người tỉ mỉ kiểm tra lại một lần nữa sau khi xác định này một thân quần áo rất nhẹ nhàng tươi sáng, quyết sẽ không kí©h thí©ɧ đến nam nhân vốn đang điên cuồng kia, lại xem xem mấy nha hoàn bên người của nàng một cái, không nghĩ tới lại rất tốt, Tố Cẩm mấy người các nàng đều mặc một thân quần áo lấy màu sắc nhạt làm chủ đạo. Lại ngửi ngửi thử xem trên người nàng có mùi gì không sau khi xác định không có mùi gì kích thích liền tốt lắm có thể lên "chiến trường" được rồi.
Lý Tuyền nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, đối với vài nha hoàn bên cạnh nói:
"Đi, theo ta đi đến nhà trước tham kiến bệ hạ!"
"Tiểu thư! Không thể được!"
Tố Cẩm mấy người bọn họ vội vàng ngăn cản nói, hơn nữa còn có vú già đang quỳ trên mặt đất nhìn Lý Tuyền bằng ánh mắt tựa như đang nhìn người mắc bệnh thần kinh, nếu không vì sao lại vội vàng đi chịu chết như thế.
Lý Tuyền phất tay ngăn lại lời nói của các nàng, nghiêm mặt lạnh lùng nói:
"Không cần nhiều lời, mau theo ta đi qua đó!"
Khi Lý Tuyền nói xong liền quay đầu nhìn lại nhìn đến sắc mặt trắng bệch của mấy nàng kia thì dừng một lúc sau đó lại bỏ thêm một câu,
"Đến nhà trước, các ngươi không cần theo ta đi vào, ở bên ngoài chờ là được rồi."
"Tiểu thư!"
Tố cẩm bốn người bọn họ nhìn thấy Lý Tuyền tâm ý đã định, không tiện nói cái gì nữa, chỉ biết đi theo phía sau Lý Tuyền, bước nhanh về phía nhà trước.
Đi qua từng đạo hành lang gấp khúc, xuyên qua một đám cổng vòm, đại sảnh của nhà trước đã ở ngay trước mắt. Người còn chưa tới gần đã có thể nghe được từ trong nhà truyền ra tiếng cười to, tiếng kêu rên, thanh âm cầu xin tha thứ, thanh thanh lọt vào tai, tiếng kêu rên kia rõ ràng chính là của tổ mẫu, Lý Tuyền chỉ cảm thấy huyết khí sục sôi, lửa giận đều rất nhanh áp chế không được nữa rồi.
Nàng dùng sức hít sâu một cái, cố gắng trấn định lại tinh thần, từng bước một chậm rãi hướng đại đường đi đến.
Lúc này trong nhà trước của Lý phủ đã loạn thành một đoàn, đương kim hoàng đế Cao Dương hiện tại đang giơ roi cười lớn quật lão phu nhân đang quay cuồng trên mặt đất, mà phu nhân gia chủ lý phủ lúc này đã hoàn toàn mất đi phong phạm của phu nhân sĩ tộc, nàng vẻ mặt toàn là máu, cẩm y hoa phục trên người sớm đã rách nát, thân mình theo roi không ngừng hạ xuống lăn lộn trên nền nhà, miệng phát ra những tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Lại nói tiếp, hoàng đế Cao Dương vốn là con rể thứ hai của tổ mẫu nàng, năm đó khi hắn vẫn còn là Bình Nguyên công Cao Dương đã mạnh mẽ theo đuổi sau đó đã lấy được Lý Tố Nga mỹ danh nổi tiếng khắp cả Nghiệp thành đồng thời cũng chính là nhị cô cô của Lý Tuyền. Sau lại có việc cựu thái tử Cao Lâm gặp chuyện bỏ mình, Cao Dương đứng hàng thứ hai trong số các hoàng tử thuận lý thành chương lên làm thái tử, sau khi tiên đế qua đời liền thuận lợi ngồi lên ngai vị hoàng đế, mà cô cô của Lý Tuyền cũng trở thành hoàng hậu của Đại Tề.
Từ xưa đến nay ngoại thích đều thực sự rất nổi tiếng , nhất là nhà mẹ đẻ của hoàng hậu, mà hoàng hậu này còn sinh được thái tử, thế nên địa vị gia tộc lại càng được củng cố, có rất nhiều người muốn nịnh bợ. Thế nhưng cố tình Lý gia thật chẳng hay ho gì khi làm nhạc gia của Cao Dương hoàng đế, ưu điểm thì chẳng có nhưng khả năng gây tai họa thì có thừa. Hôm nay chuyện này đối với Lý gia lão phu nhân mà nói thì phải gọi là người ở nhà làm tọa, họa theo trời đi lên. Tổ mẫu vốn vô cùng cao hứng nghênh đón con rể, cũng được thôi, nhưng lần nghênh đón này tổ mẫu coi như đem mệnh của chính mình ra mà trả giá rồi.
Lý Hi Tông, chính là tổ phụ của Lý Tuyền, mang theo hai con trai cùng ba đứa cháu trai của hắn quỳ gối xa xa, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ. Cao Dương đánh tới vui mừng, dùng roi chỉ chỉ Lý Hi Tông, trừng hai tròng mắt đỏ, bừng lớn tiếng mắng:
"Lão cẩu, kêu la cái gì, khi trẫm say ngay cả Thái Hậu là ai trẫm còn không biết, không cần nói tới ngươi!"
Mắng xong hắn liền tiếp tục vung roi đánh người.
Lý Tuyền khi nghe những lời này hai tay của nàng không khỏi siết chặt lại, không ngừng ở trong lòng mình tự nhủ, "Không tức giận, không tức giận, cùng một người điên tức giận thật chẳng hay ho gì! Hiện tại mấu chốt là đem hắn trấn an lại, làm cho hắn dừng tay mới là quan trọng nhất!"
Nàng không ngừng hít sâu, rốt cục đem tâm thần của bản thân vững vàng và bình tĩnh trở lại. Lý Tuyền vẫy vẫy tay ý bảo những tỳ nữ đi theo mình kia hãy ở lại bên ngoài, sau đó thẳng lưng, chậm rãi rảo bước tiến vào trong đại sảnh.
Lý Tuyền nàng người còn có chưa vào cửa đã đem ôn hòa tinh thần lực trước một bước đem ra dò xét đi vào, chậm rãi quấn quanh người Cao Dương, nhẹ nhàng xoa dịu những cảm xúc mãnh liệt trong con người hắn, đồng thời, nàng đem thanh âm của chính mình trở nên thật sự nhẹ nhàng, ôn nhu, tràn ngập ý tứ trấn an, hàm xúc, đem tinh thần lực gia nhập vào trong thanh âm, ẩn chứa một lực thôi miên trong đó.
Sau khi hết thảy đều được chuẩn bị tốt, Lý Tuyền mới nâng gót ngọc bước vào đại sảnh, nàng khẽ mở miệng dùng lời nói ôn tồn ngữ khí nhẹ nhàng kêu:
"Dượng!"
Đồng thời thúc dục tinh thần lực đem thanh âm của nàng cưỡng ép xâm nhập vào trong tâm trí của Cao Dương.
Nàng vừa nói xong thì Cao Dương đang vung roi bỗng ngừng lại, người cũng chậm chậm hướng về phía Lý Tuyền, không xác định lắm mở miệng gọi một tiếng:
"A Tuyền!"
Lý Tuyền mím môi mỉm cười, thần sắc bất động nói:
"Là con. Con chính là A Tuyền đây dượng!"
Lý Hi Tông mấy người nhìn thấy Lý Tuyền đã đến, trên mặt hiện ra một tia cảm xúc vô cùng khẩn trương. Khi bọn hắn nhìn thấy Lý Tuyền vừa lên tiếng, Cao Dương cư nhiên liền ngừng lại , mấy người không hẹn mà cùng im lặng, trong đại sảnh bấy giờ chỉ còn lại tiếng rêи ɾỉ của tổ mẫu Lý Tuyền.
Cao Dương bật cười ha ha, phất phất roi trong tay, cao hứng hướng về phía Lý Tuyền rống to:
"A Tuyền, ngươi như thế nào bây giờ mới chịu đi ra, xem dượng cho ngươi xem cái thú vị gì này!"
Lý Tuyền trên trán liền nổi gân xanh, thú vị chính là đánh tổ mẫu của ta cho ta xem à! Nàng cố gắng mỉm cười,
"Dượng, rượu hoa đào của ta hôm nay vừa được lấy ra, ngài có muốn uống không?"
Nàng tiếp tục mềm nhẹ nói với hắn.
"Rược hoa đào ư?"
Cao Dương nghe vậy liền buông tay đem roi ném xuống đất, dùng vài bước đã đi đến trước mặt Lý Tuyền, cúi người xuống, đem ánh mắt đỏ bừng thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, cả người hắn toàn là mùi rượu lập tức vây quanh nàng.
Lý Tuyền cau cái mũi, tay nhỏ bé phe phẩy trước cái mũi, không vui nói:
"Dượng, trên người của người có mùi thực thối, người mau đi rửa mặt một chút đi! Khi người trở lại có thể vừa vặn nếm thử rượu của ta đó!"
Tâm của cha con Lý gia đều bị động tác của Lý Tuyền dọa sợ tới mức cả người cứng lại, chỉ sợ Cao Dương nhất thời mất hứng, trực tiếp đem Lý Tuyền giết chết. Hoàn hảo là một màn làm cho bọn họ run sợ trong lòng không có xảy ra, không biết có phải là nhờ vào tinh thần lực trấn an của Lý Tuyền có hiệu quả, hay vẫn là nhờ vào giọng nói có thể thôi miên người khác của nàng có tác dụng.
Chỉ thấy Cao dương đứng thẳng dậy, dùng giọng nói say ngất khiến người ta khó nghe rõ nói:
"Liền y theo lời A Tuyền nói đi, bất quá, A Tuyền, rượu ngày mai lại uống! Dượng mệt nhọc rồi, sau khi ta rửa mặt xong con tìm một chỗ cho dượng ngủ một giấc thật tốt là được rồi, ngày mai dượng mang con đi chơi!"
"Được ạ!"
Lý Tuyền lúc này mới thoáng an tâm vội nói với hắn,
"Con sai bọn họ mang dượng đi rửa mặt, một hồi đánh đàn cho ngài nghe nhé!"
Nàng hướng về phía tổ phụ của mình nháy mắt ra hiệu, sau thì gọi hạ nhân đến giúp đỡ Cao Dương nhắm thẳng viện dành cho khách rời đến đó.
Đợi cho bọn họ đi rồi, Lý Hi Tông lập tức liền ngồi xuống, bá phụ Lý Tuyền là Lý Tổ Thăng cùng phụ thân nàng là Lý Tổ Nạp cùng đứng lên, chạy vội tới chỗ tổ mẫu, cẩn thận nâng người đứng dậy.
Lý Diễm liên thanh gọi hạ nhân mau đi thỉnh Thái y, cũng gọi vυ" già đi lấy sập gụ đến đem tổ mẫu nâng trở về sau nhà, hắn cùng phụ thân của hắn thì ở lại giúp đỡ tổ phụ.
Lý Tổ Nạp gọi con trai Lý Sâm của mình tới, đối với Lý Tổ Thăng nói:
"Ca ca, ta cùng nhị lang đi xem bệ hạ!"
Lúc đó trong lòng hắn không ngừng nói nhỏ nói, "Hoàng Thượng, người cần phải thủ hạ lưu tình, thần chỉ có duy nhất khuê nữ này thôi, nuôi dạy nàng lớn thành như vậy không phải dễ dàng đâu!"
Lý Tổ Thăng nặng nề gật gật đầu, cùng con giúp đỡ phụ thân đi trước.
Chờ Lý Tổ Nạp mang theo Lý Sâm trong Lạc hoa viện hoa mỹ nhất Lý phủ tìm được nữ nhi, thì thấy nàng đang ngồi gảy đàn cho Cao Dương nghe, tiếng đàn thản nhiên nhẹ nhàng theo ngón tay nàng bay múa mà thành, lý Sâm mắt sắc nhìn đến muội muội giữa trán lấm tấm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, có thể nói đạn tấu đàn cổ là quả là vô cùng phí sức.
Lúc đó thật đúng là mệt chết người mà, từ lúc Lý Tuyền chưa bước vào cửa phòng, tinh thần lực của nàng liền luôn luôn vây quanh bên người Cao Dương di chuyển, thong thả, từng chút thẩm thấu tiến nhập vào trang tâm trí hắn, chậm rãi trấn an cảm xúc của hắn, đồng thời nàng còn vô cùng phí tâm phí sức sử dụng giọng nói thôi miên của nàng, hiện tại là tiếng đàn. May mắn sau khi nàng tới thế giới này cũng học đàn cổ nhờ có sự chăm chỉ luôn luôn luyện tập thêm của nàng tiếng đàn bây giờ mới được như thế nếu không để hắn nghe được cái thanh âm chói tai lúc ban đầu khi nàng mới học cầm không chọc Cao Dương thêm cuồng tính đã là không sai lầm rồi, còn mong có thể thúc giục hắn nhập miên sao.
Giờ này khắc này, Lý Tuyền lại một lần nữa cảm thấy may mắn vì dị năng rất hữu dụng của nàng , tại đây người điên nhiều lắm, có dị năng này thật sự như có được bùa hộ mệnh tốt nhất. Lý Tuyền nhìn thấy phụ thân cùng huynh trưởng đang lại đây, chậm rãi đem tiếng đàn biến thành nhẹ nhàng, như có như không , cho đến lặng yên không một tiếng động. Nàng nghiêng tai lắng nghe, trong phòng truyền đến tiếng hít thở vững vàng của nam nhân, mà thời khắc tinh thần lực của nàng vây quanh Cao Dương cũng nói cho nàng rằng giờ phút này hắn đã hoàn toàn ngủ say, ít nhất trong vòng năm canh giờ tới hắn sẽ không tỉnh lại.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Loạn Thế Hồng Nhan
- Chương 5