- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Loạn Thế Địch Sát
- Chương 3: Hắn là một dũng sĩ
Loạn Thế Địch Sát
Chương 3: Hắn là một dũng sĩ
“Dũng đại nhân, hắn là con trai của Khương Hàn Phong, Khương Huyền, năm nay mười lăm tuổi." Khương Cảnh Thịnh nhanh chóng giới thiệu với Thân Đồ Dũng.
“Ta biết, ta đã nghe nói đến hắn.” Thân Đồ Dũng gật đầu.
Là con trai duy nhất của cường giả đứng đầu bộ tộc Khương thị, ngay từ khi Khương Huyền vừa sinh ra đã thu hút rất nhiều sự chú ý, thanh danh vang xa, khi còn bé đã từng được coi là thiên tài, tuy nhiên loại thanh danh này chỉ kéo dài được ba năm.
Năm Khương Huyền năm tuổi thành công “Dẫn Khí”, được khen ngợi là hổ phụ không sinh khuyển tử!
Năm lên sáu đã có thể nâng một chiếc đỉnh ba chân bằng đồng nặng ba trăm cân, được khen ngợi có thần lực trời sinh.
Mới bảy tuổi đã luyện thành ba thức đầu của “Truy Phong Đao”, được coi là thiên tài ngàn năm có một của bộ tộc Khương thị, thiên phú của hắn thậm chí còn vượt xa cả phụ thân Khương Hàn Phong của mình.
“Truy Phong Đao” là đao pháp số một bộ tộc Khương thị, đồng thời cũng là một trong ba tuyệt học hàng đầu trong tất cả các môn võ kỹ của mười bộ
Ọ tộc lớn ở núi Hắc Đàm, đã được lưu truyền trong bộ tộc Khương thị qua mấy ngàn năm. Đao pháp này có chín thức, mỗi lần học thành một thức, uy lực sẽ tăng lên mấy lần, có thể nói là đáng sợ.
Cường giả hàng đầu của bộ tộc là Khương Hàn Phong sáu tuổi luyện thành thức thứ nhất, tám tuổi luyện thành thức thứ ba, hai mươi tuổi luyện thành thức thứ sáu. Cho đến trước khi ông mất tích vào nhiều năm trước, Khương Hàn Phong đã luyện thành tổng cộng tám thức, cũng là sự tồn tại gần như vô địch của cảnh giới Tiên Thiên trong cảnh nội.
So sánh ra.
Khương Huyền luyện thành thức thứ ba khi mới bảy tuổi, còn sớm hơn phụ thân Khương Hàn Phong của mình một năm, thiên phú cao như vậy, thanh danh thậm chí còn lan truyền đến thành Phi Tuyết.
Nhưng điều khiến không ai ngờ tới chính là sau đó tốc độ tu luyện của Khương Huyền lại tụt dốc không phanh, từ thiên tài rơi xuống cát bụi, từ đó hắn liền trở nên tầm thường cho đến hôm nay.
“Cha của ngươi, Khương Hàn Phong, là một dũng sĩ đáng kính nể! Cũng là nam nhân duy nhất bộ tộc Khương thị các ngươi!”
Thân Đồ Dũng lưng hùm vai gấu, nhìn về phía Khương Huyền chỉ cao đến ngực mình, nhếch miệng nói: “Về phần ngươi, thật sự không biết sao cha ngươi lại sinh ra đứa con vô dụng như ngươi. Nghe nói khi còn bé tu luyện chỉ vì ham muốn cái trước mắt nên khiến bị thương căn cơ, mới trở nên tầm thường, ta nghĩ đều chỉ là cái cớ.”
“Cha của ngươi là nhân vật lõi lạc của bộ tộc.”
“Mẹ ngươi xuất thân từ đại tộc trong thành, thiên phú cũng cực cao.”
“Tại sao lại sinh ra loại người như ngươi?”
“Chẳng lẽ là...” Thân Đồ Dũng đảo mắt, cười nói: “Ngươi không phải là con của cha ngươi? Không phải ngươi là đứa con hoang mà mẹ ngươi lén sinh ra cho tên hán tử nào đó chứ? Ha ha ha, các huynh đệ, các ngươi nói
đúng không?” Giọng điệu của Thân Đồ Dũng như thể vừa phá được một vụ án nào đó.
“Thì ra là thế.” “Ha ha ha ha ha.”
Phía nam võ đài, mấy chục dũng sĩ của bộ tộc Thân Đồ đều cười đồng ý, "Thân Đồ Dũng là một trong mười cường giả Tiên Thiên hàng đầu của bộ tộc Thân Đồ, địa vị rất cao, hầu hết các chiến sĩ cảnh giới Hậu Thiên, còn có vài người cảnh giới Tiên Thiên đều là huynh đệ sinh tử của Thân Đồ Dũng.
Sắc mặt Vệ Bạch Quân đứng trong đám người ban đầu tái nhợt, sau đó dần trở nên đỏ bừng, tức giận đến mức suýt không khống chế được.
Gϊếŧ người chẳng qua là đầu rơi xuống đất.
Loại xúc phạm này còn khiến Vệ Bạch Quân khó chịu hơn gϊếŧ chết bà.
Điều quan trọng là bà còn không thể tự chứng minh bản thân trong sạch.
Thiên phú của con trai bà hiện tại thật sự bình thường.
Suýt chút nữa Vệ Bạch Quân đã rút kiếm ra, nhưng lại bị một phụ nhân trung niên ở bên cạnh ngăn lại, bà không thể xúc động, trong trận chiến sinh tử của bộ tộc cấm tranh đấu riêng tư, nếu bà dám ra tay sẽ bị xử tử tội theo luật lệ của hoàng triều.
Giám sát sứ chủ thành ngồi trên đài cao phía bắc thờ ơ nhìn mọi chuyện.
“Ha ha ha ha!" Thân Đồ Dũng vẫn là cười lớn.
“Đồ đáng chết!" Khương Huyền nhìn Thân Đồ Dũng nói, sau đó lại nhìn về phía đài cao ở phía bắc, ôm quyền trịnh trọng nói: “Giám sát sứ đại nhân, Khương Huyền bộ tộc Khương thị, xin xuất chiến!”
“Xuất chiến?”
“Hắn điên rồi sao?”
“Mười lăm tuổi, không đủ tuổi đúng không, còn chưa đến mười sáu.”
Các dũng sĩ bộ tộc Thân Đồ bàn luận, các nữ nhân của bộ tộc Khương thị cũng kinh ngạc, bọn họ đều cho rằng Khương Huyền vì thấy mãn thân và muội muội bị xúc phạm cho nên nhất thời xúc động mới xông lên võ đài, nhưng mà hắn lại thật sự muốn xuất chiến ư?
“Không phải hắn mới mười lăm tuổi thôi sao?” Ở phía nam võ đài, “Thân Đồ Nham” - một cường giả Tiên Thiên nói với vẻ mặt nghiền ngẫm: “Khương Hàn Phong lợi hại như vậy, trước khi mất tích vẫn luôn trấn áp đám chúng ta, các bộ tộc ở núi Hắc Đàm đều không dám động đến ông ta, sao đứa con trai
duy nhất của ông ta lại liều lĩnh như vậy? Thiên phú tầm thường, tính cách bốc đồng, đúng là trò cười.
“Chẳng lẽ bị A Dũng nói trúng rồi, thật sự là đứa con hoang do Vệ Bạch Quân sinh ra?” Thân Đồ Mậu Thạch cũng là một Tiên Thiên cảnh ở bên cạnh cười quái dị nói.
“Ai biết được.” Thân Đồ Nham nhún vai, kết cục của trận chiến sinh tử bộ tộc đã định, giọng điệu của Thân Đồ Nham rất nhẹ nhàng.
“Khương Huyền! Ngươi còn chưa cút xuống? Gây chuyện gì vậy? Chỉ với loại trẻ ranh chưa đủ lông đủ cánh như ngươi cũng dám đại diện bộ tộc Khương thị xuất chiến ư?” Ngũ trưởng lão Khương Cảnh Thịnh quát lên với Khương Huyền.
Trong lòng gã có chút lo lắng.
Tuy rằng tuổi tác của Khương Huyền không đủ, nhưng chỉ sợ giám sát sứ sẽ “đặc biệt chấp nhận”, chuyện này sẽ phá hủy giao ước giữa gã và bộ tộc Thân Đồ.
Giám sát sứ chủ thành có quyền lực rất lớn.
Đối với các bộ tộc mà nói chính là sự tồn tại “một lời đã định”.
“Ta không xứng? Chẳng lẽ loại phản đồ như ngươi xứng sao?” Khương Huyền liếc mắt nhìn Khương Cảnh Thịnh, ánh mắt lạnh lùng đó khiến Khương
Cảnh Thịnh giật mình.
Một người chỉ đang ở cảnh giới Thông Mạch, sao lại có ánh mắt khí thế đến như vậy?
Tứ cảnh Hậu Thiên gồm: Dẫn Khí, Đoạn Thể, Thông Mạch, Đan Nguyên.
Thậm chí Khương Huyền còn chưa tu luyện xong cảnh giới Hậu Thiên, mà Khương Cảnh Thịnh gã lại là một cường giả Tiên Thiên!
“Tiểu tử, ngươi có biết gây rối trận chiến sinh tử của bộ tộc sẽ có hậu quả gì không?” Thân Đồ Dũng cũng nhìn về phía Khương Huyền: “Loại vô dụng như ngươi, nếu ta ra tay với ngươi, người khác sẽ nói ta ỷ lớn ăn hϊếp nhỏ, gϊếŧ ngươi cũng làm bẩn tay của ta, còn không cút xuống.”
Rõ ràng Thân Đồ Dũng cũng lo lắng giám sát sứ sẽ “đặc biệt chấp nhận”.
Đây không phải là vấn đề thắng thua.
Mà là nếu không có người đánh trận chiến thứ mười này, thì bộ tộc Khương thị sẽ bị giám sát sứ xử thua vì không có người xuất chiến! Cả bộ tộc sẽ bị bộ tộc Thân Đồ đánh bại! Toàn bộ tài sản và tộc nhân đều sẽ thuộc về bộ tộc Thân Đồ. Nhưng nếu hôm nay có người đánh trận thứ mười, cho dù kết quả thế nào, trận thứ mười hôm nay cũng đã đánh xong, mười chín tháng
bảy là ngày cuối cùng trong ba ngày của trận chiến sinh tử hàng tháng.
Trận chiến sinh tử tiếp theo sẽ diễn ra vào sáng ngày mồng bảy tháng tám một tháng sau.
Nói cách khác, chỉ cần giám sát sứ đồng ý để Khương Huyền đánh trận thứ mười, cho dù hắn có chết thảm, thì toàn bộ bộ tộc Khương thị cũng sẽ được “sống” thêm một tháng nữa!
Một tháng này cực kỳ quan trọng.
Không chỉ Vệ Bạch Quân có thể thực hiện kế hoạch trốn thoát cùng các con, mà rất nhiều nữ dũng sĩ trong tộc đều có thể phán tội ngũ trưởng lão vì sự phản bội đột ngột này.
“Tiểu Huyền...”
Một tay Vệ Bạch Quân kéo tay con gái, một tay che miệng, nước mắt rơi xuống, bà nhớ lại những gì con trai mình đã nói trước đó, bà chợt hiểu ra, con trai muốn dùng mạng sống của mình để tranh thủ thời gian trốn thoát cho bà và muội muội.
Cũng là câu giờ cho nữ nhân toàn tộc.
Hắn là con trai của Khương Hàn Phong, cường giả đứng đầu bộ tộc Khương thị, hắn thà chết trên võ đài còn hơn làm một kẻ hèn nhát.
Vệ Bạch Quân vô cùng đau lòng, nhưng cũng rất tự hào về con trai mình. Bà không thể ngăn cản sự lựa chọn của con trai bà.
Hắn là một dũng sĩ.
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Loạn Thế Địch Sát
- Chương 3: Hắn là một dũng sĩ