Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Loạn Thế Địch Sát

Chương 11: Ngươi có học hay không?

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Bản thân Hô Hấp Pháp là một phương pháp có thể làm cho người tu luyện duy trì trạng thái tu luyện pháp môn tốt nhất, cũng có thể kí©h thí©ɧ tiềm lực của người tu luyện tiến thêm một bước nữa, ngươi cũng có thể cho rằng Hô Hấp Pháp này sẽ làm tăng lên thiên phú của ngươi, nhưng thực ra, chẳng qua là Hô Hấp Pháp chỉ làm cho những thiên phú vốn có của ngươi bị che giấu không thể sử dụng được kí©h thí©ɧ ra mà thôi." Kiền Hoàng giải thích một cách ngắn gọn.

"Còn có loại pháp môn này sao? Kí©h thí©ɧ thiên phú bị che giấu? Còn có thể làm cho ngộ tính tăng lên gấp mấy lần?" Khương Huyền bị dao động.

"Người với người cũng không hoàn toàn giống nhau, rốt cuộc có tăng lên bao nhiêu thì phải dựa vào chính người đấy, có một số người chỉ có thể tăng một vài phần ngộ tính, cũng có một số người có thể tăng lên gấp mấy lần chỉ trong tích tắc." Kiền Hoàng nói.

Thực ra đây đều là điều do bà ấy suy diễn, trong kết quả mà bà ấy suy diễn, thậm chí còn xuất hiện tình huống tăng lên mấy chục lần, nhưng mà khả năng để loại tình huống này xảy ra cực thấp, bà ấy cũng không có hy vọng xa vời rằng nó sẽ xuất hiện trên người Khương Huyền cho nên đã không đề cập đến.

"Ngay cả khi nó chỉ tăng một vài phần thì cũng là rất khó tin rồi."

Hai mắt Khương Huyền mở to: "Có đôi khi lĩnh ngộ võ kỹ, có thể chỉ kém hơn cái kia một chút, chỉ cần ngộ tính cao hơn một tí, sẽ việc lĩnh ngộ sẽ tăng lên vài phần, e rằng sự chênh lệch giữa tài trí của người bình thường và thiên tài có thể sẽ tăng lên vài lần? Điều này sao có thể? Tại sao trước kia ta chưa từng nghe người khác nhắc tới Hô hấp Pháp? Tiền bối, tại sao trước kia người chưa từng nói về loại pháp môn này cho ta biết vậy…"

Trong tám năm qua, Kiền Hoàng đã nói cho Khương Huyền biết rất nhiều phương thức tu luyện thông thường.

Cho nên, mặc dù Khương Huyền chỉ là một thiếu niên quanh quẩn trong bộ tộc, nhưng hắn lại rất có kiến thức.

"Ngươi có cần phải truy cùng đuổi tận ngọn nguồn của vấn đề không?" Giọng nói mờ mịt lộ ra một chút bực bội.

"Cũng không phải là..."

"Ngươi có học hay không?"

"Học! Ta học! Xin tiền bối hãy dạy cho ta!"

"Ta có thể dạy ngươi, quy tắc cũ, trước tiên chúng ta hãy làm quy ước ba điều

"Tiền bối, ngươi nói đi."

"Không được nói cho bất kỳ ai biết về Hô Hấp Pháp, không thể truyền ra bên ngoài, phải nghiêm túc tu luyện, trong quá trình tu luyện Hô Hấp Pháp nếu gặp bất kỳ vấn đề gì thì nhất định phải nói với ta…"

...

Một lúc lâu sau đó.

Đương nhiên Kiền Hoàng đã hoàn toàn truyền thụ tất cả những gì về "Như Ý Hô Hấp Pháp" cho Khương Huyền.

Hai người kết thúc truyền âm.

"Dung Nhi, ta biết là ngươi đang rất bối rối, muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi đi." Kiền Hoàng liếc nhìn thị nữ mặc váy tím rồi nói, sau đó khoan thai đi về phía chiếc bàn dài ở phía bắc. Bà ấy đã trở nên lạnh lùng xa cách vì ở trên cao quá lâu, những người ở xung quanh, không một ai dám nói chuyện phiếm với bà ấy, cho dù là thị nữ thân cận nhất, trừ phi bà ấy mở miệng trước.

"Bệ hạ." Thị nữ Dung Nhi đi theo bước chân của Kiền Hoàng: "Tại sao người đã rất coi trọng tên này như vậy mà lại không trực tiếp đưa hắn đến hoàng đô…"

"Sau đó? Sau đó phải làm gì? Sau đó, lại thêm một người nữa chỉ dám liếc nhìn ta nhiều chứ không bao giờ dám ngẩng đầu lên nói chuyện với ta nữa sao?" Kiền Hoàng nói: "Hơn nữa với thiên phú của hắn, hoàn toàn không đủ để hắn làm đệ tử của ta, còn kém nhiều lắm, đừng nói là 15 tuổi bước lên bán bộ Tiên Thiên, cho dù 15 tuổi là Thần Ma thì cũng chỉ miễn cưỡng đủ để ghi danh trở thành đệ tử của ta."

Đương nhiên, thị nữ Dung Nhi biết rõ Khương Huyền còn kém nhiều lắm.

Nếu đặt trong một bộ tộc nho nhỏ, Khương Huyền có thể được coi là có thiên phú, nhưng để xét về toàn bộ hoàng triều Đại Kiền với lãnh thổ trăm triệu dặm mà nói, có thể nói Khương Huyền là vô cùng tầm thường.

"Vậy tại sao bệ hạ lại truyền thụ Hô Hấp Pháp mà mình đã sáng tạo ra cho hắn…" Thị nữ Dung Nhi nói.

"Cũng phải có người đầu tiên tu luyện Hô Hấp Pháp, tại sao không thể là hắn?"

Kiền Hoàng nói và đi đến trước cái bàn dài rồi ngồi xuống: "Trong tương lai, Hô Hấp Pháp sẽ được truyền lại cho vạn dân, phải cực kỳ thận trọng, mặc dù bây giờ trong suy luận của ta, Hô Hấp Pháp này cũng không nhược điểm và có thể truyền xuống trực tiếp, nhưng kết quả mà ta suy luận cũng không phải là tuyệt đối, cũng cần phải có một nhóm người đầu tiên tu luyện, tốt nhất là có thể tìm ra những nhược điểm còn tồn tại."

"Tên nhóc này có duyên với ta… Mặc dù ta không thể ở bên cạnh hướng dẫn hắn nhưng mà hắn chỉ cần nói rõ tình huống mỗi lần mình tu luyện cho ta biết, cho dù tu hành Hô Hấp Pháp sẽ xảy ra vấn đề thì ta cũng có thể kịp thời sửa chữa."

Kiền Hoàng khựng lại một chút rồi nói tiếp: "Ngay cả..."

"Bệ hạ, người đang lo lắng rằng, liệu rằng hắn có trở thành Thần Ma khi tu luyện Hô Hấp Pháp có đúng vậy không?" Thị nữ Dung Nhi nói tiếp.

"Ừ."

Kiền Hoàng gật đầu: "Nếu một người phàm muốn trở thành Thần Ma, giống như vượt qua rãnh trời, điều đó sẽ làm cấp độ sinh mệnh của người đó tăng lên và cũng không thể nào tiếp tục quan sát tình huống Thần Ma tu luyện Hô Hấp Pháp nữa…"

"Bệ hạ, tại sao người không tìm một nhóm người phàm có nhiều thiên phú??"

"Thiên phú càng cao, tác dụng của Hô Hấp Pháp càng nhỏ." Kiền Hoàng giải thích: "Thiên phú của những người tu luyện trên thế gian này đều có giới hạn, người có giới hạn thiên phú nhất chính là ta! Chính là ở cái giới hạn cao nhất đó! Không có một ai có thiên phú vượt qua ta! Thiên phú của những người đang tiếp cận ta, thiên phú bị che giấu là cực kỳ nhỏ bé, cộng thêm thiên phú bị che giấu cũng không thể bằng ta, thiên phú càng kém, họ càng có thể tồn tại rất nhiều thiên phú bị che giấu."

"Thiên phú của Khương Huyền quá đỗi bình thường, cũng bởi vì chuyện này, hắn có thể có nhiều thiên phú bị ẩn giấu hơn, có thể chính bản thân hắn thể hiện ra vài phần thiên phú, cũng có thể là vài lần cũng được. Cho dù thiên phú của hắn tăng lên vài lần thì cũng khó mà có thể trở thành Thần Ma."

Thực ra, Kiền Hoàng cũng không có tâm lý phải cưỡng cầu gì đó.

Bà ấy truyền lại Hô Hấp Pháp cho Khương Huyền, nhiều hơn là vì tình hình hiện tại của Khương Huyền, bà ấy chỉ tiện tay làm như vậy thôi, còn về chuyện kiểm nghiệm Hô Hấp Pháp này, bà ấy cũng đã có một kế hoạch, Khương Huyền tạm thời là một người bổ sung ngoài kế hoạch. Vốn dĩ, Kiền Hoàng không quan tâm gì đến sự sống và cái chết của người phàm, nhưng bây giờ bà ấy đã lấy tư thế quan sát thế gian này để đối đãi với chúng sinh.

Tuy nhiên, dù sao thì Khương Huyền vẫn có một chút khác biệt.

Hai người họ đã quen biết nhau được tám năm.

Khương Huyền là "Người bạn" duy nhất của bà ấy.

"Đúng vậy, ngay cả khi thiên phú của hắn tăng lên vài lần thì cũng khó mà trở thành Thần Ma." Thị nữ Dung Nhi nghĩ rồi nói ra: "Nhưng nếu như thiên phú của hắn tăng lên hàng chục lần, thậm chí hàng trăm lần, ngay cả khi ở xung quanh hắn không có nhiều tài nguyên để tu luyện thì hắn cũng không khó để trở thành Thần Ma."

"Nếu hắn thực sự có thể tiến bộ như vậy thì sẽ chứng minh, bản thân hắn rõ ràng là kỳ tài có một không hai vạn năm chỉ có một người, chỉ vì pháp môn mà thế giới này tu luyện còn tồn tại rất nhiều thiếu sót cho nên hắn không thể nào vận dụng hết tất cả thiên phú của mình."

Kiền Hoàng vừa nói vừa lắc đầu: "Trong hàng tỷ con dân của Đại Kiền, hắn có thể sử dụng đá truyền âm cổ xưa để nói chuyện với ta vốn đã là một chuyện rất ly kỳ, có thể vừa vặn hắn lại là thiên tài vạn năm chỉ có một người thì sao? Hắn có thể giúp ta hoàn thiện Hô Hấp Pháp? Chuyện trùng hợp như vậy, có khả năng sao?"

"Đúng vậy… không có khả năng." Thị nữ Dung Nhi đồng ý với bà ấy.

"Tuyệt đối không có khả năng." Kiền Hoàng nói.
« Chương TrướcChương Tiếp »