"Vốn dĩ, chỉ cần phục dụng một viên huyết sắc đan dược, đủ giúp ngươi đặt chân võ lộ, nhưng mà ngươi trực tiếp dùng cả bốn viên." Ngưng trong nháy mắt, Tiểu Hắc trầm giọng xuống: "Tuy rằng đề thăng tu vi lên ngũ trọng, nhưng khiến cho kì hạn bổ xung huyết dịch đến gần."
Có lẽ chỉ còn hai canh giờ.
Lý Vũ Nguyên sắc mặt thoáng hiện kinh ngạc, chỉ thấy thể nội nhen nhóm đói khát, đến từ thèm khát huyết dịch xuất hiện, hắn trầm ngâm một lúc, cuối cùng mở miệng hỏi:
"Nếu ta có việc muốn tìm ngươi, vậy thông qua cách nào."
"Cầm lấy."
Tiểu Hắc vươn tay ném đồ vật qua.
Chỉ thấy trong tay Vũ Nguyên, một đoàn huyết nhục tròn vo, hơi ấm lan tỏa, để cho thiếu niên tò mò, hắn hơi chút bóp mạnh, lập tức Tiểu Hắc ngăn lại, hắn giải thích: "Nó là huyết nhục tương thông, mỗi lần sử dụng cung cấp cho nó một ít huyết dịch, truyền vào lời nói của ngươi, lập tức ta sẽ nghe thấy đồng thời đáp lại."
Hơn nữa.
"Thời gian đếm ngược, ngươi không cảm thấy lo lắng sao."
Lý Vũ Nguyên ngẩng đầu, hai mắt phá lệ âm trầm, xuyên thấu con ngươi là bất tận hắc ám, hắn chợt cười lạnh lùng: "Ta tự tính toán được."
Cả hai trao đổi thêm vài câu, Lý Vũ Nguyên rời đi, hắn quay về Lý gia, đằng sau Tiểu Hắc không còn bám theo.
Lý Vũ Nguyên trở về Lý gia, cẩn thận che dấu bản thân khác biệt, hắn tới khu vực gia nô sinh sống, tìm tới một nơi tương đối ít người, ánh mắt chợt lóe lên sát khí, miệng cong một đạo.
Gia nô từ xa nhìn thấy thiếu niên, lập tức nhận ra, giọng nói trêu tức: "Ai ô, các ngươi mau xem vị nào đến kìa."
"Là võ giả đại nhân."
"Võ giả đại nhân không thể tu luyện."
Cả đám cười lớn, bọn họ không nhận ra, Lý Vũ Nguyên sớm đã khác xưa, trong tay siết chặt nắm đấm, từng bước tiến lại, khí thế vô tình để lộ, chớp mắt đem đám người chấn kinh, không tự chủ lùi sau vài nhịp.
"Phế vật còn làm màu, ngươi thật nghĩ bọn ta nói như vậy, ngươi lập tức trở thành võ giả, cho ta quỳ xuống."
Tên này không phục, tức tối chạy lại, quyền đầu vung lên toàn lực, muốn đánh thiếu niên thành đầu heo, đáng tiếc hắn còn chưa chạm tới góc áo, lập tức bá đạo khí kình vả vào mặt, trước ngực đau nhói, thân thể như bong bóng một dạng, bay như tên bắn trùng điệp đập lên vách tường, không rõ sống chết.
Ba bốn tên còn lại hoang mang, bọn họ vừa định hình lại, từng quyền từng quyền vung tới, phanh phanh liên tục vang lên, không gian im ắng, năm cỗ thi thể được Lý Vũ Nguyên kéo đến góc nhà, ánh mắt tham lam, cánh tay dứt khoát đâm sâu huyết nhục, cảm thụ khí huyết mới mẻ tràn vào.
"Thoải mái."
Lý Vũ Nguyên run lên một nhịp, hắn trọn vẹn hút khô khi huyết đám người, nhanh chóng thủ tiêu thi thể, cả người thu liễm khí tức, thoáng chốc rời khỏi gia nô khu, một đường thuận lợi về nhà.
Tiểu viện rách nát, như thể nhà cổ đã mấy trăm năm.
Lý Vũ Nguyên bước chân đều đều, hắn vào trong phòng, đóng lại cửa ngồi xếp bằng trên giường, cẩn thận lấy võ đạo tin tức từ túi không gian, một hồi nghiền ngẫm đọc, đối với võ đạo chi lộ có nhất định hiểu biết.
Luyện thể võ giả, tài nguyên tu luyện chi nhất là nguyên thạch.
Nam tử đưa cho hắn một vạn nguyên thạch, số lượng này e rằng, thừa sức giúp hắn đột phá luyện thể cửu trọng.
Lấy ra một đống nguyên thạch, chất đầy lên giường, Lý Vũ Nguyên từ bản năng xuất phát, hắn cảm ứng được nguyên khí, bản năng phát động, cơ thể hấp thu nguyên khí, không hiểu quá trình, nguyên lực liên tục chảy vào đan điền.
Kì thực, huyết sắc đan dược, chính là một phần cơ thể của Dương Minh, hắn thông qua vài loại thủ pháp, cuối cùng luyện thành thứ này, Lý Vũ Nguyên ăn vào, không chỉ có một phần Dương Minh cảm ngộ, thiên tư của hắn đều tăng lên đáng kể.
Nửa canh giờ trôi qua, la liệt nguyên thạch trên giường ảm đạm, hết thảy hóa cục đá, Lý Vũ Nguyên nhìn một màn, cánh tay gạt ra rác rưởi, tiếp tục bổ sung nguyên thạch, lặp lại quá trình xuyên suốt một ngày.
Sáng sớm, vẫn đang say mê tu luyện, Lý Vũ Nguyên bị thanh âm đập cửa làm ngắt nhịp, hắn không vui đứng lên, vừa mở cửa lập tức bàn chân bên ngoài đạp vào, nếu là hắn trước kia, đảm bảo một đòn lĩnh đủ, đáng tiếc hắn xưa đâu bằng nay, nhẹ nhàng tránh thoát, ánh mắt lạnh lẽo nhìn bên ngoài.
"Là ngươi."
Người trẻ tuổi đứng ở thềm cửa, vẻ mặt kiêu ngạo, thấy đòn vừa rồi không trúng, lập tức phẫn nộ bồi thêm một đòn, ở hắn xem ra, phế vật này chỉ là may mắn, sao có thể tránh thoát lần hai.
Người trẻ tuổi không đáp lại Lý Vũ Nguyên, tung cước tàn nhân về hắn, Lý Vũ Nguyên ánh mắt lóe sát khí, trực tiếp dùng tay hóa quyền đầu đón đỡ, song chiêu va chạm, cơ rắc vang lên, người trẻ tuổi tái mặt hét thảm một tiếng, xương chân vỡ vụn, dáng người lảo đảo ra sau.
Chỉ thấy Lý Vũ Nguyên bình tĩnh đi ra, hắn lạnh giọng: "Con chó của Lý Vũ Chính, ngươi cảm thấy bản thân đáng giá bao nhiêu phân lượng."
Lý Vân Hà một bên ôm chân, đau đến chết đi sống lại, nào còn tâm tư chú ý lời nói Lý Vũ Nguyên, nước mắt dàn dụa, hắn cố gắng ngồi dậy miệng lớn thở dốc điên cuồng, hai mắt phẫn nộ nhìn Lý Vũ Nguyên không chớp.
Rắc một tiếng.
Lý Vũ Nguyên tàn nhẫn một chân đạp thẳng mặt đối phương, còn không dừng lại, một chân dẫm nát tay phải, hắn nhếch miệng cười điên cuồng, liên tục dùng lực phá nát xương cốt, cuối cùng Lý Vân Hà không chịu nổi mất đi ý thức.
Mà.
Lý Vũ Nguyên nhìn quanh một hồi, nơi này vắng vẻ, hiếm người qua lại, hẳn là chưa người thấy hắn hành động, cho nên, ánh mắt liếc xuống nhìn thê thảm người trẻ tuổi, cánh tay vươn ra lôi đối phương vào nhà, cẩn thận khóa chặt cửa.
Lý Vũ Nguyên lần nữa ngồi xếp bằng trên giường, lấy ra một đống nguyên thạch, quay lại tuần tự quá trình, tu vi luyện thể ngũ trọng sơ kì, mới đó đã đạt đỉnh phong, gần như bước đến lục trọng, tốc độ khủng khϊếp như này, đã từng Dương Minh còn phải kém xa.
Sắc trời tỏa gay gắt.
Bên kia một tòa tiểu viện khang trang, thiếu niên Lý Vũ Chính cầm đao xuất vài đường, ánh quang chói mắt xuyên thủng mộc nhân, đao vừa vào vỏ, mộc nhân chia năm xẻ bảy, phân ra rơi lộp bộp.
Hắn tiếp được cốc nước, tham lam uống bằng sạch, ánh mắt lạnh lùng quét ngang, không khỏi thắc mắc:
"Lý Vân Hà chưa trở về? Kêu hắn lôi phế vật đó sang mà cũng không xong, đúng là đồng dạng phế vật."
Bên cạnh thiếu niên ngồi dưới hiên, tay cầm quyển sách ngẫm đọc lúc lâu, hắn hạ sách xuống, miệng nhếch lên cười một tiếng, đối với đồng bạn dò hỏi:
"Vũ Chính huynh nếu cần, đích thân ta sẽ đem phế vật đó lại, dù sao đối với ta cũng chỉ là chuyện nhỏ."
"Không cần phiền tới huynh, phế vật rác rưởi mà thôi, bận tâm làm gì."
Lý Vũ Chính hừ lạnh, hắn rút ra thiết đao, phẫn nộ đổ dồn chiêu thức, trong nháy mắt liên tiếp phá nát hàng chục mộc hình nhân.
...
Lý Vũ Nguyên lúc này, cảm thụ thể nội nguyên lực bàn trướng cực hạn, rốt cuộc tập trung toàn lực, một nhịp đánh vỡ bình cảnh, thành công tiến vào lục trọng, nguyên lực hùng hậu chưa có dừng lại, thuận đà tràn vào, nhát mắt kéo đến luyện thể lục trọng đỉnh phong mới dừng.
Hô hấp thả chậm, hắn mở ra hai mắt nhìn Lý Vân Hà vẫn đang hôn mê, hắn chậm rãi tiến lại, cánh tay vươn ra trực tiếp xuyên thủng l*иg ngực, đào ra trái tim đối phương, một cỗ hấp lực bùng nổ, trái tim khô héo bị bóp thành tro tàn.
Lý Vân Hà là luyện thể tam trọng, toàn bộ khí huyết tinh túy đầu nhập thể nội Lý Vũ Nguyên, tu vi bình cảnh đột ngột nới lỏng, nguyên bản lục trọng đỉnh phong, nửa nhịp hô hấp thành thất trọng sơ kì.
Một cước dẵm nát thi thể khô héo, Lý Vũ Nguyên nhếch miệng cười gằn, hắn cảm thụ thể nội lực lượng tăng lên từng giờ, không cấm bành trướng tư tưởng, muốn lập tức khiêu chiến Lý Vũ Chính.
Cuối cùng lí trí đủ tỉnh táo, hắn quay người đầu nhập tu luyện, hỏa hầu chưa đủ, cần nhẫn nhịn thêm.
Luyện thể cửu trọng đỉnh phong, đao pháp tinh diệu, hắn chưa phải đối thủ của Lý Vũ Chính.