Không gian im ắng, phá lệ ngưng kết, Mục Linh không có đáp lại, Lâm Kiều Phong chợt cảm thấy bất an, hắn vô cùng rõ tính cách sư muội, dù thích trêu đùa nhưng có giới hạn, nhất là rừng rậm u tối bẩn tưởi, nàng trốn một chỗ lâu như vậy, hẳn đang rất khó chịu kêu gào.
Lâm Kiều Phong tiến lại chỗ cũ, cẩn thận dò xét, vẫn không có manh mối, sư muội giống như biến mất một dạng.
"Sư muội mà ngươi đang tìm, nàng ở bên này."
Giọng nói thập phần xa lạ vọng tới, Lâm Kiều Phong ngỡ ngàng nhìn sang, liền thấy Mục Linh bị thiếu niên lạ mặt bắt giữ, hắn vừa vặn nắm lấy thanh quản của nàng, lực đạo không sai lệch, khiến cho vừa rồi Lâm Kiều Phong cất tiếng gọi nhưng nàng vô pháp cầu cứu.
"Súc sinh, thả nàng ra."
Sắc mặt Lâm Kiều Phong âm trầm cực độ, so với lúc giao thủ thủy linh xà, sát khí biểu lộ bây giờ phá lệ nồng đậm.
Đối diện là Dương Minh, hắn nhếch miệng cười ánh mắt khıêυ khí©h:
"Ném kiếm trong tay ngươi lại đây, còn có cả túi trữ vật, thời hạn ba giây ngươi còn chậm trễ, đừng trách ta vô tình, hoa tàn ngọc tẫn đôi bên không được lợi."
Nói đoạn hắn nâng lên lực đạo, năm ngón tay đột ngột siết chặt, mắt thường có thể thấy, thanh quản nhanh chóng biến dạng, mà Mục Linh lúc này kinh hồn bạt vía, lệ rơi đầy mặt, nào có tâm tư suy nghĩ việc khác.
Rắc!!!
Lâm Kiều Phong tức đến trán nổi gân xanh, hai mắt phá lệ đỏ đậm ngập tràn sát khí, năm ngón tay cắm sâu da thịt, quyền đầu nhỏ giọt huyết dịch, chỉ là hắn không thể làm gì, bất đắc dĩ nâng lên thiết kiếm ném qua bên đó, hắn trầm giọng nói:
"Thả nàng ra!"
Bắt được thiết kiếm, Dương Minh cười hắc hắc, hắn vờ như nghe không rõ, năm ngón tay tiếp tục gia lực, đến độ cổ đẹp thon dài cấp tốc méo mó, hai mắt Mục Linh trợn ngược đau đến toàn thân tê dại, một chút dịch lỏng chậm rãi từ hai chân chảy ra thấm đẫm y phục bên dưới.
Dương Minh lắc đầu: "Chưa đủ, còn thiếu túi trữ vật."
"Súc sinh!!!"
Lâm Kiều Phong cảm giác bất lực, hắn nghiến răng ken két, đồng thời siết chặt túi trữ vật ném qua, để cho Dương Minh lần nữa bắt được, hắn mới gằn giọng:
"Đồ ngươi đã có, đừng quên lời hứa, mau thả nàng ra."
Nhưng mà, để cho Lâm Kiều Phong muốn rách cả mi mắt.
Dương Minh nhếch miệng cười hung tàn, cổ của Mục Linh sinh sinh bị vặn gãy, nàng đến chết cũng là đau đớn tột cùng chết đi, hơi ấm nháy mắt tiêu tan, toàn thân lãnh lẽo không còn huyết sắc.
Dương Minh lập tức thả Mục Linh ra, tay cầm thiết kiếm đồng thời lui về phía sau mấy bước.
Lâm Kiều Phong vội vàng lao đến đỡ lên mảnh khảnh thân thể, đầu Mục Linh lệch sang một bên, hai mắt trắng dã đại biểu đã chết, hắn triệt để tức điên, nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt khủng bố dọa người hận không thể lập tức ăn tươi nuốt sống đối phương.
"Ta nhất định phải gϊếŧ ngươi."
Vốn giao chiến thủy linh xà chưa kịp khôi phục chân khí, hiện giờ lại bị Dương Minh liên tục khıêυ khí©h, đầu óc sớm đã không còn sáng suốt.
Lâm Kiều Phong mặc kệ tất cả, song quyền siết chặt nhằm hướng Dương Minh đánh tới, hắn vốn chủ tu kiếm đạo, quyền cước tay chân chưa hề học qua, không có kiếm trong tay, như đại bàng mất cánh, thực lực rớt xuống đáy cốc.
Cả hai quyền cước giao đấu, Lâm Kiều Phong liên tục đại bại rơi vào hạ phong, bất tri bất giác bị dồn vào thế chân tướng, hai tay chằng chịt vết thương, máu chảy thấm đẫm vạt áo, tóc tai bù xù bộ dáng chật vật vô cùng.
"Kết thúc rồi!"
Dương Minh lạnh giọng, quyền đầu bá đạo mãnh mẽ, mang theo khủng khϊếp khí kình trọng thương Lâm Kiều Phong, đối phương phun ra một ngụm tiên huyết, cả người như thể đạn bắn bay ra đằng sau, chấn vỡ liên tiếp vài cỗ thân cây mới tạm dừng lại.
Trận chiến đã có kết quả, Dương Minh thoáng chốc tiến lại, thân hình đứng thẳng nhìn xuống thiếu niên trọng thương đang khổ sở hô hấp.
Lâm Kiều Phong lúc này đau đớn vô cùng, miệng lưỡi tràn ngập máu tươi, đầu óc thanh tỉnh không ít, hắn nhìn kĩ Dương Minh không khỏi sửng sốt, bất giác cười ra tiếng:
"Hóa ra là ngươi, Thánh tử, không ngờ tới ngươi biến mất một đoạn thời gian, gặp lại đã sa vào ma đạo."
"Nhận ra ta."
Dương Minh ngạc nhiên, nhưng mà nghĩ lại, lúc hắn còn ở Thiên Hoang cổ tông, danh khí lan truyền bổn tông, một ít thiếu niên thiên tài biết đến không coi vào đâu, lúc đó Lâm Kiều Phong hẳn còn tại ngoại môn.
Lâm Kiều Phong nói xong liền ho lên dữ dội, sau đó hô hấp đình chỉ sinh mệnh tiêu thất, một đời nội môn thiên tài còn chưa trưởng thành chết tại chỗ này.
Mang theo thủ cấp nội môn thiên tài, Dương Minh nhanh chóng rời khỏi Quỷ Mạch sơn cốc, hắn không quay lại Viêm Long thành, một người tái ngộ xích thố lập tức lên đường.
Lúc này tại Viêm Long thành, ngõ nhỏ lối vào chi nhánh Huyền Vũ môn, hai tên đệ tử cổ tông tranh luận liên tục.
Một tên trung niên nam tử cáu gắt:
"Kêu ngươi tác phong nhanh nhẹn, thế mà nhiệm vũ bên trên giao xuống trễ hẹn một ngày, cống hiến có giảm xác định khấu trừ phần ngươi đi."
Bên khác vị đệ tử này phản bác:
"Viêm Long thành an bình thế này, chỉ cần không có thông tin xuất hiện ma đạo, trễ hẹn một ngày, ngươi không nói ta im lặng, bên trên chẳng biết mà trách tội."
"Hy vọng là vậy đi."
Hai người bọn hắn tạm thời im lặng, nhiệm vụ được giao cách bốn ngày ra vào Huyền Vũ môn một lần, yêu cầu mua xuống thông tin bất kì kẻ nào hỏi về đệ tử Thiên Hoang cổ tông, bởi vì Viêm Long thành liên tục thái bình, khiến cho một người chủ quan dẫn đến trễ nhịp một ngày mới biết.
Bọn họ tiến vào Huyền Vũ môn, theo lệ khách quen vào hẳn chuyện chính.
Chỉ thấy trung niên nam tử lấy ra túi trữ vật, bên trong chứa năm trăm nguyên thạch, hắn đặt lên bàn như thường hỏi một câu:
"Có ai vào Huyền Vũ môn này hỏi qua chuyện liên quan tới đệ tử bản tông."
Thuộc về Huyền Vũ môn người lắc đầu, trung niên nam tử chợt nhẹ lòng, có thể thoáng chốc nội tâm chìm xuống đáy cốc, người kia trầm giọng.
"Không đủ, thông tin này hôm nay không có giá đấy."
Bọn hắn ra vào nơi này trên dưới chục lần, nhiệm vụ đều là năm trăm nguyên thạch một lần hỏi, hôm nay phá lệ không đủ, nói rõ đích xác có người hỏi qua đệ tử Thiên Hoang cổ tông, trung niên nam tử lo lắng, hắn lấy hết gia tài mang theo đặt trên bàn, lần nữa hỏi lại:
"Bằng này đã đủ chưa."
"Đã đủ."
Thuộc về Huyền Vũ môn người thu lấy tài vật, tiếp theo hắn đem một chuyện nói cho hai người, để rồi không khí quỷ dị trầm xuống, sắc mặt đôi bên trái ngược hoàn toàn, trung niên nam tử triệt để thất vọng.
Bên cạnh vị đệ tử vội vàng trấn an:
"Lâm sư huynh là nội môn thiên tài, nhất định sẽ xoay sở được, khả năng cao sẽ bảo vệ an toàn cho Mục Linh sư muội, tạm thời chúng ta cứ bẩm báo bên trên, về sau trách phạt mình ta chịu là được."
"Hiện tại chỉ còn cách đó, hi vọng Mục Linh sư muội không sao."
Trung niên nam tử thở dài, cuối cùng cả hai rời khỏi Huyền Vũ môn quay về bẩm báo tông môn, nội môn trưởng lão Vũ Thế Quân biết chuyện lập tức nộ hỏa trùng thiên, chân nguyên bá đạo chấn vụn một tòa tiểu ốc, hắn trầm giọng: "Chỉ cần Vũ Mục Linh cháu gái xảy ra chuyện gì, có lên trời xuống biển ta cũng tìm ra, khiến ngươi bồi theo nàng."
Đích thân Vũ trưởng lão một mình bay tới Quỷ Mạch sơn cốc, ngưng dịch uy áp bảo phủ cả một cánh rừng, hắn tốn nửa ngày thời gian tìm ra địa điểm gốc Tuyết Mộc thảo, đến nơi linh dược không có, nơi này trở thành một bãi chiến trường, khắp chỗ tràn ngập dấu vết giao đấu, còn có la liệt vết máu.
Vũ Thế Quân thầm kêu không ổn, rất nhanh hắn thấy hai cỗ thi thể, thân già run rẩy đứng nhìn, hai mắt chằng chịt tơ máu rưng rưng ngấn lệ.
"Kẻ nào, kẻ nào dám tính kế lão già ta."
Thanh uy truyền khắp ngõ ngách sơn cốc, yêu thú phàm là nhất giai trung kì trở xuống triệt để điên dại, còn như hậu kì trở nên hoảng sợ không dám mò ra khỏi hang.
Vũ Thế Quân trong lúc tức giận liên tục đồ sát, thịnh nộ trút xuống khiến số lượng yêu thú tại đây giảm hai thành, tang thương khí tức quyện lẫn huyết dịch tanh hôi, sắc trời vừa tối hắn mới dừng tay lại, thân thể suy sụp quay về tông môn, tin tức sau đó lan ra rung động Thiên Hoang cổ tông.
Thủ phạm Dương Minh đã cao chạy xa bay.