Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Loạn Thần

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Bụp!”

Một tiếng vang lên, gần như là cùng lúc khi bàn tay chạm vào phần dưới cứng rắn, tay của Hoa Dương đã bị Cố Hạnh Chi cầm lấy. Cánh tay nhỏ gầy chỉ cần dùng sức là có thể bẻ gãy.“Hứ~” Hoa Dương chằng hề để tâm, ánh mắt rơi xuống xấp bảng chữ mẫu mà Cố Hạnh Chi cho nàng, đáy mắt có ánh lửa sáng rực.

Có lẽ là vì quá hấp tấp nên năm ngón tay khống chế tay nàng không nắm chắc chắn, Cố Hạnh Chi nghe thấy người trong lòng ngực hừ nhẹ một tiếng, giống như là bị đau. Chàng cả kinh, nhanh chóng thả lỏng tay ra.“Ừ.” Cố Hạnh Chi gật đầu, đưa đuốc đèn trong tay cho nàng, chỉ vào giường nói: “Muội ngủ trước đi, ta đi lấy thêm mấy ngọn đèn nữa.”Có lẽ là vì quá hấp tấp nên năm ngón tay khống chế tay nàng không nắm chắc chắn, Cố Hạnh Chi nghe thấy người trong lòng ngực hừ nhẹ một tiếng, giống như là bị đau. Chàng cả kinh, nhanh chóng thả lỏng tay ra.

Nhưng vừa buông lỏng là cánh tay nhỏ mềm không xương ấy chạm vào thân ngọc đang cương cứng của chàng.Ánh mắt đầu tiên dừng trên đường cong của tấm lưng cường tráng và nam tính của chàng – trơn bóng mạnh mẽ, cơ bắp rõ ràng, một đường dài xuống dưới là khe rãnh sâu và nông ở bên hông và mông chàng…Ánh nến lại được thắp trong căn phòng ngủ, nàng nhìn tủ bày đồ bình phong bị đổ, mảnh sứ vỡ đầy dưới đất, trong đầu là những hình ảnh của thứ mà mình nắm trong tay lúc nãy.

Có vẻ tiểu cô nương không nhận ra đây là gì, chần chừ vuốt ve vài cái, hơi ấm mềm mại xuyên qua lớp áo xuân sam mỏng manh, kết cấu tinh tế của vải sẽ kí©h thí©ɧ các mép vốn đã căng cứng, mang lại cảm giác hưng phấn trên mọi nẻo đường.“Ta đang nói muội đấy!”“Ưm…”Đúng thật là không thể tin được…

Nhất thời, cơn ngứa ngáy khó chịu ập đến như vũ bão, từ xương cụt đến mang tai và trái tim, toàn thân tê dại.Ngay sau đó, cả hai bóp lấy cổ nhau.Không thể tin được…Người đối diện sửng sốt rồi gật đầu, dùng ánh mắt để ra hiệu thời gian buông tay ra.

“Ưm…”Trốn sau cánh cửa, Hoa Dương rón ra rón rén nhìn đến mức choáng váng, trong lúc nhất thời nàng quên cả hít thở, cho đến khi có một ánh sáng trắng xẹt qua, là Cố Hạnh Chi túm lấy áo bào trắng dài đáp trên giá, xoay người tắt ánh nến trong tịnh thất.Nhìn nhau không nói gì, cơn tức giận nhất thời đã dịu đi một chút bởi hành động ăn ý này, nhưng ai cũng không chịu buông tay.

Tiếng kêu rên áp lực vang vọng trong đêm mưa, trái tim Hoa Dương run rẩy, động tác trên tay cũng cứng đờ.Hoa Dương duỗi người, ngáp một cái thật lớn, bắt đầu rời giường mặc quần áo vào.Chàng cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ muốn tìm cách để nhanh chóng dập tắt lửa trong lòng. Vì thế chàng chỉ có thể cởϊ qυầи áo, múc một gáo nước lạnh dội từ trên xuống.

Cứng đờ không phải vì thế này mà là từ nỗi khϊếp sợ sâu trong thâm tâm.—

Bởi vì một khắc trước khi buông tay, nàng còn chắc chắn cho rằng Cố Hạnh Chi dịu dàng như ngọc, cao cao tại thượng nhất định sẽ giống như vẻ bề ngoài chàng, là một tên công tử bột “bất lực”.Vì thế hai người lại ăn ý mà áp sát đối phương đến mức “chết vì tắt thở”.

Mà cho tới hôm nay nàng mới cảm nhận rõ ràng được “đừng trông mặt mà bắt hình dong” là như thế nào.Hoa Thiêm không khách khí với nàng, mở nắp ra lấy một miếng bánh hoa đào, vừa ăn vừa nói: “Trong lâu rất hài lòng với chuyện ngu hầu ở Điện tiền ti, chỉ là muội không nên lấy hung khí…”Hoa Dương vẫn thờ ơ như cũ, mang giày thêu vào, đứng dậy lấy quần áo trên giá gỗ.

Không thể tin được…Mà trước đầu khấc đỏ nhạt là một lớp nước óng ánh – cũng không biết đó là nước lạnh mà chàng dội xuống hay là tϊиɧ ɖϊ©h͙ tiết ra vì hưng phấn.Một tiếng vang lên, gần như là cùng lúc khi bàn tay chạm vào phần dưới cứng rắn, tay của Hoa Dương đã bị Cố Hạnh Chi cầm lấy. Cánh tay nhỏ gầy chỉ cần dùng sức là có thể bẻ gãy.

Đúng thật là không thể tin được…Ánh nến lờ mờ, gió đêm phảng phất.

Suy nghĩ trong lòng rối loạn, bàn tay tìm tòi nghiên cứ phía dưới cũng mất tốc độ, giữa lúc động đậy, lòng bàn tay to ẩm mồ hôi lại tăng lực thêm lần nữa, vừa dịu dàng vừa chuẩn xác nắm lấy bàn tay đang làm loạn của nàng.Lòng bàn tay lại dần nóng lên, thậm chỉ còn ẩn hiện hình dáng của thứ to lớn lúc nãy nàng sờ được.

Ngay sau đó, Hoa Dương chỉ cảm thấy bên hông căng chặt, thân thể bay lên, rồi sau đó ánh sáng được khôi phục.Sau một lúc lâu, nàng xoay người nhìn Hoa thiêm, nghiêm túc nói:“Hực…” Hoa Thiêm bị nàng bóp chặt cổ đến mức gương mặt đỏ bừng, tỷ ấy hỏi, “Ngươi làm việc thì có thể… dùng đầu óc đi được không?”

Ánh nến lại được thắp trong căn phòng ngủ, nàng nhìn tủ bày đồ bình phong bị đổ, mảnh sứ vỡ đầy dưới đất, trong đầu là những hình ảnh của thứ mà mình nắm trong tay lúc nãy.Nàng bắt đầu cảm thấy khô khan.“Ào—”

Mà dáng vẻ này trong mắt Cố Hạnh Chi là sự cả kinh ngay người vì hoảng sợ.

Mưa còn đang rơi tí tách bên ngoài cửa sổ, cũng rơi vào hai người đang im lặng trong phòng, biến thành một sự xấu hổ vô cớ.Trong lòng có sự ngứa ngáy lạ thường, giống như mái tóc bị gió xuân thổi tung bay.

“Khụ…” Cố Hạnh Chi hắng giọng, cố gắng ổn định giọng nói: “Muội không sao chứ?”“Việc ta làm không cần tỷ hỏi.” Hoa Dương trừng nàng, lực độ trên tay tăng lên.

Hoa Dương nhìn gương mặt chàng đang ửng đỏ nhưng lại ra vẻ bình tĩnh, nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.Bên tai nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc của người nọ, đều đều nhè nhẹ, mãi không dậy nổi gợn sóng. Nhưng người nằm trên giường, vốn đã quen với sóng to gió lớn và vào sinh ra tử, lần đầu tiên trong đời nhận được tim đập thình thịch là như thế nào.

Thì ra… không phải là chàng bất lực.Hoa Dương nhìn gương mặt chàng đang ửng đỏ nhưng lại ra vẻ bình tĩnh, nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Mà là nàng.Hoa Thiêm: “…”

Hoa Dương luôn luôn tự cao tự đại sau khi biết chân tướng khó tin này cũng không biết mình nên bực bội hay thất vọng. Vì thế, các cảm xúc phức tạp đều hoá thành cái lắc đầu.Hoa Thiêm mờ mịt gật đầu.Bởi vì một khắc trước khi buông tay, nàng còn chắc chắn cho rằng Cố Hạnh Chi dịu dàng như ngọc, cao cao tại thượng nhất định sẽ giống như vẻ bề ngoài chàng, là một tên công tử bột “bất lực”.

“Ừ.” Cố Hạnh Chi gật đầu, đưa đuốc đèn trong tay cho nàng, chỉ vào giường nói: “Muội ngủ trước đi, ta đi lấy thêm mấy ngọn đèn nữa.”

Nói xong nhanh chóng xoay người, lấy một ngọn đèn từ bên trong tủ đứng ra.Hoa Thiêm ngơ ngẩn gật đầu, lại thấy người trước mặt bỗng nhiên sáng mắt bât dậy, hưng phấn hỏi han: “Chuyện quan trọng như vậy thì công văn hoặc chỉ thị đều phải thông qua Trug Thư Tỉnh đúng không?”Quả nhiên không ngoài dự đoán, hai người phụ nữ dối trá không hề buông tay ra, mà lúc đếm thì lại tăng sức mạnh. Nhưng mà cũng may là mình đã bị nhiều lần thế rồi nên Hoa Thiêm đã sớm phòng bị.

Ánh nến lờ mờ, gió đêm phảng phất.Cuối cùng, “cuộc trò chuyện” mà cả hai bên đều tổn hại cũng kết thúc.Một tiếng rầm nặng nề, giá gỗ trước mắt bị ném đi. Hoa Dương vươn tay chỉ móc được một góc áo váy. Tâm trạng nàng đang khá tốt bỗng bị dập nát bởi hành động kinh thiên động địa này của Hoa Thiêm, bàn tay cầm lấy quần áo thay đổi, biến thành móng vuốt.

Lúc này đây, Hoa Dương đột nhiên rất biết phối hợp, ngoan ngoãn bò lên gường, chợp mắt chứ không hề làm loạn nữa.Ba, hai, một!Vào sinh ra tử không thể mang đến cho nàng sự hồi họp và hưng phấn, nhưng ở nơi này thì có.

Không biết qua bao lâu, người trên giường mới thở ổn định.

Cố Hạnh Chi buông quyển sách mà chàng giả vờ đọc từ nãy giờ, vén áo choàng lên rồi đi đến tịnh thất.Hoa Thiêm thật sự không rõ tại sao người lãnh đạm như nàng đây lại bị người này chọc giận, hai người thấy nhau là bóp cổ, mãi mãi không thể nào nói chuyện đàng hoàng.“Khụ…” Cố Hạnh Chi hắng giọng, cố gắng ổn định giọng nói: “Muội không sao chứ?”Mưa còn đang rơi tí tách bên ngoài cửa sổ, cũng rơi vào hai người đang im lặng trong phòng, biến thành một sự xấu hổ vô cớ.

Tuy đã qua một lúc nhưng cơn trướng đau dưới thân không hề giảm bớt. Qua một đoạn đường ngắn ngủn, ma sát của lớp vải một lần nữa khuấy động thần kinh vỡ vụn của chàng.Có vẻ tiểu cô nương không nhận ra đây là gì, chần chừ vuốt ve vài cái, hơi ấm mềm mại xuyên qua lớp áo xuân sam mỏng manh, kết cấu tinh tế của vải sẽ kí©h thí©ɧ các mép vốn đã căng cứng, mang lại cảm giác hưng phấn trên mọi nẻo đường.

Chàng cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ muốn tìm cách để nhanh chóng dập tắt lửa trong lòng. Vì thế chàng chỉ có thể cởϊ qυầи áo, múc một gáo nước lạnh dội từ trên xuống.“…” Hoa Thiêm bất lực trợn tròn mắt, chỉ cúi đầu ăn bánh tiếp.

“Ào—”Lần sau nàng sẽ dám nữa!“Đầu óc?… Chính mình còn không có… mà, mà nói người ta….”

Tiếng nước vang vọng bốn phía, vô cùng rõ ràng trong đêm tối im ắng.Ừm… lần sau…

Người tập võ tai thính mắt tinh, Hoa Dương không cần tập trung mà chỉ cần một tiếng nước vang lên là nàng không khỏi giật mình.

Lòng bàn tay lại dần nóng lên, thậm chỉ còn ẩn hiện hình dáng của thứ to lớn lúc nãy nàng sờ được.“Ưm…”“Cây trâm đó được chế tạo đặc biệt, nếu bị tra ra nguồn gốc liên luỵ đến lâu Bách Hoa thì muội thấy mình có mấy cái mệnh mới có thể thoát được sự đuổi gϊếŧ trong lâu?”

Nàng bắt đầu cảm thấy khô khan.

Cũng không biết hứng thú đến từ đâu, Hoa Dương lén lút bò ra khỏi giường, dùng bước chân nhẹ nhất cả đời này của nàng để trộm đi đến cánh cửa của tịnh thất mà Cố Hạnh Chi đang dùng.Tuy đã qua một lúc nhưng cơn trướng đau dưới thân không hề giảm bớt. Qua một đoạn đường ngắn ngủn, ma sát của lớp vải một lần nữa khuấy động thần kinh vỡ vụn của chàng.Thì ra… không phải là chàng bất lực.

Ngay tại cửa bị mở ra một kẽ hở, Hoa Dương dễ dàng thấy được một bóng dáng người đàn ông đứng cách đó không xa.Hai người có qua có lại, không ai nhường ai, mỗi lần nói một câu là ra tay mạnh hơn một phần, mãi cho đến khi đối phương không nói gì được nữa.

Ánh mắt đầu tiên dừng trên đường cong của tấm lưng cường tráng và nam tính của chàng – trơn bóng mạnh mẽ, cơ bắp rõ ràng, một đường dài xuống dưới là khe rãnh sâu và nông ở bên hông và mông chàng…Tiếng nước vang vọng bốn phía, vô cùng rõ ràng trong đêm tối im ắng.“A–” Người trên gường đột nhiên gân cổ gào lên, âm thanh phủ lấy lời nói mà Hoa Thiêm chưa nói xong.

Càng sát thương hơn chính là người này không chỉ có một thân thể cường tráng, mà còn có làn da mịn màng trơn bóng như mọi nam tử quý tộc, giống như một miếng ngọc trắng đã được mài nhẵn, lúc này miếng ngọc trắng này lại sáng rực lên.Rốt cuộc tên quỷ trẻ con này bao nhiêu tuổi vậy chứ?!

Bởi vì chàng đứng nghiêng người nên ánh sáng nhạt từ ánh nến lăn xuống theo đường cong cơ bắp của chàng, để lại một lớp sáng bóng, cuối cùng chạy theo xuống háng rồi biến mất.Nói xong cũng không chịu thua kém mà đáp lễ lại.

Xuống chút nữa…Hoa Thiêm mất bình tĩnh trước bộ dạng thích gì thì làm của nàng, xụ mặt răn dạy, “Muội điên đến mức nào mà có thể ngu ngốc tự mình giao hung khí cho Cố Hạnh Chi?”Nhưng vừa buông lỏng là cánh tay nhỏ mềm không xương ấy chạm vào thân ngọc đang cương cứng của chàng.

Trước bờ mông rắn chắc là cự vật cứng cỏi, lộ ra trong vùng lông không tính là rậm rạp, mà nó hiện ra như một ánh lửa óng ánh nước. Thân gậy thô dài, được bao quanh bởi gân xanh, tăng sự kí©h thí©ɧ thêm vạn phần, cảm giác không giống như chàng thường ngày.

Mà trước đầu khấc đỏ nhạt là một lớp nước óng ánh – cũng không biết đó là nước lạnh mà chàng dội xuống hay là tϊиɧ ɖϊ©h͙ tiết ra vì hưng phấn.Ngay sau đó, Hoa Dương chỉ cảm thấy bên hông căng chặt, thân thể bay lên, rồi sau đó ánh sáng được khôi phục.“Bắc Lương?” Hoa Dương lắc đầu, nhíu mày hỏi lại, “Bọn họ tới làm gì?”

Trong lòng có sự ngứa ngáy lạ thường, giống như mái tóc bị gió xuân thổi tung bay.

Trốn sau cánh cửa, Hoa Dương rón ra rón rén nhìn đến mức choáng váng, trong lúc nhất thời nàng quên cả hít thở, cho đến khi có một ánh sáng trắng xẹt qua, là Cố Hạnh Chi túm lấy áo bào trắng dài đáp trên giá, xoay người tắt ánh nến trong tịnh thất.“…” Hoa Dương giật giật khoé miệng, sửa lại cho đúng: “Giúp muội, chứ không phải theo muội.”

Tên Hoa nào đó nhanh chóng chạy trốn, dùng tốc độ nhanh nhất của cả đời này để về lại giường, chợp mắt thở đều.

Bên tai nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc của người nọ, đều đều nhè nhẹ, mãi không dậy nổi gợn sóng. Nhưng người nằm trên giường, vốn đã quen với sóng to gió lớn và vào sinh ra tử, lần đầu tiên trong đời nhận được tim đập thình thịch là như thế nào.Hoa Dương ngã chỏng vó trên giường, chống cánh tay nằm nghiêng, dùng ánh mắt ý bảo Hoa Thiêm ngồi xuống, sau đó chu môi, nhìn điểm tâm trên bàn, nói: “Bánh xốp Kim Lăng, ngon lắm đấy.”

Vào sinh ra tử không thể mang đến cho nàng sự hồi họp và hưng phấn, nhưng ở nơi này thì có.

Hoa Dương giả vờ vô tình trở mình, quay mặt vào bên trong, trong lòng thầm che đậy trái tim sắp vỡ nát.“Ồ…”

Hầy, lần sau thì…

Ừm… lần sau…“Buông tay….” Lúc này Hoa Thiêm không thể nói, nên chỉ có thể ra khẩu hình cho Hoa Dương.Hoa Thiêm nhìn gương mặt đỏ như quả hồng trước mặt, nghĩ rằng theo tính tình của Hoa Dương thì sợ chính mình sẽ thảm hơn. Thế là tỷ ấy lẳng lặng ra hiệu qua ánh mắt rằng “chúng ta cùng buông ra”.

Lần sau nàng sẽ dám nữa!

*

Hôm sau, lúc Hoa Dương tỉnh dậy thì đã là buổi trưa. Cố Hạnh Chi bận chính sự nên luôn luôn dậy sớm, chàng đã biến mất từ lâu.“Muội điên rồi hả?” Vẻ mặt chất vấn, giọng điệu hách dịch vẫn như cũ.

Nàng lim dim ngồi trên giường ngây người một lát, cho đến khi có tiếng “lạch cạch” từ chốt cửa sổ quấy rầy nàng. Hoa Dương dụi mắt, thấy có bóng dáng mờ mờ bên ngoài màn giường.Người tập võ tai thính mắt tinh, Hoa Dương không cần tập trung mà chỉ cần một tiếng nước vang lên là nàng không khỏi giật mình.“Theo ta.”Càng sát thương hơn chính là người này không chỉ có một thân thể cường tráng, mà còn có làn da mịn màng trơn bóng như mọi nam tử quý tộc, giống như một miếng ngọc trắng đã được mài nhẵn, lúc này miếng ngọc trắng này lại sáng rực lên.

“Muội điên rồi hả?” Vẻ mặt chất vấn, giọng điệu hách dịch vẫn như cũ.Hoa Thiêm nghĩ rồi nhún vai nói: “Còn có thể làm gì? Thu cống phẩm, nhân tiện lừa triều đình một khoản tiền.”

Hoa Dương duỗi người, ngáp một cái thật lớn, bắt đầu rời giường mặc quần áo vào.

Hoa Thiêm mất bình tĩnh trước bộ dạng thích gì thì làm của nàng, xụ mặt răn dạy, “Muội điên đến mức nào mà có thể ngu ngốc tự mình giao hung khí cho Cố Hạnh Chi?”Cố Hạnh Chi buông quyển sách mà chàng giả vờ đọc từ nãy giờ, vén áo choàng lên rồi đi đến tịnh thất.

Hoa Dương gãi cổ, không để ý đến tỷ ấy mà bắt đầu tìm giày.

“Cây trâm đó được chế tạo đặc biệt, nếu bị tra ra nguồn gốc liên luỵ đến lâu Bách Hoa thì muội thấy mình có mấy cái mệnh mới có thể thoát được sự đuổi gϊếŧ trong lâu?”Nói xong nhanh chóng xoay người, lấy một ngọn đèn từ bên trong tủ đứng ra.

Hoa Dương vẫn thờ ơ như cũ, mang giày thêu vào, đứng dậy lấy quần áo trên giá gỗ.Tên Hoa nào đó nhanh chóng chạy trốn, dùng tốc độ nhanh nhất của cả đời này để về lại giường, chợp mắt thở đều.“Trẻ con…” Hoa Thiêm trừng nàng.

“Ta đang nói muội đấy!”

Một tiếng rầm nặng nề, giá gỗ trước mắt bị ném đi. Hoa Dương vươn tay chỉ móc được một góc áo váy. Tâm trạng nàng đang khá tốt bỗng bị dập nát bởi hành động kinh thiên động địa này của Hoa Thiêm, bàn tay cầm lấy quần áo thay đổi, biến thành móng vuốt.

Ngay sau đó, cả hai bóp lấy cổ nhau.

Hoa Dương: “…”“Nếu… nếu ta không có… đầu óc… thì ngươi… ư…”Hai người đều choáng váng cả đầu óc, thở dốc với cánh tay căng cứng, vừa thở vừa phát ra tiếng “phù phù”.

Hoa Thiêm: “…”

Nhìn nhau không nói gì, cơn tức giận nhất thời đã dịu đi một chút bởi hành động ăn ý này, nhưng ai cũng không chịu buông tay.

Hoa Thiêm thật sự không rõ tại sao người lãnh đạm như nàng đây lại bị người này chọc giận, hai người thấy nhau là bóp cổ, mãi mãi không thể nào nói chuyện đàng hoàng.Hoa Dương gãi cổ, không để ý đến tỷ ấy mà bắt đầu tìm giày.

“Việc ta làm không cần tỷ hỏi.” Hoa Dương trừng nàng, lực độ trên tay tăng lên.*

“Hực…” Hoa Thiêm bị nàng bóp chặt cổ đến mức gương mặt đỏ bừng, tỷ ấy hỏi, “Ngươi làm việc thì có thể… dùng đầu óc đi được không?”Hầy, lần sau thì…

Nói xong cũng không chịu thua kém mà đáp lễ lại.

“Đầu óc?… Chính mình còn không có… mà, mà nói người ta….”Hoa Dương dùng một tay khác chỉ “Tỷ trước…”

“Nếu… nếu ta không có… đầu óc… thì ngươi… ư…”

Hai người có qua có lại, không ai nhường ai, mỗi lần nói một câu là ra tay mạnh hơn một phần, mãi cho đến khi đối phương không nói gì được nữa.

Hoa Thiêm nhìn gương mặt đỏ như quả hồng trước mặt, nghĩ rằng theo tính tình của Hoa Dương thì sợ chính mình sẽ thảm hơn. Thế là tỷ ấy lẳng lặng ra hiệu qua ánh mắt rằng “chúng ta cùng buông ra”.

Người đối diện sửng sốt rồi gật đầu, dùng ánh mắt để ra hiệu thời gian buông tay ra.Cũng không biết hứng thú đến từ đâu, Hoa Dương lén lút bò ra khỏi giường, dùng bước chân nhẹ nhất cả đời này của nàng để trộm đi đến cánh cửa của tịnh thất mà Cố Hạnh Chi đang dùng.

Ba, hai, một!

“Ưm…”

Quả nhiên không ngoài dự đoán, hai người phụ nữ dối trá không hề buông tay ra, mà lúc đếm thì lại tăng sức mạnh. Nhưng mà cũng may là mình đã bị nhiều lần thế rồi nên Hoa Thiêm đã sớm phòng bị.

Vì thế hai người lại ăn ý mà áp sát đối phương đến mức “chết vì tắt thở”.

“Buông tay….” Lúc này Hoa Thiêm không thể nói, nên chỉ có thể ra khẩu hình cho Hoa Dương.

Hoa Dương dùng một tay khác chỉ “Tỷ trước…”Xuống chút nữa…

Thả trước thì thả trước, với cái tính tình của người này thì mãi mãi không chịu nhận thua.Thả trước thì thả trước, với cái tính tình của người này thì mãi mãi không chịu nhận thua.Mà dáng vẻ này trong mắt Cố Hạnh Chi là sự cả kinh ngay người vì hoảng sợ.

Bàn tay trên cổ buông lỏng, Hoa Dương thở mạnh, sau đó cũng buông bàn tay phát lực đến mức tê dại xuống.

Hai người đều choáng váng cả đầu óc, thở dốc với cánh tay căng cứng, vừa thở vừa phát ra tiếng “phù phù”.

“Trẻ con…” Hoa Thiêm trừng nàng.Mà là nàng.

Hoa Dương nhìn vẻ mặt “không chịu được cũng không gϊếŧ được nàng” của Hoa Thiêm, mỉm cười đáp, “Tỷ cũng thế.”

Cuối cùng, “cuộc trò chuyện” mà cả hai bên đều tổn hại cũng kết thúc.Hoa Thiêm & Hoa Dương: Nhìn xem thế nào là chị em plastic – Hoa nè.

Hoa Dương ngã chỏng vó trên giường, chống cánh tay nằm nghiêng, dùng ánh mắt ý bảo Hoa Thiêm ngồi xuống, sau đó chu môi, nhìn điểm tâm trên bàn, nói: “Bánh xốp Kim Lăng, ngon lắm đấy.”

Hoa Thiêm không khách khí với nàng, mở nắp ra lấy một miếng bánh hoa đào, vừa ăn vừa nói: “Trong lâu rất hài lòng với chuyện ngu hầu ở Điện tiền ti, chỉ là muội không nên lấy hung khí…”

“A–” Người trên gường đột nhiên gân cổ gào lên, âm thanh phủ lấy lời nói mà Hoa Thiêm chưa nói xong.Hoa đang rình coi: Lần sau… Lần sau ta còn dám nữa!

“…” Hoa Thiêm bất lực trợn tròn mắt, chỉ cúi đầu ăn bánh tiếp.Trước bờ mông rắn chắc là cự vật cứng cỏi, lộ ra trong vùng lông không tính là rậm rạp, mà nó hiện ra như một ánh lửa óng ánh nước. Thân gậy thô dài, được bao quanh bởi gân xanh, tăng sự kí©h thí©ɧ thêm vạn phần, cảm giác không giống như chàng thường ngày.

Thấy tỷ ấy không lải nhải nữa thì Hoa Dương mới thu hồi lại vẻ mặt không kiên nhẫn, hỏi, “Ngoài cái chết của Trần tướng ra thì trong triều đình dạo gần đây còn có chuyện gì nữa không?”Suy nghĩ trong lòng rối loạn, bàn tay tìm tòi nghiên cứ phía dưới cũng mất tốc độ, giữa lúc động đậy, lòng bàn tay to ẩm mồ hôi lại tăng lực thêm lần nữa, vừa dịu dàng vừa chuẩn xác nắm lấy bàn tay đang làm loạn của nàng.

Hoa Thiêm nghĩ, buông miếng bánh đang ăn dở, lấy tay che miệng nói, “Chuyện lớn nhất dạo gần đây có lẽ là chuyện sứ thần Bắc Lương đến chơi.”

“Bắc Lương?” Hoa Dương lắc đầu, nhíu mày hỏi lại, “Bọn họ tới làm gì?”Hoa Thiêm nghĩ, buông miếng bánh đang ăn dở, lấy tay che miệng nói, “Chuyện lớn nhất dạo gần đây có lẽ là chuyện sứ thần Bắc Lương đến chơi.”

Hoa Thiêm nghĩ rồi nhún vai nói: “Còn có thể làm gì? Thu cống phẩm, nhân tiện lừa triều đình một khoản tiền.”

“Ồ…”

“À!” Hoa Thiêm bỗng nhớ ra gì đó nên bổ sung: “Nghe nói triều đình định sắp xếp một chuyến đi săn xuân, lúc đó sẽ mời sứ thần Bắc Lương tham gia nữa.”

“Săn xuân?”

Hoa Thiêm ngơ ngẩn gật đầu, lại thấy người trước mặt bỗng nhiên sáng mắt bât dậy, hưng phấn hỏi han: “Chuyện quan trọng như vậy thì công văn hoặc chỉ thị đều phải thông qua Trug Thư Tỉnh đúng không?”

Hoa Thiêm mờ mịt gật đầu.Cứng đờ không phải vì thế này mà là từ nỗi khϊếp sợ sâu trong thâm tâm.Không biết qua bao lâu, người trên giường mới thở ổn định.

“Thế thì tốt quá,” Hoa Dương cười lên, ranh mãnh nói với tỷ ấy: “Ta quyết định sẽ chơi lớn một lần, một lần và mãi mãi, tỷ có theo ta không?”

“…” Hoa Dương giật giật khoé miệng, sửa lại cho đúng: “Giúp muội, chứ không phải theo muội.”

“Hứ~” Hoa Dương chằng hề để tâm, ánh mắt rơi xuống xấp bảng chữ mẫu mà Cố Hạnh Chi cho nàng, đáy mắt có ánh lửa sáng rực.

Sau một lúc lâu, nàng xoay người nhìn Hoa thiêm, nghiêm túc nói:

“Theo ta.”

Hoa Thiêm: “…”

Rốt cuộc tên quỷ trẻ con này bao nhiêu tuổi vậy chứ?!



Hoa đang rình coi: Lần sau… Lần sau ta còn dám nữa!

Hoa Thiêm & Hoa Dương: Nhìn xem thế nào là chị em plastic – Hoa nè.
« Chương TrướcChương Tiếp »