Chương 3

Sau khi bị bệnh nằm trên giường một lúc lâu, cuối cùng Thẩm Tẫn Hoan cũng có thể xuống giường đi lại, cảm thấy hai chân như nhũn ra, phải để Chi Đồng đỡ mới có thể đi được.

Thân thể mười ba tuổi này gầy yếu, Thẩm Tẫn Hoan dùng rất không thoải mái, đã quen ngẩng đầu nhìn người khác, nhưng bây giờ phải ngước nhìn, thật sự là phải tập quen một thời gian.

Nàng bị quấn kín mít, đi được vài bước thì đầu đầy mồ hôi. Mơ hồ nghe thấy tiếng tỷ tỷ răn dạy hạ nhân liền bước chân đi tới.

Quỳ trước đại sảnh là hai tỳ nữ bị thương, Thẩm Tẫn Hoan nhận ra họ, là nha đầu của di nương Hách thị Tam phòng lúc trước …… Bình Nhi và Xuân Lâm.

Hách thị khó sinh đã mất nhưng hai nha đầu không chịu đi, tìm mọi cách lấy lòng cho nàng. Lúc ấy nàng ngây thơ nên đã giữ lại, không ngờ lại trở thành mầm họa hại mình suýt thì mất mạng.

“Còn không nhận tội, chặt đứt từng ngón tay của hai ngươi, rồi rút lưỡi các ngươi, băm ra cho chó ăn!”

Giọng nói đáng yêu, dễ nghe nhưng lại hung ác đến vậy trong Thẩm phủ, chỉ có thể là của Thẩm Khuynh Ninh.

Từ Nhị phòng, lớn hơn Thẩm Tẫn Hoan một tuổi, khuôn mặt xinh đẹp, nhưng lại có một cái miệng lợi hại.

Nghe Chi Đồng nói, sau khi nàng hôn mê sốt cao không giảm và châm cứu cũng không được, một mình Thẩm Khuynh Ninh cưỡi ngựa chạy đến huyện Thượng Dương trói lão thần y Tuân Chi tới chữa cho nàng, còn chăm sóc nàng hai ngày hai đêm.

Kiếp trước, Thẩm Khuynh Ninh suốt ngày đối chọi gay gắt với nàng ấy, lâu ngày trở thành oán giận, Thẩm Tẫn Hoan ỷ vào việc cầm quyền trên triều nên đã xúi giục phụ thân gả nàng ấy tới huyện Thượng Cốc liên hôn, không muốn thì cũng phải gả cho một phu quân mới cưới được một tháng đã bị bệnh mất, khiến Thẩm Khuynh Ninh phải sống thủ tiết cả đời.

Thẩm Tẫn Hoan hối hận, không ngờ nàng ấy lại từng thương nàng như vậy.

“Là ai chỉ thị?”

Thẩm Thường An ngồi trên ghế cao giọng.

Mẫu thân không thích quán xuyến mấy chuyện vụn vặt trong phủ, trong nhà lại không có nam tự, lần nào cũng là trưởng nữ con vợ cả ra mặt xử lý, lâu dần cha cũng ngầm đồng ý giao một nửa quyền quản gia.

“Khụ khụ”

Thẩm Tẫn Hoan khẽ ho hai tiếng, đám người ở đại sảnh nghe vậy liền nhìn qua.

Thẩm Khuynh Ninh ở gần nhất, nhanh chóng đứng dậy cẩn thận quan sát Thẩm Tẫn Hoan, xác nhận không sao mới nói:

“Sao, có thể động đậy rồi, không chờ nổi nữa muốn ra ngoài à?”

Rồi đưa tay ước lượng quần áo Thẩm Tẫn Hoan, mắng Chi Đồng:

“Chỉ mặc mỗi thế này thôi mà đã để nàng ấy ra ngoài! Vậy không cần hạ nhân nữa!”

Thẩm Tẫn Hoan: “……”

Thẩm Khuynh Ninh vẫn độc miệng như vậy, nghĩ đến mấy tai họa nàng ấy đã chọc phải vì cái miệng này ở kiếp trước, Thẩm Tẫn Hoan không khỏi cảm thấy to đầu.

Thẩm Tẫn Hoan cúi đầu nhìn thân thể được bọc lại như quả bóng của mình, vừa tức giận vừa buồn cười:

“Sao muội có thể mãi ngây ngốc trong phòng chứ, dù sao cũng phải đi lại.”

Thấy thái độ của Thẩm Tẫn Hoan cũng thuận theo, Thẩm Khuynh Ninh trợn trắng mắt, kéo hai nha đầu kia ra trước mặt:

“Nhìn xem, người muội khăng khăng muốn giữ lại đã suýt chút nữa hại chết muội, lần sau phải cẩn thận đó!”

Thẩm Thường An ngồi trên ghế bất đắc dĩ lắc đầu nói:

“Khuynh Ninh, bớt cãi nhau đi.”

Thẩm Khuynh Ninh không cho là đúng xoay người ngồi xuống.

Có lẽ là Bình Nhi và Xuân Lâm sợ hãi, co rúm lại không dám ngẩng đầu.

Kiếp trước, kể từ khi tỉnh lại đã không gặp hai người này, nghe nói là không chịu nổi hình phạt nặng nên đã tự sát, cũng không hỏi được lý do.

Bây giờ nghĩ kĩ lại những chuyện đã xảy ra sau đó, chắc là có liên quan đến Hách di nương Tam phòng đã mất từ lâu.