>Phó Tranh điềm tĩnh chứng kiến cảnh tượng này, còn Hải Tĩnh và Nặc Nghiên vội vã chạy tới, nhanh chóng khoác áo cho nàng. Nàng đứng quan sát chốc lát, đúng lúc đang thấy vô vị, vừa định trở về xe ngựa thì thình lình nghe được tiếng hét trong trận hỗn chiến, là của vị nam tử kia: "Đại Chu công chúa! Chúng ta là thuộc dòng họ hoàng thất Đại Nghiệp, đây chỉ là hiểu lầm!"
Lúc này, kiếm của Tiêu Dạ đang chỉa vào Hà Minh Noãn nằm sõng soài trên mặt đất, đội hộ vệ thì bắt gần hết thủ hạ của đối phương, nghe được lời nói của Hà Tu Viễn bỗng nhíu mày, nghĩ lướt qua rồi thu kiếm lại, ra lệnh: "Tất cả lui ra!"
"Vâng, tướng quân!"
Hộ vệ Đại Chu lui thành hai bên, Phó Tranh chậm rãi rảo bước tới. Thân hình mảnh mai thon thả nổi bật, chiếc váy màu xanh biếc như của tiên nữ dùng hương thảo nhuộm thành. Chất vải mềm mại, màu sắc tươi sáng như màu lá non, tản mát hương thơm của hoa và lá. Trên váy điểm một vài hạt trân châu nhỏ, trông tinh khiết như dòng suối chảy, toát lên khí chất hoàng tộc.
Hàng lông mày mảnh như lông vũ, trên gò má có lúm đồng tiền nhỏ xinh. Mái tóc quấn trên đỉnh đầu cài một cây trâm nhỏ xanh nhạt, thẳng như thác chảy. Trong làn sương mỏng mờ mờ, nàng xuất hiện thật kì ảo. Vẻ xinh đẹp thánh thiện như những ngày xuân đầu mùa sau cái lạnh giá rét của mùa đông, khiến lòng người nhộn nhạo!
Hà Tu Viễn thở mạnh, bàn tay cầm kiếm càng chặt hơn, chăm chú ngắm nhìn cô gái đang tiến về phía mình, đại não trở nên trống rỗng. . . . . .
Hà Minh Noãn hừ mũi, gắng gượng đứng dậy, khinh thường hất cằm lên. Tiêu Dạ trừng mắt với nàng ta một cái, bước tới gần Phó Tranh, quỳ trước mặt nàng, thỉnh tội: "Để cho Bình Dương công chúa chấn kinh, vi thần tội đáng chết vạn lần!"
"Chúng thần bảo vệ công chúa bất lực, xin công chúa trị tội!"
Toàn bộ đội hộ vệ Đại Chu quỳ sát xuống đất, đồng thanh hô to tràn đầy khí thế. Lúc này, Hà Tu Viễn mới hoàn hồn, lập tức chắp tay cung kính: "Tại hạ là Hà Tu Viễn, đô úy đoàn kị binh Đại Nghiệp. Còn đây là muội muội Hà Minh Noãn, bởi vì có việc cần phải về kinh gấp, không may đắc tội với Đại Chu Bình Dương công chúa, vô cùng áy náy!"
Phó Tranh lại gần Tiêu Dạ, cười nhạt: "Tiêu tướng quân nào có tội gì? Đây là chuyện ngoài ý muốn, sao lại là trách nhiệm của các ngươi? Ta không sao, tất cả đứng lên đi!"
"Tạ công chúa!"
Tiêu Dạ và đội hộ vệ cảm kích khấu đầu, rồi đứng dậy, nghiêm nghị sang một bên.
Phó Tranh bước thêm nữa, điềm đạm trước mặt Hà Tu Viễn, lạnh lùng quét mắt qua, nhẹ nhàng cất tiếng: "Nghe nói Đại Nghiệp là nước coi trọng lễ nghi. Từ lúc qua biên giới Đại Nghiệp cho đến đi trên đường, dân chúng Đại Nghiệp đều rất trọng đãi, nhiệt tình. Hôm nay tới gần kinh đô rồi, bổn công chúa vốn nghĩ dưới chân thiên tử, dân chúng còn có phép tắc như thế, không biết hoàng thân quốc thích thì như thế nào đây? Đô úy. . . . . ." Dừng lại một chút, Phó Tranh từ tốn liếc sang Hà Minh Noãn, đôi môi nhếch lên nhưng không hề cười.
"Bình Dương công chúa!" Sắc mặt Hà Tu Viễn thay đổi, hôn lễ này rất được Thái hậu và hoàng thượng coi trọng, nếu vì sự bất hòa này mà. . . . . . Nghĩ đến đây, hắn lập tức trừng mắt với Hà Minh Noãn, trách mắng: "Minh Noãn, còn không bái kiến công chúa?"
"Ca, muội không muốn! Đại Chu công chúa có gì đặc biệt hơn người chứ? Nàng ta là công chúa, còn Thái hậu là cô của muội đấy! Hừ, miệng lưỡi thật là lợi hại! Còn chưa gả cho biểu ca đã dùng thân phận biểu tẩu để giáo huấn ta. Ngươi chỉ bằng củ hành mà thôi. Xem biểu ca ta sẽ trừng phạt ngươi thế nào!" Hà Minh Noãn không những không nghe mà còn không có quy củ, bất phục mà thốt lên lời giễu cợt chướng tai.
"Minh Noãn!"
Hả Tu Viễn kinh hoảng, gương mặt tuấn tú nháy mắt đen lại, còn chưa kịp phản ứng thì Tiêu Dạ đã xoay người, thanh kiếm dài kề ngay cổ họng của nàng ta, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói lãnh như băng, "Đại Chu công chúa của nước ta không đến phiên kẻ nào bôi nhọ! Nếu thái hậu và hoàng đế đã cho là như vậy thì hôn lễ này không cần thiết nữa!"
P/s: bà Minh Noãn này đúng thật là