Chương 6: Ưu điểm duy nhất: ĐẸP TRAI. ĐIỂM MẠNH DUY NHẤT: CHÂN DÀI

Wattpad: Kẹo Dẻo ( KeoDeo21289)

Sáng hôm sau, Quý Tình đi ra ngoài, để ý cái túi ở góc bàn là thuốc của Hứa Tinh Dã, không biết là do cẩu thả hay là do không thèm lo cho bản thân mình nữa.

Cô xách túi thuốc đến phòng làm việc nhưng không trông thấy Hứa Tinh Dã, tài liệu trên bàn hắn lộn xộn chất đống, không biết có phải là hôm qua hắn đã đến đây không.

Kỷ Vi kêu lên: "Họp sáng bắt đầu rồi."

"Tới ngay." Quý Tình đặt thuốc lên bàn, đi tới phòng họp.

Đề tài thảo luận mỗi ngày của cuộc họp buổi sáng là tình hình tạm trú ngày hôm trước của khách hàng, báo cáo sự cố, giải quyết khiếu nại,.v.v....

Hôm qua có một phú bà đến bắt gian nɠɵạı ŧìиɧ, bà ta giả vờ là hẹn với chồng nhưng quên mất số phòng sau lại báo tên chồng và số CCCD bảo lễ tân tìm số phòng.

Mới đầu nhân viên lễ tân còn lưỡng lự không dám nói. Phú bà lấy điện thoại ra vờ nói vài câu với chồng, điệu bộ vênh mặt hất cằm tỏ vẻ tức giận vì không được tiếp đón chu đáo, lại còn trách mắng ngược lễ tân. Lễ tân mới đến không có kinh nghiệm nên đã bị lừa gạt rồi nói ra số phòng. Cuối cùng, hai vợ chồng đánh chửi một trận tơi bời, ầm ĩ đến mức không thể chịu đựng nổi.

Lúc khách hàng nam và cô bồ nhếch nhác rời đi, hung dữ oán hận mắng giám đốc một câu: "Khách sạn rác rưởi, sẽ không có lần thứ hai đâu."

Cuối cuộc họp, tổng giám đốc nói: "Nhất định phải đảm bảo tốt sự riêng tư của khách hàng, giữ vững nguyên tắc. Chúng ta phải khiến khách hàng đã tới đây lần một thì lần hai vẫn sẽ lựa chọn khách sạn chúng ta, chứ không phải là vì trải nghiệm bực mình khi nghỉ lại mà mất khách hàng. Tan họp."

Một nhóm người lần lượt nối tiếp ra khỏi phòng họp, Quý Tình cầm bản ghi chép cuộc họp bìa da màu đen và hỏi: " Sau đó đã xử lý tiểu Kỳ như nào rồi?"

Hôm qua cô nghỉ, vào họp mới biết chuyện này.

"Sa thải rồi." Kỷ Vi nói: "Kiếm tôi khóc thút thít cả nửa ngày trời, nói bản thân là lần đầu phạm lỗi cảm thấy ấm ức, cốt là không rút ra được bài học nào mà còn viện đủ loại lý do. Vấn đề này sớm đã được nhấn mạnh rồi, con bé không có chính kiến cũng chẳng có tính trách nhiệm, không sa thải về sau sẽ xảy ra chuyện."

"Chẳng còn cách nào, nếu không nghiêm khắc một chút thì những nhân viên khác cũng sẽ lơ là."

Quay về văn phòng, Hứa Tinh Dã đang ngồi ở chỗ làm việc, hình như là vừa mới ngủ dậy, hắn vuốt tóc ra sau đầu, cụp mí mắt, dáng vẻ uể oải.

Tiểu Vương không biết kiếm đâu ra một chiếc cốc trắng tinh sáng bóng, bưng đến cho hắn một cốc nước, làn khói trắng bốc lên nghi ngút.

Quý Tình đẩy ghế của hắn về phía trước, đi ngang qua từ phía sau hắn, cầm túi thuốc bỏ lên mặt bàn hắn: "Thuốc cũng không cầm đi, đỡ hơn chút nào chưa?"

Tuổi trẻ cơ bản là khỏe, sau khi uống thuốc ngủ một giấc no say, bây giờ thấy tinh thần hắn khá tốt. Không biết có phải là do ảo giác hay không, Quý Tình cảm thấy cậu ta hôm nay càng đẹp trai hơn một chút.

Cũng đúng, cậu ta trước đây không tiệc tùng thì cũng là quán bar, đoán chừng là một con cú đêm thiếu ngủ, lời nói lúc thì vu vơ khiến bạn bị xoay chong chóng, lúc lại ngang ngược khiến người ta khó chịu. Dù là khi đang cười hay là lúc mặt mày lạnh lùng thì nhìn đều cảm thấy không dễ gần.

Hai đêm này hắn đều ở trong ký túc xá của khách sạn, chắc hẳn là ngủ đủ giấc rồi, da trắng tóc đen tươi trẻ sạch sẽ, biểu cảm mệt mỏi và mặt mày cũng khá khẩm hơn rất nhiều.

Hứa Tinh Dã mở túi, mỗi loại lấy ra hai viên thuốc để ở lòng bàn tay cùng một ngụm nước rồi nuốt xuống.

Quý Tình: "..."

Cô nhớ là liều lượng thuốc không phải như thế mà, cậu ta uống cũng tùy tiện quá đi.

"Giúp tôi." Hắn vừa dứt lời liền ném thuốc nhỏ tai qua.

Quý Tình vội bắt lấy.

"Tôi mà mang thuốc tới thì cậu không thèm dùng luôn đúng không?" Mọi người đều việc ai người nấy làm ở trong khoảng không gian vuông nên Quý Tình bèn hạ thấp giọng nói.

Hứa Tinh Dã quay người hướng mặt về phía hắn, vốn Quý Tình đang ngồi khép chân, liếc nhìn chiếc váy, hai chân cô bị đè nghiêng sang một bên.

Dường như anh không thể hạ đôi chân dài của mình xuống, lại tùy ý mở rộng, xâm phạm qua đây, đầu gối chạm lên trên tất chân của cô. Quý Tình thu chân về sau nhưng mà anh vừa khẽ động một chút thì tất chân liền cọ phải làn da hơi ngưa ngứa.

Cô đứng thẳng người, giọng nói vẫn duy trì vẻ bình tĩnh: "Nghiêng đầu."

Tối hôm trước, cô đứng anh ngồi cũng không có cảm giác gì, nhưng hiện tại anh nghiêng người qua đây, cả người to lớn, cảm giác tồn tại quá mãnh liệt. Có một chút chột dạ kỳ quặc khiến cô không tài nào giải thích nổi, giống như có những đôi mắt bên trong các gian ô vuông khác đang nhìn bọn họ vậy.

Chứng viêm nhiễm có lẽ đã khá hơn chút, lúc nước thuốc chảy vào tai, hắn cũng không có phản ứng dữ dội gì chỉ hơi cau mày một chút.

Quý Tình đóng lọ thuốc lại, đặt lọ thuốc nhỏ lên bàn hắn, nhắc nhở một câu: "Nhớ phải dùng thuốc, ngày ba lần."

Góc dưới bên phải của máy tính WeChat đang nhấp nháy, Kỷ Vi gửi đến một tin nhắn: [Cậu đã chỉnh được quỷ phiền phức kia rồi? Cậu ta hôm nay có vẻ nghe lời hơn rất nhiều. ]

Quý Tình: [Tớ định để cậu ta đến bộ phận tiền sảnh làm quen trước, lát nữa lúc cậu xuống lầu thì dẫn theo cậu ấy đi. ]

Kỷ Vi: [Thèm nhỏ dãi.jpg]

Kỷ Vi: [Trông đẹp trai thế này, trước tiên cho làm đón tiếp khách hàng thì sao nhỉ? Vậy thì sắp xếp để cậu quý tử đứng cửa với xách hành lý, thích hợp không?]

Quý Tình: [Giờ tớ chỉ phát hiện ra một ưu điểm duy nhất của cậu ta là đẹp trai thôi. Và điểm mạnh duy nhất chính là chân siêu dài. Ngoài việc đến thì hoan nghênh đi thì hoan tiễn ra (công việc giao tiếp xã giao) thì tạm thời chưa nghĩ ra cậu ta có thể làm việc gì cả."

Kỷ Vi: [Hahahahahahaha Clike, tớ sẽ bảo vệ cậu nhóc thật tốt sẽ không để cho trung tâm vui chơi giải trí cướp cậu ấy đi tiếp mấy phú bà đâu. ]

Quý Tình đóng khung chat, nói với Hứa Tinh Dã: "Tôi đã bảo phòng hành chính đi lấy cho cậu một bộ đồng phục rồi, mặc đồng phục của thực tập sinh tập sự (quản bồi sinh), công việc cũng dựa theo kế hoạch phát triển công tác của họ."

Quản trị viên tập sự là chương trình đào tạo bồi dưỡng nhân tài của tập đoàn. Họ phải làm quen với công việc của từng bộ phận khác nhau trong khoảng thời gian ngắn, so với những thực tập sinh bình thường thì thực tập sinh tập sự có thể nhanh chóng hiểu biết nắm rõ về khách sạn, thăng tiến nhanh hơn. Tình hình của Hứa Tinh Dã phù hợp làm thực tập sinh tập sự.

Hứa Tinh Dã hỏi: "Làm gì?"

Quý Tình nói khái quát về kế hoạch công việc cho hắn nghe: "Cậu trước tiên đến bộ phận tiền sảnh cảm nhận một chút, hằng ngày khách sạn tiếp đón những loại khách hàng nào, sau đó đến chỗ tổng đài để tìm hiểu khách hàng tới cư trú thường có những yêu cầu gì, rồi lại đến bộ phận buồng phòng. Những công việc đặc thù khác tôi sẽ dẫn dắt cậu, nhưng cậu cần xác định cụ thể vị trí công tác trước, để biết hằng ngày khách sạn là dựa vào những ai, vận hành ra làm sao. Đợi sau khi cậu đã nắm bắt rõ nội dung của lĩnh vực dịch vụ chăm sóc khách hàng, thì lại đòi hỏi hiểu những thứ khác nữa, mặt khác bố cậu sẽ thu xếp một người khác dẫn dắt cậu."

Hứa Tinh Dã nhíu mày, cảm thấy mình giống như một món hàng trong một dây chuyền sản xuất, nhất thời dừng lại bên cạnh cô phút chốc, rồi lại đi tới một nơi khác một cách máy móc.

Quý Tình nhìn thấy bộ dạng bực mình của anh, tưởng là anh không muốn đi cấp cơ sở, ngữ khí nhẹ nhàng, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ không chịu làm bài tập.

"Tiền sảnh là mặt tiền của khách sạn. Nó đòi hỏi kỹ năng quan sát và giao tiếp tốt, còn cần hình tượng tốt. Ấn tượng đầu tiên và cuối cùng của khách sạn với khách hàng đều quyết định bởi tiền sảnh, điều này vô cùng quan trọng."

Cho nên cậu vừa xuất sắc lại vừa đẹp trai nên mới sắp xếp cậu đến vị trí công tác quan trọng như vậy, nghiêm túc một chút cho tôi.

Quý Tình nhìn anh, ánh mắt dịu dàng trong trẻo, rất chân thành, hỏi: "La nữa cậu với Kỷ Vi đi đến tiền sảnh, ok?"

Hứa Tinh Dã ưa nịnh, còn đang cau mày nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý.

Tốt xấu gì cũng là bằng lòng làm việc, Quý Tình thực vui mừng.

Lúc này bộ đàm vang lên, quản lý tầng 25 tìm Quý Tình có chút chuyện, cô đứng dậy rời đi.

Không lâu sau, điện thoại kêu lên, Hứa Tinh Dã với tay qua nghe máy.

Tổng giám đốc nghe ra giọng nói của anh, hỏi: "Quý Tình không có ở đấy sao?"

"Không."

"Bảng báo cáo kinh doanh hôm qua hẳn là cô ấy vẫn lưu trên máy tính. Cậu tìm nó rồi gửi cho tôi."

Hứa Tinh Dã ngồi trên ghế trượt sang, nhìn thấy file EXCEL, hỏi: "Gửi như nào?"

"WeChat đi."

Hứa Tinh Dã click mở WeChat, nhật ký trò chuyện ban nãy của cô và Kỷ Vi bày ngay ra trước mắt, anh vừa nhìn đã thấy: quỷ phiền phức; ưu điểm duy nhất: đẹp trai. Điểm mạnh duy nhất: chân dài. Ngoài việc đến thì hoan nghênh đi thì hoan tiễn thì không thể làm cái khác.

Nghĩ đến những lời đường hoàng, sống động êm tai vừa rồi của cô, Hứa Tinh Dã cười khinh bỉ, gửi tài liệu cho tổng giám đốc rồi đóng giao diện WeChat lại.

Tiểu Vương ôm hai bộ đồng phục quy định đến đặt trên bàn, còn có một cái thẻ tên công tác: "Sếp nhỏ Hứa, đây là chị Tình bảo em chuẩn bị cho anh. Phòng giặt là đã là qua rồi." Anh ta chỉ tay: "Từ bên này đi qua đến tận cuối là phòng thay đồ cuối cùng. Anh 1m88 nhỉ, bộ quần áo này là size lớn nhất rồi."

Đồng phục của thực tập sinh tập sự có nếp gấp đẹp, rất thoải mái.Vóc người Hứa Tinh Dã cao, vai rộng bụng thon chân dài, dáng người đẹp. Dù là đồng phục chung nhưng anh mặc vào lại mang khí chất đặc biệt. Nhất là thường ngày anh mặc quần áo khá là thoải mái, lại hiếm khi mặc quần tây với áo sơ mi nhìn mạnh mẽ rắn rỏi hết sức.

Lúc Quý Tình quay lại, nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta, thoáng kinh ngạc, cậu chàng này thực sự nhìn rất vui tai vui mắt. Nhưng mặt mày kiêu căng pha lẫn vẻ không vui của cậu chàng là từ đâu mà ra vậy? Vừa rồi không phải là đã lừa --không không, đã dỗ dành rồi mà?

Thấy anh không thắt cà vạt, tay áo sơ mi cũng xắn lên, cô nói: "Thắt cà vạt lên rồi buông tay áo xuống."

"Không biết làm." Hứa Tinh Dã cúi người xuống một cách vô cùng tự nhiên, ý bảo cô làm.

Quý Tình liếc anh một cái: "Tôi là bảo mẫu của cậu à?"

"Không dám" Hứa Tinh Dã khách khí trả lời nhưng giọng điệu lại không hề khiêm tốn: "Làm phiền giám đốc Quý rồi."

Quý Tình cầm chiếc cà vạt từ sau gáy anh vòng qua, hai bản hẹp và rộng mắc vào nhau, một vòng một quấn đan xen nhau, kỹ thuật thành thạo.

Lúc cô thắt cà vạt, Hứa Tinh Dã ung dung nói tiếp: "Dẫu gì thì kẻ phiền phức là tôi đây, có ưu điểm duy nhất là đẹp trai, điểm mạnh duy nhất là chân dài. Ngoài việc đến thì hoan nghênh đi thì hoan tiễn ra thì cái gì cũng không biết làm. Việc thắt cà vạt khó như vậy cũng chỉ có thê phiền cô thôi. "

Quý Tình thuận lợi kéo một cái, một chiếc nút cà vạt đẹp đẽ xuất hiện, ngón tay thon nhỏ của cô dừng lại nơi yết hầu của anh, lúng túng dừng lại, sao mà cậu lại biết mấy lời nói đó của cô?

Đúng lúc này, Kỷ Vi tới, hoài nghi mà nhìn hai người. Quý Tình mắt ngấn ánh nước, biểu hiện có chút căng thẳng. Hứa Tinh Dã thì điềm tĩnh, khóe miệng mang ý cười nhàn nhạt, rũ mắt nhìn cô.

Làm sao lại cảm thấy Hứa Tinh Dã đang trêu ghẹo cô ấy nhỉ?

Kỷ Vi ho nhẹ, nhỏ giọng nói: "Tôi sắp tới đại sảnh, cùng đi nhé?"

Quý Tình nhanh chóng thu tay. Hứa Tinh Dã đứng thẳng người, ngón tay đặt lên nút thắt nới lỏng ra. Vừa cúi đầu buông tay áo sơ mi xuống, cài lại khuy ở cổ tay áo, vừa thong thả mà nói: "Vừa nãy Cố tổng gọi điện tới mà cô không ở đấy, ông ta bảo tôi gửi cho bảng báo cáo kinh doanh hôm qua."

Nói xong, anh đặc biệt ẩn ý mà nhìn cô một cái rồi cùng Kỷ Vi rời đi.

Quý Tình: "..."