🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Kẹo dẻo (Nhuyễn Đường) |truyenhdt.com
Chạng vạng tối sau một trận mưa, mặt trời lại ló dạng, ánh chiều tà ngoài cửa sổ ngập tràn đường phố, vàng ánh rực rỡ như một bức tranh sơn dầu tông màu ấm.
Quý Tình bước tới quầy tự phục vụ của nhà ăn công nhân viên, cầm chiếc bình miệng dài màu bạc lên, rót một ly cà phê đen, vừa chậm rãi uống vừa nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ, hôm qua cô vẫn luôn trực ban, cả đêm chỉ ngủ có 4 tiếng, tất cả đều dựa vào cà phê để duy trì sức sống.
"Giờ này rồi mà cậu còn uống cà phê đen?" Một giọng nói truyền đến bên tai.
Quý Tình nhìn Kỷ Vi: "Đầu tháng nhiều việc, tớ buổi tối tăng ca."
"Chính vì sự chăm chỉ này của cậu, nhỏ hơn tớ vài tháng tuổi đã là cấp trên của tớ, tớ không phục không được." Kỷ Vi giật lấy nửa cốc cà phê còn lại của cô, ném vào thùng rác: "Uống ít một chút, buổi tối không cần ngủ à."
"Tớ không mất ngủ." Quý Tình khá hơn một chút, buổi tối cô ngủ rất sâu, dù ngày hôm trước mệt mỏi thế nào, ngủ một giấc tỉnh lại đều tràn đầy năng lượng.
"Vậy cũng phải chú ý nghỉ ngơi." Kỷ Vi nhìn người phụ nữ này, cô ấy có khí chất, chưa kể khuôn mặt xinh đẹp, dáng người chuẩn, vòng eo thon nhỏ, đôi chân uyển chuyển dài và thẳng, áo sơ mi trắng giống nhau, váy ôm hông, cô ấy mặc lại trông vô cùng xinh đẹp.
Sau khi ra ngoài hai người tách ra, lúc Quý Tình đi ngang qua nhà hàng Trung Quốc, bị hai thực tập sinh hoang mang lúng túng chặn lại.
"Giám đốc Quý, vừa rồi lên món tôm hùm ở phòng này, còn có cốc rửa tay*. Em chưa kịp nhắc nhở, thì khách hàng đã uống nước rửa tay rồi, còn nói rằng mùi vị rất ngon..."
Một thực tập sinh khác nói tiếp: "Nếu nhắc là cốc rửa tay thì khách mất hết thể diện, còn nếu không nhắc thì họ ăn tôm hùm xong lại không thể rửa tay. Chút nữa nói chúng ta phục vụ không đến nơi đến chốn thì phải làm sao ạ?"
Quý Tình hỏi: "Là mang cốc gì lên?"
"Cốc thủy tinh, có nước chanh bên trong để khử mùi tanh."
"Chuẩn bị một cốc sứ trắng, rắc chút cánh hoa hồng, lúc đặt lên bàn trước tiên nhắc nhở là nước rửa tay."
"Oa, còn có thể như vậy sao, cảm ơn giám đốc ạ."
Thực tập sinh bỗng nhiên tỉnh ngộ, chạy đi chuẩn bị cốc mới, giám đốc Quý kinh nghiệm dày dặn, tính cách lại tốt, tốp cả những thực tập sinh mới đến như bọn họ đều yêu mến cô ấy.
Trở lại phòng làm việc, Quý Tình bận suốt ba tiếng đồng hồ, uống ít đi nửa ly cà phê, đầu óc cô bắt đầu trở nên mông lung, có chút không thể chống đỡ được nữa.
Cô tắt file tài liệu, rót một cốc nước ấm, thấy WeChat ở góc dưới bên phải máy tính nhấp nháy, vừa click mở, lịch sử trò chuyện nhảy nhanh liên tục.
Là nhóm giám đốc quản lý khách sạn trở lên, bình thường vắng lặng nhạt nhẽo, phòng hành chính phát thông báo mọi người đều không ai đáp lại, hôm nay như trúng phải bom, tất cả đều sôi nổi.
[Tin quan trọng, ngày mai con trai lớn của chủ tịch Hứa sẽ đến khách sạn làm việc! Nghe nói là một anh chàng đẹp trai! ]
[Không có hình ảnh, không nói rõ được. ]
[Hình ảnh.jpg]
[Loại hình ảnh mờ ảo như này, lợn sề cũng có thể giả làm Hằng Nga.]
[Anh nói lời kiểu này không mắc cỡ à? Vai rộng, eo nhỏ, chân dài, không nhìn ra à? ]
[Nghe nói vị thiếu gia này du học ở Thụy Sĩ, sau khi tốt nghiệp vẫn ở bên ngoài chơi bời, nếu không phải là nguyên chủ tịch Hứa, ông nội anh ta bệnh nặng, có lẽ vẫn ở ngoài kia sống buông thả. ]
[Làm sao anh biết người ta buông thả, Thụy Sĩ có nhiều khách sạn nổi tiếng như thế, biết đâu chủ tịch Hứa sắp xếp anh ấy học hỏi rồi? @Từ Thành, anh không phải là anh họ anh ấy sao? ]
Từ Thành: [Tôi mời nó vào nhóm nhé, mọi người làm quen trước. ]
Lúc này, Quý Tình nhận được một tin nhắn trò chuyện riêng, cô di chuyển chuột và click mở khung chat của Kỷ Vi.
Kỷ Vi: [Chuẩn bị đi, tớ nghe nói chủ tịch Hứa định xếp cậu dẫn dắt con trai ông ấy làm quen với việc quản lý khách sạn. ]
Quý Tình suýt thì bị sặc nước, gõ phím lách cách: [Dịch vụ khách hàng của tớ bên này bận lắm rồi, không có sức dẫn theo anh ta. ]
Kỷ Vi: [ Quan hệ tốt, đợi anh ta tiếp quản sự nghiệp, cậu chính là quân cơ đại thần rồi. ]
Quý Tình: [Được rồi, loại việc vặt tốn công vô ích này, tốt nhất là để cho người khác. ]
Cô làm việc trong khách sạn đã nhiều năm, từ lâu đã nghe nói về đứa con trai này của chủ tịch Hứa, ăn chơi nhậu nhẹt, đua xe, đánh nhau không nghe dạy dỗ, tha cho cô đi, cô chịu không nổi.
Kỷ Vi lại nhắn tới một tin khác: [Ít nhất thì người ta vừa đẹp trai vừa cao ráo, cậu có thể mong đợi một chút, các đồng nghiệp nữ trong nhóm đều chuẩn bị xếp hàng để chào đón rồi. ]
Mói không đọc tin nhắn nhóm mộ lúc, chẳng mấy chốc có hàng chục tin nhắn. Cô mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, khi nhìn thấy chấm đỏ nhỏ thì không chịu được mà xóa nó, liền click mở nhóm chat,trong đó toàn là @Từ Thành, mau mời người ta đi.
Từ Thành không vội: [Vội cái gì, tôi tìm đã. ]
Quý Tình trả lời Kỷ Vi: [Có gì đáng hoan nghênh chứ, thứ phá gia chi tử này tới càng thêm phiền. ]
Gửi xong tin nhắn, cô tắt máy, mang nó lên và rời đi.
Trước khi rời văn phòng, điện thoại rung lên, Kỷ Vi gửi tới tin nhắn: [Cậu gửi nhầm chỗ rồi có phải không!!!!! ]
Quý Tình: "?"
Suy nghĩ không hay vừa leo lên não bộ, cô vội vàng nhấp mở nhóm chat, thấy ba tin nhắn mới nhất trong nhóm, thiếu điều trong một hơi thở trôi qua nằm chết ngay tại chỗ.
"Từ Thành" đã mời "Hứa Tinh Dã " tham gia trò chuyện nhóm.
Từ Thành: [Chào mừng giám đốc Hứa. ]
Quý Tình: [Có gì đáng hoan nghênh chứ, thứ phá gia chi tử này tới càng thêm phiền. ]
Im lặng như tờ...
Trong nhóm là một khoảng chết lặng...
Tin nhắn riêng của QuýTình lại bùng nổ, tất cả đều là—
[Cậu điên rồi, còn không mau thu hồi! ]
[Chị Tình, chị nhắn nhầm à? ]
[Cậu đang làm cái quái gì thế? Mệt đến nỗi choáng rồi à? ]
[Giám đốc Quý, mau xem nhóm, chị gửi nhầm rồi có phải không? Nói vớ vẩn gì vậy? ]
[Giám đốc Quý, muốn từ chức nhường tôi cũng không cần phải thê thảm như vậy chứ? ]
......
Không, mọi người đều nhanh chóng nhất trí chọn cách gửi [Chào mừng giám đốc Hứa.] đẩy tin nhắn đầy sự khıêυ khí©h của cô ấy trôi lên trên.
Quý Tình nhanh chóng nhấn giữ tin nhắn, chuẩn bị thu hồi, nhưng đúng lúc này, bắt gặp bảo vệ đang đi kiểm tra, ánh đèn pin chiếu tới, làm chói mắt Quý Tình, nhìn lại vào điện thoại lần nữa, cô vừa nãy không cẩn thận ấn vào xóa bỏ.
"........"
Bây giờ rời nhóm còn kịp không?
Có lẽ từ chức là một lựa chọn tốt.
Kỷ Vi dẫn đầu trong nhóm: [Chào mừng giám đốc Hứa. ]
Những người khác cuối cùng cũng xếp hàng theo kịp, khiến tin nhắn kia của Quý Tình trôi mất.
Từ Thành và Hứa Tinh Dã đều không có động tĩnh gì.
Quý Tình nhìn vào sự yên bình và náo nhiệt trong nhóm, nghĩ thật may mắn, nghĩ rằng tên Hứa cái gì Dã đó chưa chắc là đang xem điện thoại, người trẻ tuổi ghét nhất là mấy nhóm công ty, sau đó anh ta hẳn sẽ không nhàm chán đọc từng cái tin nhắn trò chuyện.
Thế nhưng, Quý Tình bình thản chưa quá 3 giây, trong nhóm bỗng nhảy ra 1 tin nhắn.
Hứa Tinh Dã: [Ra oai phủ đầu? ]
Cô hít thở không thông, anh ta không chỉ nhìn thấy mà còn đối mặt trực tiếp với cô.
Cả nhóm lại rơi vào im lặng, không ai nói lời nào, nhưng Quý Tình dường như nhìn thấy vô số vẻ mặt đằng sau điện thoại, đang nhìn chằm chằm vào màn hình, hóng hớt phần tiếp theo.
Nhưng đây không phải là cao trào, giây tiếp theo, Hứa Tinh Dã đã thu hồi tin nhắn, lại gửi một tin nhắn khác: [Sau này phiền @Quý Tình chỉ bảo nhiều hơn.]
Quý Tình:...........
Mất mặt như vậy. (>_<)
Ngày kế tiếp sau cuộc họp buổi sáng, điện thoại nội bộ của thư ký chủ tịch vừa hay gọi đến, mời Quý Tình tới văn phòng chủ tịch, cảm giác khó xử lại ập đến, thực sự không phải để cô ấy dẫn dắt cái tên Hứa cái gì Dã đó chứ?
Kỷ Vi một tay cầm tài liệu, chọc chọc cô, khóe miệng không nhịn được nở nụ cười: "Này, đúng rồi chứ, hôm qua tớ nghe tổng giám đốc nhắc tới, không có sai."
Quý Tình khóc không ra nước mắt: "Tôi thà dẫn theo mười thực tập sinh cũng không muốn dẫn theo cái tên Dã gì đó."
"Hứa Tinh Dã, ngôi sao rũ xuống ruộng đồng mênh mông, cái tên thật dễ nghe, cậu sắp làm thầy của người ta rồi, đừng có mà cả tên cũng không nhớ."
Lại có hai đồng nghiệp nữ bước tới, mỉm cười giơ ngón tay cái lên với Quý Tình: "Tối qua cô cũng quá dũng cảm rồi? Dù không muốn dẫn dắt con trai của sếp thì cũng không cần phải dùng cách tự sát như vậy."
"Đúng vậy, anh ta cũng là tạm thời học tập dưới trướng cô, chẳng mấy chốc chính là lãnh đạo rồi."
"Sau này không sợ bị gây khó dễ sao?"
Quý Tình hất cằm hướng phòng họp: "Giám đốc Cố tới."
Vài người không rảnh lo cà khịa, lập tức giải tán, mỗi người một ngả..
Trên đường đến văn phòng chủ tịch, Quý Tình nghĩ sẵn trong đầu, nếu chủ tịch Hứa thực sự giao con trai ông ấy cho cô, cần từ chối thế nào?
Cánh cửa gỗ đặc dày và nặng đóng chặt, đứng trang nghiêm, Quý Tình đưa tay lên gõ cửa, cô đã làm việc ở khách sạn nhiều năm, từ cấp cơ sở đến chức giám đốc dịch vụ khách hàng, số lần khen thưởng và đề bạt của chủ tịch không ít, đây là lần đầu tiên cô gặp ông ấy mà căng thẳng như vậy.
Cốc cốc cốc.
"Vào đi." Giọng nói trầm trầm của chủ tịch Hứa truyền đến.
Quý Tình điều chỉnh lại nhịp thở, mở cửa ra, ánh sáng tràn vào. Lông mi cô chớp chớp, một bộ ghế sô pha nằm đối diện với cánh cửa, đập vào mắt cô là một đôi chân dài thẳng tắp, người đó tùy tiện ngồi mở rộng hai chân, giày thể thao, quần Jogger thoải mái, để lộ mắt cá chân gầy và khỏe, ăn mặc như thế hẳn là rất trẻ.
Quý Tình có một dự cảm chẳng lành, tiếp tục đẩy cửa bước vào, cô nhìn rõ người đang lười nhác ngồi trên ghế sô pha.
Nhìn từ góc nghiêng, đường quai hàm của hắn rõ ràng và mịn, khuôn mặt gầy đẹp, sống mũi cao rất hoàn hảo, làn da trắng nhợt kết hợp cùng mái tóc đen, sạch sẽ thanh thoát, nhưng vẻ mặt tuyệt đối không thể nói là ôn hòa. Chỉ nhìn nét nghiêng liền lộ ra vẻ lạnh nhạt và thiếu kiên nhẫn không thể tả được.
Quý Tình từng vô tình nhìn qua ảnh chụp người vợ trước của chủ tịch Hứa, cậu ta giống mẹ, ngũ quan tinh xảo còn có dáng người cao ráo hơn hẳn chủ tịch Hứa. Quý Tình dường như có thể chắc chắn rằng đây là cái người " phá gia chi tử đến càng thêm phiền" mà cô nói trong nhóm tối qua.
Sớm như vậy đã đến, từ chối ở trước mặt hắn có vẻ còn xấu hổ hơn.
Quý Tình bước vào phòng làm việc, giày cao gót gõ lên mặt nền tiếng lộp cộp giòn tan, hắn nghe có người đi tới, hắn lười biếng nhấc chân lên, mi mắt cũng không buồn nâng lên, chỉ là thay đổi tư thế tiếp tục chơi game.
Văn phòng rộng rãi, sáng sủa, toàn bộ phía đối diện hướng ra đường phố là bức tường bằng kính, ánh nắng chiếu vào giống như tiếp thêm sức mạnh, Quý Tình áp lực nặng nề bước đến trước bàn làm việc.
"Chủ tịch Hứa."
Hứa Quang Minh thân hình cao lớn, ngồi trên chiếc ghế giám đốc xa hoa, tựa như khối đá lớn ở Trấn Sơn, không tức giận mà uy nghiêm.
Ông hất cằm về phía ghế sô pha: "Hứa Tinh Dã, con trai tôi, cô dẫn nó đến phòng nhân sự nhận việc theo quy trình như bình thường. Nó trước tiên theo cô làm quen với dịch vụ chăm sóc khách hàng trước, không cần đặc biệt chiếu cố gì đâu, tốt nhất là nghiêm khắc một chút. "
Khách sạn ngoài phòng 399, còn có nhà hàng Trung Quốc và phương Tây, quán bar, quán trà, dịch vụ giải trí, trung tâm thương mại, v.v.
Khách hàng là nền tảng của khách sạn, Quý Tình là giám đốc phụ trách dịch vụ khách hàng, phụ trách phần đại sảnh khách sạn, phòng khách và quan hệ công chúng. Muốn làm quen với khách sạn, bắt đầu từ phạm vi phụ trách của cô quả thật là thích hợp nhất.
Nhưng......
Con trai chủ tịch không phải dễ dạy bảo như vậy, vả lại câu phát biểu như đòi mạng kia của cô tối hôm qua, sợ rằng đã ghi thù với anh ta rồi.
Quý Tình hơi mỉn cười, nói: "Bộ phận dịch vụ chăm sóc khách hàng phần lớn nhiều chuyện phức tạp, cá nhân tôi năng lực có hạn, sợ khó mà đảm nhiệm được, chi bằng sắp xếp ai khác là nam, giữa bọn họ cũng dễ dàng giao tiếp."
Hứa Quang Minh cầm tách trà lên bình tĩnh nhấp một ngụm trà: "Điều này không phải là tôi chưa nghĩ tới. Mấy vị phó chủ tịch không phải là anh chị em họ nó, thì cũng là các bậc cha chú nhìn nó lớn lên, ai nỡ xuống tay tàn nhẫn dạy nó còn hùa với nhau để lừa tôi. "
Quý Tình: "......"
Chủ tịch cảm thấy tôi có thể sao? Có điều ngài quá coi trọng tôi rồi!
"Tôi tin vào năng lực làm việc của cô, nhẫn nại chu đáo lại có trách nhiệm. Nó theo cô là thích hợp nhất". Hứa Quang Minh đặt tách trà xuống: "Nếu nó không chịu nghe dạy dỗ trực tiếp báo cáo với tôi, tôi trị nó. Cô muốn dạy thế nào thì dạy thế đó, không cần phải đắn đo gì."
Quý Tình: "......"
"Nó đến khách sạn làm việc, nhất định phải bắt đầu từ dịch vụ khách hàng, ngoài cô ra thì còn có ai thích hợp hơn?"
Quý Tình không có gì để nói.
Từ Quang Minh áp dụng cả ơn huệ và uy nghiêm, sau khi kiên quyết chỉ thị, mỉm cười, lại đút cho một viên kẹo: "Nó từ nhỏ đã được chiều hư, quả thật có chút kiêu ngạo và ngang bướng, nhưng bản tính không xấu. Khoảng thời gian này, cô vất vả hơn chút, dẫn dắt nó thật tốt. Chỉ cần nó vượt qua bài kiểm tra đánh giá, tiền thưởng cuối năm - ngoài lương thưởng thêm 300.000 nhân dân tệ."
Chuyện tạm thời này xác định không thể đùn đẩy nữa, có thưởng còn hơn không, nhưng tên nhóc này rốt cuộc vô dụng đến mức nào, thông qua đánh giá sát hạch đã trị giá 300.000 tệ, khó dẫn dắt nhường nào chứ.
"Sau khi nó chính thức đi vào nề nếp, tôi sẽ cho người đem công quỹ của cô cùng nhắc một thể."
Quý Tình mấy năm nay vẫn luôn tiết kiệm tiền để mua nhà, điều kiện này quá hấp dẫn căn bản không cách nào từ chối, cô động lòng nói: "Vậy tôi sẽ thử cố gắng hết sức."
Xùy ~ Vị thiếu gia nào đó vẫn luôn im lặng phía sau phát ra một tiếng cười chế nhạo, ý tứ đầy mỉa mai.
Hứa Quang Minh nói: "Đây là giám đốc Quý của dịch vụ chăm sóc khách hàng. Cô ấy có kinh nghiệm phong phú, làm việc thỏa đáng, con có thể học hỏi từ cô ấy."
Lấy tiền làm chuyện chính đáng, Quý Tình thẳng thắn nhìn về phía hắn.
Hứa Tinh Dã vẫn đang ngồi chơi game, như thể chưa hề nghe thấy.
Hứa Quang Minh cao giọng: "Nghe thấy chưa!"
Hứa Tinh Dã lúc này mới uể oải đứng dậy, liếc nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, giây tiếp theo, anh đột nhiên mỉm cười, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giả tạo, mở cửa, giả tạo hơn mời một tiếng: "Giám đốc Quý, cô trước. "
Quý Tình: "......"
Ương bướng gai góc như thế, chắc chắn không dễ đối phó.
Hai người bước ra khỏi văn phòng, cánh cửa vừa đóng lại, nụ cười trên khuôn mặt Hứa Tinh Dã biến mất hoàn toàn, khôi phục vẻ lạnh nhạt kia, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô, đánh giá cô một cách không kiêng dè.
Quý Tình làm việc theo phép công: "Tôi dẫn cậu đến bộ phận nhân sự, trước tiên tiến hành nhận việc và nhận một số—"
Cô giảm tốc độ nói, sáp gần như vậy làm gì? Người cao, bả vai rộng như vậy, kỳ quái khiến người ta có cảm giác bị áp bức.
"—— Đồ tầm thường."
Ánh mắt Hứa Tinh Dã trượt xuống, dừng ở thẻ tên (huy hiệu có ghim cài) trên ngực cô, cúi xuống, giọng điệu chậm rãi đọc ra những chữ trên tấm thẻ trước ngực: "Quý Tình, giám đốc dịch vụ khách hàng."
Khóe miệng cong lên, bật ra một tiếng cười rất nhẹ, giơ tay lên, cong ngón giữa, búng nhẹ xuống thẻ tên trên ngực cô.
Lần này giống như đánh lên ngực cô, tim Quý Tình thắt lại một lúc, suýt nữa tim đập mất kiểm soát.
"Sợ tôi thêm phiền phức sao?" Hắn đứng thẳng người, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt, "Vừa hay, bớt quản tôi đi."
Quý Tình có loại khách hàng khó đối phó nào chưa từng gặp chứ, chẳng lẽ lại bị anh ta lừa?
Đuôi mắt cô liếc qua hắn, giọng nói không mặn cũng không nhạt: "Thế làm sao được, 300.000 haiz."
* Ảnh cốc rửa tay cho bạn nào chưa rõ nha: Khi ăn hải sản trong nhà hàng người ta thường phục vụ thêm cốc này để khử đi mùi tanh của thức ăn khi khách hàng ăn xong.