Trong hơn nửa tháng hồi hộp chờ đợi kết quả thi, Trương Trì đã lên đường sang New Zealand. Ban đầu, cậu ấy định rủ Bùi Tụng đi cùng, nhưng vì chuyện gia đình của Bùi Tụng nên cuối cùng cậu ấy đành đi cùng gia đình mình.
Mấy người còn lại đều không rời khỏi Kinh Giang.
Trình Bắc Mạt và Trần Vận Cát đều phụ giúp ở cửa hàng nhà mình, lúc vắng khách, hai cô nàng lại bê ghế nhỏ ra trước cửa hàng, vừa ăn kem vừa trò chuyện.
Trần Vận Cát vẫn luôn lo lắng bất an, năm ngoái cô nàng đã chi gần hai vạn tệ cho lớp học thêm, tiền thì mất, nhưng lại chẳng đỗ được trường nào.
Cô nàng không dám tự chấm điểm, chỉ vì không muốn đối diện với kết quả của mình. Nỗi sợ trượt đại học lẫn nỗi lo điểm thấp phải học lại cứ đan xen, khiến cô nàng đã lén khóc không biết bao nhiêu lần.
Dạo này, Trần Vận Cát cứ như một nhà thơ đa sầu đa cảm, nhìn thấy gì cũng muốn sáng tác, lúc nào cũng có thể rơi nước mắt.
"Cái ghế này là do thợ mộc đóng à?" Trần Vận Cát nhìn chằm chằm vào chiếc ghế nhỏ Trình Bắc Mạt đang ngồi, hỏi, "Tớ nhớ hồi bé chúng ta còn lấy cái này làm bàn, vẽ vời trên đó."
Trình Bắc Mạt cúi đầu nhìn, gật đầu, "ừm" một tiếng.
"Cậu có nghĩ đến không, sau này chúng ta có thể sẽ không còn cơ hội ngồi cùng nhau như thế này nữa." Vừa nói, nước mắt Trần Vận Cát lại chực trào ra.
Trình Bắc Mạt đưa cho cô nàng một gói giấy ăn, lại phải dỗ dành bạn trai trong điện thoại.
PS: [Người đâu?]
MOMO: [Đang trông quán, nói chuyện với Trần Vận Cát.]
PS: [Cậu ấy lại khóc à?]
MOMO: [Ừ, dạo này con bé hơi "yếu đuối".]
PS: [Vậy có phải tớ cũng nên khóc lóc một chút, thì bạn gái mới quan tâm đến tớ?]
MOMO: [Thôi đi.]
PS: [Nói chuyện với tớ một chút đi.]
MOMO: [Vết thương sao rồi?]
PS: [Vẫn chưa khỏi.]
MOMO: [Nhiều ngày rồi, có phải bị nhiễm trùng không? Hay là đến bệnh viện xem sao?]
PS: [Hình như hơi nghiêm trọng, cậu có muốn đến xem thử không?]
MOMO: [...]
MOMO: [Đồ chó lắm trò.]
Dạo này Bùi Tụng cũng rất bận.
Vụ kiện ly hôn của bố mẹ cậu có vẻ sẽ còn kéo dài hơn ba tháng nữa, mọi chuyện thật rắc rối.
Bùi Văn Viễn đã cho người canh gác cẩn mật ở công ty để ngăn không cho Triệu Mẫn và luật sư tìm được bằng chứng. Ai ngờ đâu, một nhân viên công ty lại "vô tình" đăng tải thông tin lên mạng, gây ra một mớ rắc rối lớn.
Chuyện nhà Bùi Văn Viễn chưa giải quyết xong, công ty lại xảy ra chuyện.
Cẩu huyết, tréo ngoe, nhưng lại là sự thật đang diễn ra.
Mỗi tối, Trình Bắc Mạt đều gọi điện cho Bùi Tụng. Đôi khi họ sẽ trò chuyện về vụ kiện, nhưng Bùi Tụng luôn khéo léo "giảm nhẹ" tình hình, giấu đi những cảm xúc tiêu cực để Trình Bắc Mạt không phải lo lắng.
Mỗi lúc như vậy, Trình Bắc Mạt đều rất xót xa cho bạn trai, cũng rất khâm phục cậu.
Nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, mà kỳ thi đại học lại không hề bị ảnh hưởng.
Ngày công bố điểm thi ngày một đến gần, Trình Dũng và Phương Lệ Trân bắt đầu đứng ngồi không yên.
Nguyên nhân chính là vì Trình Bắc Mạt đã từ bỏ suất tuyển sinh độc lập của Đại học Kinh Giang. Dù cô nàng đã giải thích nhiều lần rằng điểm chuẩn của trường năm ngoái là 650, và nếu điểm tự chấm của cô chính xác, thì hoàn toàn có thể đỗ vào những trường đại học danh tiếng hơn.
Hàng xóm láng giềng nghe tin cô từ bỏ suất ưu tiên, ai cũng tiếc nuối thay. Điều này khiến Trình Dũng và Phương Lệ Trân không khỏi lo lắng, băn khoăn không biết quyết định này của con gái là đúng hay sai.
Sau đó, Phương Lệ Trân lại nghe ai đó nói, những học sinh có điểm số cao ngất ngưởng, sẽ được Thanh Hoa, Bắc Đại gọi điện thoại trước.
Mấy ngày hôm đó, cứ cách hai tiếng, Phương Lệ Trân lại nhắc nhở Trình Bắc Mạt xem có ai gọi điện thoại đến không.
Khiến cho cả nhà đều đứng ngồi không yên, chỉ cần điện thoại có động tĩnh gì, cô liền nhận được ánh mắt "chăm chú" của bố mẹ, khiến cô hơi "áp lực".
"Dạo này cả nhà mình căng thẳng quá." Buổi tối, khi gọi điện cho Bùi Tụng, Trình Bắc Mạt buồn bã nói, "Tớ bắt đầu nghi ngờ điểm tự chấm của mình rồi."
Bùi Tụng gợi ý cho cô một kế: "Hay là thế này nhé, cậu chủ động "tấn công" luôn, gọi điện thẳng đến phòng tuyển sinh của Thanh Hoa, Bắc Đại xem họ có biết điểm của cậu không?"
Trình Bắc Mạt cười phá lên: "Haha, cậu "chó" thật đấy!"
Trình Bắc Mạt gối đầu lên tay, nằm bò ra bàn: "Bùi Tụng, nếu cuối cùng chúng ta không học cùng một thành phố thì sao?"
"Trình Bắc Mạt, tự tin lên, chúng ta chỉ có thể thi vào mấy trường đó thôi."
Trình Bắc Mạt cười mắng cậu: "Cậu ra vẻ quá đấy!"
Ngày công bố điểm thi, nhiệt độ ở Kinh Giang lên đến 40 độ.
Từ sáng sớm, Trình Dũng và Phương Lệ Trân đã bồn chồn, lo lắng.
Mười hai giờ trưa, Trình Bắc Mạt hồi hộp nhập tên, số báo danh, số chứng minh thư.
Mạng lag, điểm vẫn chưa hiển thị, điện thoại của họ hàng, bạn bè đã gọi đến liên tục.
Có lẽ không có khoảng thời gian nào dài hơn một phút đồng hồ ấy.
"Có điểm rồi!" Phương Lệ Trân kêu lên đầy phấn khích.
Ba người đồng loạt dán mắt vào màn hình máy tính.
Ngữ văn 137, Toán 147, Tiếng Anh 148, Khoa học tự nhiên tổng hợp 263, tổng điểm 695.
Môn khoa học tự nhiên "chết tiệt" kia, đến phút cuối cùng, cô vẫn không thể "cứu vớt" được nó.
Nhưng thật may mắn, điểm số thực tế lại cao hơn hẳn so với điểm tự chấm ban đầu.
Cuối cùng, mọi chuyện cũng đã ngã ngũ.
Cô rất hài lòng với kết quả này.
Phương Lệ Trân đã rơm rớm nước mắt.
Ba năm qua con gái đã vất vả quá nhiều, khoảnh khắc ấy, bà cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.
Trong group chat, mọi người đều đang báo điểm của mình.
Trần Vận Cát vừa đủ điểm đỗ đại học, cô nàng phấn khích gửi liên tục cả chục sticker ăn mừng. Đỗ Dương vượt điểm sàn đại học trọng điểm tới 17 điểm, gần bằng điểm tự chấm. Trương Trì cũng đạt hơn 600 điểm, nhưng với cậu ta thì điều đó chẳng còn quan trọng nữa.
Điểm của Chu Thiến Như vừa đủ 300, chắc chắn là đỗ ngành đạo diễn rồi.
Xem ra, kết quả của mọi người đều rất tốt.
Cả đám báo điểm xong, liền tag Bùi Tụng và Trình Bắc Mạt lia lịa.
Lúc Trình Bắc Mạt gõ 695 vào group chat, mấy người kia im lặng một lúc.
Sau đó, group chat "nổ tung".
Chu Thiến Như: [Mẹ ơi!! So sánh "thảm khốc" quá, cậu được gấp đôi điểm của tớ còn gì...]
Trương Trì: [Tiểu Mạt Lê, cậu "bá" thật đấy!!!! Cún, còn cậu đâu, mau ra đây! @PS]
Trần Vận Cát: [Trời ơi, tớ phải đi khoe với tất cả mọi người!]
Đỗ Dương: [Mạt Mạt đỉnh của chóp!]
Chỉ có Bùi Tụng là không nói gì trong group chat.
Trình Bắc Mạt click vào avatar của Bùi Tụng, định nhắn tin riêng cho cậu, thì cuộc gọi thoại của cậu đã hiện lên.
Trình Bắc Mạt vừa bắt máy, chưa kịp để cậu lên tiếng đã cất giọng trách móc: "Ngày trọng đại thế này mà cậu còn mất tích, thật là vô tâm quá đấy."
Chỉ nghe thấy Bùi Tụng khẽ cười, sau đó chậm rãi nói: "Chúc mừng cậu, thủ khoa."
Khi nói câu này, giọng cậu có chút lười biếng, khiến Trình Bắc Mạt gần như có thể hình dung ra cảnh cậu đang nằm dài thoải mái trên ghế sofa.
Cô bỗng nhiên sực tỉnh.
Không đúng, thủ khoa?
"Thủ khoa? Ý cậu là sao?"
Bùi Tụng đáp: "Nghĩa đen đấy."
"Thế còn cậu?" Tim Trình Bắc Mạt đập thình thịch, bỗng nhiên dâng lên một cảm giác khó tả, "Sao cậu không nói trong group chat?"
"Muốn nói cho cậu biết trước." Bùi Tụng không vòng vo, nói thẳng với cô, "Chúng ta bằng điểm nhau, 695."
Trình Bắc Mạt ngẩn người, nhất thời chưa kịp phản ứng.
Một lúc sau, cô mới bật cười.
Năm nay quả thực cạnh tranh rất gay gắt.
Điểm số của Trình Bắc Mạt và Bùi Tụng lần lượt xếp hạng 59 và 60 toàn tỉnh.
Chiều hôm đó, điện thoại Trình Bắc Mạt đổ chuông liên hồi. Tin nhắn và cuộc gọi đến dồn dập khiến điện thoại cô suýt nữa thì hết pin.
Mấy trường đại học đều ngỏ lời mời, thầy Diêm cũng gọi điện bảo cô rảnh thì về trường một chuyến, còn có mấy người họ hàng gọi điện thoại không được cho bố mẹ cô, cũng gọi đến hỏi thăm điểm số.
Đầu óc cô quay cuồng, Bùi Tụng đã "giải cứu" cô.
Bùi Tụng tìm một quán cà phê, cùng Trình Bắc Mạt phân tích các trường đại học và ngành học.
Trình Bắc Mạt mặc váy đến buổi hẹn, còn trang điểm nhẹ nhàng.
Tốt nghiệp rồi, những quy định ngặt nghèo của thời học sinh cũng tan biến, cánh cửa bước vào thế giới người lớn đang rộng mở trước mắt cô. Dạo gần đây, cô nàng bỗng tò mò về thế giới làm đẹp của các chị gái xinh đẹp, nên đã rủ rê Trần Vận Cát cùng nhau nghiên cứu về cách chăm sóc da và trang điểm. Dù vậy, tay nghề của cả hai vẫn còn khá vụng về.
Bùi Tụng đã nhìn thấy cô tô son từ xa, yết hầu cậu bỗng nhiên khô khốc.
Gặp mặt, cậu không nhịn được véo má cô.
"Cậu làm lem hết son của tớ rồi." Trình Bắc Mạt gạt tay cậu ra.
Bùi Tụng cười nói: "Dù thế nào cậu cũng xinh đẹp."
Hai người ngồi cạnh cửa sổ, Bùi Tụng mở máy tính, trên màn hình là những tài liệu liên quan đến trường đại học và ngành học mà cậu đã tổng hợp.
"Năm ngoái điểm chuẩn của Thanh Hoa ở tỉnh mình là 695, năm nay vẫn chưa rõ sẽ thế nào. Dù điểm của chúng ta cao, nhưng thứ hạng toàn tỉnh có lẽ không được cao lắm."
Trình Bắc Mạt liếc nhìn mấy bạn học sinh lớp 12 bên cạnh cũng đang bàn luận về chuyện đăng ký nguyện vọng, nói: "Cậu nói nhỏ thôi, không thì dễ bị đánh đấy."
Bùi Tụng mỉm cười, nhẹ nhàng giải thích: "Thực ra, sau chương trình "Cường Cơ" và các suất tuyển thẳng, mới đến lượt những thí sinh thi "trần" như chúng ta. Tính tổng tất cả các suất đó lại, đến lượt chúng ta thì cơ hội có phần mong manh hơn. Dù khả năng đỗ vẫn có, nhưng việc chọn được ngành mình yêu thích e rằng sẽ khó khăn."
Trình Bắc Mạt đồng tình: "Đúng vậy, có rủi ro."
"Tiếc không?"
Trình Bắc Mạt lắc đầu.
Cô không quá "cuồng" Thanh Hoa, Bắc Đại, hơn nữa, mục tiêu ban đầu của cô chỉ là Đại học Kinh Giang.
"Ngành học cũng rất quan trọng, không phải cậu muốn học ngành liên quan đến cơ khí sao, xem mấy trường này đi." Bùi Tụng xoay máy tính về phía Trình Bắc Mạt.
Mắt Trình Bắc Mạt sáng lên: "Thứ tự ưu tiên của chúng ta giống hệt nhau, Đại học Giao Thông Thượng Hải cũng nằm trong danh sách dự bị của tớ."
Bùi Tụng nhíu mày, thốt lên: "Chỉ là dự bị thôi sao?"
"Trước khi biết điểm số và thứ hạng, tớ cũng "ảo tưởng" về Thanh Hoa một thời gian mà..."
Bùi Tụng cười nghiêng ngả
Trình Bắc Mạt hỏi cậu: "Thế còn cậu?"
"Tớ học gì cũng giỏi."
Trình Bắc Mạt: "..."
Trình Bắc Mạt và Bùi Tụng quay trở lại trường trước giờ tan học.
Thầy Diêm nhìn thấy hai người đi cùng nhau, quan sát hồi lâu, ánh mắt đầy ẩn ý, nhưng lại không nói gì.
Bùi Tụng không nhịn được, chủ động khai báo: "Thầy tha cho em đi, em nhận, tụi em yêu nhau rồi."
"Tốt, tốt." Thầy Diêm cười hì hì, "Hai đứa rất xứng đôi."
Thầy Diêm điểm qua tình hình của các bạn học sinh đứng đầu khối. Thẩm Thanh đạt kết quả khá tốt, 673 điểm. Tôn Minh Thụy, tuy gần như tuyệt đối ở các môn khoa học tự nhiên, lại không may mắn với môn tiếng Anh, tổng điểm chỉ khoảng 650, hiện đang đắn đo có nên thi lại hay không.
"Mấy hôm trước nhà trường mới họp, năm nay ba bạn đứng đầu toàn trường đều được nhận học bổng." Thầy Diêm hào hứng chia sẻ tin vui, "Giải nhất ba vạn, giải nhì hai vạn, giải ba một nghìn."
Trình Bắc Mạt liếc nhìn Bùi Tụng, thầy Diêm lập tức hiểu ý.
"Trường hợp của hai đứa, tính là đồng giải nhất."
Trình Bắc Mạt và Bùi Tụng nhìn nhau, đồng thanh đáp: "Cảm ơn thầy Diêm ạ."
Thầy Diêm cười rạng rỡ: "Từ hôm tự chấm điểm, thầy đã mong ngóng ngày này lắm rồi. Hôm nay điểm thi ra, cuối cùng thầy cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Năm nay Bát Trung thật sự đã "vùng lên" mạnh mẽ, thật không dễ dàng gì. À, hai đứa đã suy nghĩ về nguyện vọng chưa? Gia đình Bùi Tụng có dự định gì khác không?"
"Dạ không ạ, em sẽ đăng ký nguyện vọng bình thường để học đại học trong nước." Bùi Tụng trả lời, "Em và Trình Bắc Mạt đã cùng nhau bàn bạc và quyết định sẽ thi vào Đại học Giao Thông Thượng Hải."
Trình Bắc Mạt gật đầu: "En muốn học ngành cơ khí, cậu ấy học ngành tự động hóa."
Thầy Diêm suy nghĩ một chút: "Hai đứa đã quyết định rồi à?"
Bùi Tụng "ừm" một tiếng: "Bọn em đã tham khảo điểm chuẩn những năm trước, với số điểm này, chắc là có thể chọn được ngành mình muốn."
"Hãy bàn bạc kỹ với gia đình, kết hợp với sở thích của bản thân..." Thầy Diêm bổ sung một câu đầy ẩn ý, "Đương nhiên, còn có cả chuyện tình cảm của hai đứa nữa."
Lúc hai người bước ra khỏi trường, cổng trường đang treo băng rôn.
"Nhanh thế..." Bùi Tụng không nhịn được "cà khịa".
"Mấy trăm năm Bát Trung mới có một học sinh giỏi, năm nay lại có đến bốn người, chẳng lẽ lại không khoe khoang một chút? Tớ đoán mấy hôm nữa bọn họ sẽ in ảnh của chúng ta lên tờ rơi tuyển sinh."
"Trình Bắc Mạt, tớ phát hiện giờ cậu cũng độc mồm độc miệng phết."
"Học theo bạn trai đấy."
Trình Bắc Mạt quay đầu nhìn lại.
"Nhiệt liệt chúc mừng học sinh khối 12 Trình Bắc Mạt, Bùi Tụng, Thẩm Thanh, Tôn Minh Thụy đạt thành tích xuất sắc trong kỳ thi đại học!"
Bên dưới là một hàng chữ lớn, ghi điểm số của từng người.
Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ rực cả không gian. Cổng trường Bát Trung trầm mặc dưới ánh tà dương, tựa như một bức họa hùng tráng, đầy vẻ đẹp mê hoặc.
Tên của họ hiện diện nơi đó, rực rỡ sức sống, chất chứa biết bao khát vọng và hy vọng.
Nhìn xem, những điều tốt đẹp luôn xảy ra vào lúc hoàng hôn.
"Trình Bắc Mạt, cậu đã làm được rồi." Bùi Tụng nhìn cậu, ánh mắt chân thành, "Hai vị trí quán quân, hiện tại và cả tương lai, đều thuộc về cậu."
HẾT TRUYỆN