Chương 7: Trên xe chơi vυ' cô

Qua gần nửa tiếng đồng hồ, hai người mới thu dọn sạch sẽ, chậm chạp quá mức tới.

Dung Vũ ở trong ngực ấm áp của, ngửi trên người anh giống mùi sữa tắm trên người mình, trong lòng an tâm không chịu được.

“Sắp tới anh trai sẽ đi công tác mấy ngày, em ở nhà phải ngoan ngoãn, biết không?”

Dung Phong Sơ nhẹ giọng nói, tay xoa xoa đầu cô, như là trấn an một con sủng vật ngoan ngoãn.

“Biết a ~” Dung Vũ không chút để ý mà trả lời, trải qua một hồi làʍ t̠ìиɦ kịch liệt, bây giờ có chút mệt mỏi.

“ n, nếu có người bắt nạt em, phải nói với anh trai một tiếng, dù là xa, anh trai đều về đây giúp em.”

Cô chính công chúa nhỏ anh yêu thương luôn đặt trên đầu quả tim, ngay cả anh cũng không muốn bắt nạt cô, càng đừng nói là chịu đựng người khác bắt nạt cô.

“Biết ~”

“Còn có, khoảng thời gian này anh trai không có ở nhà, không được cùng những người đàn ông khác tiếp xúc nhiều, anh trai rất dễ ghen.”

Nếu có thể nói, anh muốn mang trinh tiết cô theo!

Cô quá mức ngọt ngào, tiểu huyệt thao quá sướиɠ, từng phút từng giây anh đều không muốn rời một tấc ở lại trong coi cô.

“Kia, nếu là ba ba thì?”

Cô thò đầu từ trong ngực anh ra, một đôi ngập nước mắt đào hoa, chứa vài phần hồn nhiên ngây thơ, thẳng thắng nhìn anh.

Dung Phong Sơ có chút khó xử, “

Được thôi…… Kia, ngoại trừ ba ba ra, không được để đàn ông khác tiếp cận em, nghe không?”

Cái này làm Dung Vũ khó xử nha.

Cô còn muốn câu dẫn Cảnh Không đó.

Nhưng mà, ở bên ngoài, cô vẫn ngoan ngoãn mà trả lời anh một câu: “Đã biết ~”

Dù sao, anh trăm công ngàn việc, cũng quản không được đọc nhiều như vậy.

Dung Phong Sơ thấy cô như thế thuận theo, rõ ràng vừa mới làm không bao lâu, không ngờ lại bắt đầu tâm viên ý mã*, nề hà ngày mai phải xuất phát sớm, chỉ có thể mạnh mẽ áp chế du͙© vọиɠ xuống.

(*) Tâm ý viên mã: chỉ về tâm trí bất định, thường biến của nội tâm con người, nghĩa là tâm trí con người ta thường xáo động và dễ mất kiểm soát.

“Chờ anh trai trở về, lại tiếp tục cho em ăn no côn ŧᏂịŧ lớn mà em yêu nhất.”

Hôm sau.

Mới rạng sáng 5 giờ, Dung Phong Sơ đánh thức Dung Vũ.

Tuy rằng cô rất muốn nói với anh là không muốn rời giường, nhưng thấy đôi mắt sáng giản hoạt mơ hồ bắn qua, lập tức cô héo.

Anh trai ngày thường nhìn thì ôn như, rất giống một quý tiên sinh.

Nhưng một khi chọc tới anh, anh có rất nhiều biện pháp tra tấn người ta sống không bằng chết.

Thong dong từ nhà đi đến sân bay, đi xe ngắn ngủi chỉ mất có nửa giờ.

Dung Vũ vừa mới lên xe, liền bắt đầu ngủ gật.

Vừa mới nhắm mắt không bao lâu, một bàn tay sờ lên vυ" tuyết căng lớn của cô

Cô nhíu nhíu mày, còn buồn ngủ mà nhìn về phía ngồi sau chỗ ngồi khác của Dung Phong Sơ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh trai, Tiểu Vũ buồn ngủ quá……”

Đối lập với dáng vẻ mệt mỏi ỉu xìu của cô, thoạt nhìn tinh thần anh rất sảng khoái.

Cho dù đáy mắt có một màu đen nhạt nhạt, nhưng đôi mắt như hắc diệu thạch vẫn rực rỡ lấp lánh như cũ, không thấy mỏi mệt chút nào.

“Em ngủ cứ việc ngủ, không cần quan tâm đến anh.”

Anh nhẹ giọng nói, tay luồn vào từ chiếc váy cổ chữ V, kéo áo bọc bộ ngực trắng nõn mềm mại ra, tùy ý dâʍ ɭσạи vυ" tuyết trắng nõn của cô.

Vυ" cô mềm như bông, xúc cảm trơn trượt non mịn, bị bàn tay khô ráo ấm áp cầm lấy, không trong chốc lát, đầṳ ѵú nhỏ mềm mại liền cứng nhô lên.

——————

PS: Cầu châu châu nha ~

Bằng không, Luân gia cũng chỉ có thể đem các nam chính cắt đinh đinh ( o ┬┬ω┬┬)✄╰☋╯