Chương 50: Nụ hoa phấn nộn

Dung Vũ tâm hệ Hoài Hựu, không có tâm tư gì làm bạn với Tịch Ương, dỗ cậu hai câu, muốn đuổi cậu đi.

“Học tỷ, em muốn cùng chị đi học……” Tịch Ương không thuận theo không buông tha, giống như trẻ con lưu luyến mẹ, bắt lấy cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của cô trái phải quơ quơ.

Dung Vũ chịu không nổi dáng vẻ đáng yêu làm nũng của anh, đành phải đáp ứng.

Ở hành lang qua phòng học cửa, đã nhập học mười phút.

Phòng học đen nghìn nghịt ngồi đầy người, từ lúc Dung Vũ vào đại học tới nay, trừ bỏ cuối kỳ, lần đầu tiên nhìn thấy mọi người đi học như vậy tích cực.

Cô dắt Tịch Ương đi đến cửa chính phòng học, nhìn đến người đứng ở trên bục giảng, cứng còng mà đứng sừng sững ở đàng kia.

Người đàn ông đang ở viết viết bảng, mang một bộ mắt kính màu vàng tinh xảo, khóe mắt dư quang thoáng nhìn, bỗng nhiên đối diện tầm mắt cô.

Dương quang xán lạn từ ngoài cửa sổ bắn vào, miêu tả dáng anh bạt như tùng.

Mặt anh phản sáng, nhìn không rõ, nhưng trong trí nhớ cô khuôn mặt lại đột nhiên rõ ràng lên.

Hoài Hựu xoay người, mắt phượng hẹp dài mắt thanh lãnh nhìn cô, dáng vẻ lạnh nhạt xa cách gọi cô sợ hãi.

“ Sao đến muộn như vậy?” Anh hỏi, giọng lạnh ngạnh.

Những sinh viên khe khẽ nói nhỏ, cảm giác giảng viên mới sắp phẫn nộ, đột nhiên im như ve sầu mùa đông.

Dung Vũ ra vẻ thoải mái mà câu môi cười khẽ: “Em không đến trễ, đã có đồ đặt ở trong lớp học. Em chỉ là có việc, đi ra ngoài trong chốc lát.”

Ánh mắt hai người giằng co, thử lẫn nhau.

Tiếc nuối chính là, cô không thể từ trong mắt anh, nhìn ra anh đối với cô nửa phần lưu luyến, tương phản, thêm một chút không kiên nhẫn cùng chán ghét.

Mất mát cuồn cuộn ở trong lòng cô, trái tim truyền đến đau rầu rĩ.

Cô biết chính mình ở xa cầu cái gì, ba năm qua đi, cô thật là một chút cũng không tiến bộ.

“Đến trễ chính là trễ, đây là sự thật đã định.”

Dung Vũ nghe anh nói giọng lạnh như băng, trái tim băng giá một đoạn.

“Ham tiền tài, bạc tình quả nghĩa, cũng là sự thật đã định a……” Cô lẩm bẩm tự nói, tự giễu mà cười cười.

Dù cũng nghĩ không rõ, trước mắt người này nhìn như ôn nhu nho nhã, không nhiễm trần tục, năm đó vì sao sẽ khom lưng với tiền tài, bỏ cô không màng.

Bởi vì hai người lại giằng co đi xuống sẽ chậm trễ chương trình học, cho nên Hoài Hựu phạt tiết sau nộp một bản kiểm điểm, liền để cô về chỗ ngồi ngồi.

Tịch Ương muốn đi theo Dung Vũ vào phòng học, lại bị Hoài Hựu một câu “Không phải sinh viên lớp chúng ta mời rời khỏi” đuổi đi.

Một tiết học kết thúc, sinh viên nữ trong lớp thấy Hoài Hựu là giảng viên mới, vừa đẹp trai vừa trẻ, sôi nổi nảy, lấy hỏi chuyện, nhân cơ hội đáp lời.

Dung Vũ một tay chống cằm, ở bên cửa sổ lười biếng mà phơi nắng.

Hoảng hốt, ký ức quá khứ kỳ lạ hiện ra.

Cô càng lảng tránh, ký ức hiện ra đến càng cụ thể.

Hoài Hựu học cùng Dung Phong Sơ, hai người từ sơ trung bắt đầu, mãi cho đến đại học đều là bạn cùng lớp.

Tuy rằng gia thế bối cảnh cách xa, nhưng thành tích hai người tương đương, hình thành một loại quan hệ cạnh tranh thưởng thức lẫn nhau, dần dà, lại thành bạn thân cực kỳ.

Dung Phong Sơ mang Hoài Hựu đã Dung gia vài lần.

Dung Vũ lần đầu tiên thấy anh khi mới mười hai tuổi, đúng tuổi ham chơi lại ngây thơ.

Ngày đó sau giờ ngọ, cô vội vàng ra cửa cùng bạn chơi đùa, ở trong phòng vội vội vàng vàng mà thay quần áo.

Dung Phong Sơ muốn mang Hoài Hựu về phòng làm bài, cần thiết phải đi qua phòng cô.

Phòng khoá chưa cũng không quan tâm, cởi đến mức toàn thân trên dưới còn sót lại một cái qυầи ɭóŧ, vừa quay đầu lại vừa vặn liền thấy được Dung Phong Sơ và Hoài Hựu đi qua cửa cô.

Dung Phong Sơ vội vàng mới vừa đi vừa nói chuyện phiếm với Hoài Hựu, không chú ý tới cửa của Dung Vũ đang mở.

Nhưng Hoài Hựu lại vô tình nhìn một thân tuyết trắng thịt non của Dung Vũ, nhìn từng cái rõ ràng.

Khi đó cô còn chưa nẩy nở, đôi mắt vừa tròn vừa to, như là hai quả nho, cái miệng nhỏ như hình thoi khẽ nhếch, vẻ mặt kinh ngạc.

Má cô lưu lại phì có chút đáng yêu trẻ con, thịt đô đô, rất là đáng yêu.

Cô không có mặc nội y, anh có thể tinh tường nhìn thấy, tiểu đồi núi trước ngực hơi hơi phồng lên, hai viên nụ hoa phấn nộn.

Phi lễ chớ coi.

Hoài Hựu phản ứng lại, hoảng hoảng loạn loạn mà bỏ tầm mắt qua một bên, gương mặt đằng mà đỏ bừng, ngay cả cổ cùng lỗ tai đều đỏ rực.

Dung Phong Sơ thấy thế, quay đầu nhìn lại, trước mắt chỉ vội vàng xẹt qua một tuyết trắng, cái gì đều còn không có thấy rõ, một trận gió ập vào trước mặt —— Dung Vũ giữ cửa đóng sầm.

Chuyện này qua đi, Hoài Hựu kỳ thật vẫn luôn xấu hổ khi đến Dung gia, Dung Vũ cũng chỉ mơ hồ mà nhớ rõ có một anh trai nhỏ xinh đẹp, từng nhìn qua thân thể của cô.

Hai người hiểu lòng không học mà lựa chọn quên đi chuyện này.

Thẳng đến lúc Dung Phong Sơ và Hoài Hựu học cao trung, cô cũng vào cùng học sơ trung sau.

Chạng vạng tan học, cô đi tìm Dung Phong Sơ, muốn cùng anh cùng nhau về nhà.

Mặt trời chiều ngã về tây, lớp học người đều đi được không nhiều lắm.

Cô tung tăng nhảy nhót mà chạy vội tới cửa ban của bọn họ, làn váy đồng phục dài đến đầu gối lắc lắc kéo kéo, dưới váy là một đôi chân thon dài trắng nõn.

Cô kéo mở cửa hờ khép, liền nhìn thấy trong phòng học, hai nam sinh vô cùng đẹp trai, ngồi một trái một phải, dùng một quyển luyện tập sách ở giữa bàn, mở ra, mọi người tham thảo đề mục.

Lúc đó, Hoài Hựu ngồi dựa vị trí cửa sổ.

Ngoài cửa sổ ánh chiều tà màu hồng camchiếu vào trên người anh, nhiễm hồng chiếc áo sơmi tuyết trắng trên người anh.

Anh hơi hơi nghiêng đầu xuống, trên trán tóc mái gục xuống dưới, nửa che đôi mi anh tuấn, và mắt phượng hẹp dài.

Anh mặt ủ mày chau, bỗng nhiên đôi mắt hiện lên một tia ánh sáng, nắm bút trong tay “Bá bá bá” viết lên giấy .

Dung Vũ nhìn dáng vẻ nghiêm túc chuyên chú của anh, trái tim chợt đập lỡ một nhịp.

Ánh sáng chợt lóe, cô bỗng nhiên nhớ tới, anh chính là người lúc trước nhìn lén đến thân mình cô

“Hai anh tính khi nào thì về nhà?” cô nghịch ngợm hỏi, đi ra phía trước, bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng, giống như một cái tiểu tinh linh thật linh động.

Dung Phong Sơ và Hoài Hựu nghe tiếng ngẩng đầu nhìn cô, gương mặt cô sáng sủa tươi cười, ở trước bàn bọn họ đứng yên.

Thấy hai người bọn họ đều nổi lên vẻ mặt kinh ngạc, cô chơi tâm nổi lên. Thân mình phủ thấp về phía trước, hai cánh tay đè ở trên bàn, chống đỡ thân mình, đưa èo thon thả dùng một tay là có thể ôm hết, phía sau lưng cong thành một đường cong duyên dáng, cái mông cao cao nhếch lên.

Đồng tưt Hoài Hựu co rụt lại, ánh mắt dừng trên làn váy và vớ đùi của thiếu nữ, kia một đoạn dẫn người miên man bất định tuyệt đối.

Anh ngửi được trên người cô u hương nhàn nhạt, hương vị thật ngọt, như là một viên dâu tây thơm ngọt mê người.

“Sao nào, sao nhìn thấy em các anh đều đưa ra biểu cảm như vậy a? Không chào đón em sao?” Cô ngạo kiều mà hừ một tiếng, tùy tay nhìn sách luyện tập của bọn họ, “Nếu các anh không chào đón em, em đây liền tự mình về nhà ~ Dung Phong Sơ, nếu là ba ba nhìn thấy anh không nghe lời như vậy, không mang theo em gái chăm sóc thật tốt, hừ, xem ba có mắng anh không!”

“Ai! Đừng đừng đừng! Tiểu tổ tông của anh, em hãy ngoan ngoãn mà ngồi, chờ chúng anh giải ra đáp án, liền trở về.” Dung Phong Sơ vội vàng nói, ngòi bút ấn vào sách luyện áp, thúc giục Hoài Hựu “Hoài Hựu, nhanh lên, tiểu tổ tông nhà tôi tính tình thật gặp, cậu nhanh giải đề đi.”

Hoài Hựu rũ mắt liếc mắt nhìn đề, lại nhìn nhìn bản nháp của mình, không biết sao, bây giờ đại não trống rỗng, chỉ nhớ rõ mùi ngọt hương trên người cô.