Chương 47: Tiểu xử nam khí huyết phương cương

(*)Huyết khí phương cương: tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai.

Người trong tiệm tan dần dần.

Chỉ còn lại Dung Vũ giằng co với ba người đàn ông đối diện; góc còn có một cái khách hàng nam chỉ là trầm mặc uống cà phê, xem tin tức trên điện thoại; cùng với một anh trai nhỏ ở thu ngân, cùng hai cô gái ở phòng bếp làm đồ ăn đồ uống.

Anh trai nhỏ ở quần thu ngân nhìn ra khuyên can, nhưng nói không được hai câu lời nói, đã bị A Tân dùng một ánh mắt hung ác, dọa cho trở về.

“Ngực lớn như vậy, là keo silicon, hay vẫn là bị người ta xoa lớn đi? Hả?” Trên mặt A Tân nở nụ cười dâʍ đãиɠ, hướng Dung Vũ đi đến.

“Bổn tiểu thư thiên sinh lệ chất, nào dùng đến cái loại đồ vật này?” Cô không sợ gì cả mà nhìn thẳng anh ta, khí thế lăng nhân.

“Nga? Trời sinh a, để cho anh đây xem, có phải nguyên liệu thật hay không.”

A Tân nói xong, xuất kỳ bất ý* tiến về phía cô, ngăm đen thô ráp đại chưởng đảo mắt liền phải tập thượng nàng cao ngất ngạo nhân ớt nhũ.

(")出其不意: chỉ hành động bất ngờ ngoài ý liệu của người khác.

Dung Vũ theo bản năng tay nắm chặt quyền, đùi phải lui về phía sau một bước, tùy lúc nào cũng chuẩn bị cánh tay trái đón đỡ, đùi phải công bàn.

“A!” A Tân đột nhiên tuôn ra một tiếng thét chói tai như gϊếŧ heo.

Dung Vũ tập trung nhìn vào, hóa ra là có người trước cô một bước, một tay bắt lấy ngón tay cái của A Tân.

Anh ta giữ chặt ngón tay cái hướng ra phía ngoài bẻ, theo “Răng rắc” một tiếng, A Tân đau đến mức mặt cũng vặn vẹo.

Người nọ che ở trước mặt Dung Vũ, cao đại khái khoảng 186 cm, cô chỉ có thể nhìn thấy thân cao của anh ta, không nhìn rõ thấy chính mặt.

“Tôi gϊếŧ! Con vương bát dê từ đâu ra?!” A Tân chửi ầm lên.

Người nọ vừa nghe, tay trái bắt lấy cánh tay anh ta xuống phía dưới một xé, lại là “Răng rắc” một tiếng.

“A! ——” A Tân thê lương kêu, thẳng đến kêu lên như âm voi, tựa hồ dọa đến pha lê đều “Ong ong” rung động.

Nếu là Dung Vũ không đoán sai, vừa nãy, cánh tay vô cùng có khả năng trật khớp.

Cô không khỏi nhìn người đàn ông kia vài lần, đối với anh ta càng thêm tò mò.

Người đàn ông đầu khói hoà bình, thấy có người đứng ra trước Dung Vũ, túng đến hai chân nhũn ra, vội vàng kẹp chặt đuôi chạy.

“Chỉ là một đám lưu manh bắt nạt kẻ yếu mà thôi.” Dung Vũ khinh thường bĩu môi.

Vì cô động thân mà người đàn ông buông tay A Tân ra, không nói lời nào, cũng không quay đầu lại, lập tức đi khỏi tiệm trà sữa.

Dung Vũ một tay đẩy A Tân ra đau đến mức nhe răng trợn mắt, muốn đuổi theo đi lên.

“Cảm ơn.” Tuy rằng không có anh, chính cô cũng có thể thu phục, căn bản không cần thiết thiếu ân tình anh, nhưng lời khách sáo vẫn nên nói.

Người đàn ông kia bác chân thật lớn, đi được rất mau, hiển nhiên là không muốn cô đuổi kịp.

Dung Vũ ý thức được điểm này, đơn giản không đuổi theo.

Nhưng mà, dù người đàn ông kia di chuyển nhanh hết sức, cô vẫn trùng hợp thấy sườn mặt anh.

Hai người cách xa, cô nhìn không rõ lắm, nhưng là, mơ hồ cảm thấy anh rất giống một người.

Một người, thiếu chút nữa cô muốn đã quên dung mạo anh.

Tịch Ương thật vất vả mới thi đậu đại học A, muốn cùng Dung Vũ học chung một đại học, lại biết được Dung Vũ học chương trình năm bốn, cần đến trường học đi học.

Cho nên cậu gửi tin nhắn hỏi cô, khi nào có rảnh, hai người có thể gặp mặt.

Dung Vũ chịu không nổi cậu năn nỉ ỉ ôi, hẹn thời gian, buổi sáng thứ ba đầu tiên tới trường học.

Tiết hai vừa tan học, Tịch Ương vội vàng cự tuyệt lời mời của bạn, vội vàng chạy tới khu dạy của Dung Vũ.

Dung Vũ khóa là

Tiết 4 và tiết 5, bọn họ có một tiết có thời gian trò truyện.

Tịch Ương chạy trốn có chút mau, trái tim nhỏ “Bùm bùm” loạn nhảy, giống như là sắp bay ra khỏi l*иg ngực.

Cậu đuổi tới phòng học, trong phòng học chỉ có một mình Dung Vũ

Một tay cô chống cằm, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Từ góc độ cậu nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng thướt xinh đẹp, một đầu tóc đen như thác nước, buông xuống ở sau lưng.

Ai ngờ, cô nhét ở lỗ tai nghe, phát đến tiểu thuyết H văn.

Người phụ nữ hưng phấn cao vυ"t mà kêu da^ʍ: “A ~ chậm một chút, Tiểu Thất, a ~ nói như vậy, âʍ ɦộ da^ʍ của chị gái sẽ bị cᏂị©Ꮒ nát ~”

Người đàn ông thở gấp, âm thanh tương đối non nớt mềm mại, bạn “Bạch bạch bạch” thân thể tiếng vang lên: “Ừ ~ tiểu huyệt của chị gái kẹp thật chặt a ~ rất thích âʍ ɦộ da^ʍ của chị gái……”

Dung Vũ nghe thấy, nghĩ đến tiểu học đệ Tịch Ương lát nữa sẽ lại đây, tiểu huyệt ngứa một trận.

Cô gắt gao quặc hai chân, muốn mượn cái này nghiền nát âm đế, đạt tới cao trào.

“Học tỷ!” Tịch Ương hưng phấn mà gọi tên cô, nụ cười tươi tắn xán lạn, má lộ ra má một lúm đồng tiền thật ngọt ngào.

Dung Vũ bị cậu gọi một tiếng như vậy, tâm lộp bộp nhảy dựng, nháy mắt hoàn hồn, ngước mắt, thấy vẻ mặt anh cười hì hì.

“Hôm nay xảy ra chuyện gì tốt? Lại có thể làm cậu vui vẻ như vậy.”

Có lẽ là bị nụ cười cậu truyền nhiễm, cô không cấm nhoẻn miệng cười, chậm rãi tháo xuống tai nghe, tắt âm điện thoại đi, đưa điện thoại và tai nghe thu gọn.

“Hôm nay a, khi cách ba tháng, cuối cùng có thể ở nhìn thấy học tỷ.” Tịch Ương chớp tinh mắt, ánh mắt sáng chói.

Dung Vũ chịu đựng dục hỏa liên miên trong cơ thể, bỏ hai chân đang ở cọ xát nhau ra.

Trước mắt liền có một cái đối tượng cho cô tiết dục, cô hà tất tự cấp tự túc? Hôm nay lần đầu tiên cao trào, không bằng giao cho cậu đi.

Khác với ánh mắt trong suốt trong trẻo của cô cậu, trong mắt Dung Vũ nhìn thẳng cậu, mờ mịt như hồ ly tinh câu dẫn.

“Gặp mặt, Ương Ương nhà chúng ta liền cao hứng thành như vậy?” Cô nhìn cậu bằng một ánh mắt quyến rũ.

Tịch Ương lập tức đỏ mặt, dáng vẻ thẹn thùng ngượng ngùng, có chút đáng yêu, “Vâng, đúng vậy.”

Dung Vũ chậm rãi đứng dậy, trên người mặc một cái đầm màu vàng nhạt sắc hoa nhỏ, váy rất ngắn, làn váy đại khái ở đầu gối hướng lên trên 25 cm, tựa như có gió nhẹ nhàng thổi qua, là có thể làm hạ thể cô lộ rõ.

“Đi thôi, học tỷ mang cậu đi làm chuyện, có thể làm người ta càng cao hứng hơn.”

Cô chủ động giữ cánh tay cậu, vυ" cực lớn “Không cẩn thận” sờ tới rồi cánh tay cường tráng của cậu.

Tịch Ương là một xử nam huyết khí phương cương, nào chịu nổi được kí©h thí©ɧ này, bụng nhỏ xao động, đũng quần quái vật khổng lồ mơ hồ có xu thế ngẩng đầu.

Sắc mặt ửng đỏ cậu.

Không dám nhìn bộ ngực lớn phình phình của cô, làm vải dệt váy trước ngực căng thẳng;

Cũng không dám nhìn làn váy cô, theo bước chân lay động đong đưa.

Mắt cậu nhìn phía trước, còn tưởng rằng chính mình có thể bảo trì trấn định tự nhiên.

Nhưng, Dung Vũ đã sớm nhìn cậu không được tự nhiên một cách rành mạch.

“Chúng ta tới WC làm cái gì?” Tịch Ương cảm thấy lẫn lộn.

“Chỉ có WC không có theo dõi a.” Dung Vũ đẩy đẩy bờ vai của cậu, cậu không chú ý, lảo đảo một chút.

“Cậu đi WC nam nhìn xem có người hay không.”

“A?” Cậu do dự một trận, vẫn là mơ màng hồ đồ mà đi vào đi nhìn một vòng.

“Không có ai.” Cậu nói.

Dung Vũ hơi hơi gật đầu, dẫm một đôi giày cao gót năm cm, đi vào.

WC nam to như vậy, quanh quẩn tiếng nhỏ vụn “Lộc cộc”.

Tịch Ương đi theo phía sau cô, thấy cô mở ra một gian xem xét, nhìn ánh mắt của cô mang theo vài phần quái dị, “Học tỷ, chị đây là muốn tham quan WC nam?”

“Muốn chọn một cái sạch sẽ chút.” Cô nói, bỗng nhiên tà mị cười, ý vị thâm trường nói, “Tiện để làm việc.”

Cô đi vào cách gian, ngoắc ngón tay với Tịch Ương, ý bảo cậu tiến vào.

Tịch Ương mơ mơ màng màng mà vào cách gian, Dung Vũ thuận tay khóa cửa lại, sau đó tay nhỏ đỡ ngực cậu, một đường sờ xuống phía dưới, chậm rãi ngồi xổm xuống, mặt đẹp đối diện với đũng quần cậu.

“Học tỷ……” Cậu khẩn trương mà nuốt nước miếng, trái tim đều mau nhảy đến cổ họng.

“Dươиɠ ѵậŧ của Ương Ương cương cứng rồi ~” Cô nhìn đũng quần căng phồng của cậu, tâm ngứa.

——————

PS: Là lúc ăn luôn tiểu thịt tưô (. ’▽’. ) hôm nay cũng muốn cầu mấy viên châu châu a ~