Chương 32: Lúc yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, bị vợ yêu cầu gọi video

Chiếc lưỡi linh hoạt, cách lớp quần ren trong suốt, như có như không mà chạm được mảnh thịt mềm mại.

“Um ~” Cô bất mãn mà hừ hừ, “Đừng chọc chơi người ta~”

“Thật gặp.” Anh cười cô, môi phủ lên đoá hoa của cô, cách lớp vải ướŧ áŧ, vừa liếʍ vừa mυ"ŧ.

Lưỡi mềm dọc theo hoa phùng, tự hướng lên trên liếʍ láp, không cẩn thận chọc tới tiểu hoa đậu đang nhô lên, kí©h thí©ɧ làm thân thể mềm mại của cô run lên, xoắn mông vểnh, chủ động hướng hạ thể vào chỗ anh.

Tay anh thủ sẵn ở cặp mông đào tròn trịa của cô, đầu lưỡi linh hoạt đẩy qυầи ɭóŧ chữ Đinh (丁) mỏng manh ra.

Mặt lưỡi thô ráp dán vào mảnh thịt trơn bóng non mềm, cô mong chờ nhìn anh, chờ đợi anh an ủi càng nhiều.

Đầu lưỡi ẩm ở giữa hoa phùng đỏ tươi, trên dưới quấy động, tốc độ từ nhanh đến chậm.

Tiểu huyệt không chịu được sự khıêυ khí©h của anh, giống như con cá nhỏ, miệng nhỏ khép mở, phun ra từng luồng thủy dịch.

“A ~” Tiểu trân châu đầy dây thần kinh phong phú, đột nhiên bị anh dùng đầu lưỡi chống lại, cô không biết là sướиɠ, hay là bị anh dọa, hô nhỏ một tiếng.

Đầu lưỡi của có kỹ xảo mà cuốn tiểu mật đậu quấy phá, liếʍ mυ"ŧ lôi kéo, làm cô vừa đau vừa ngứa, vừa tê vừa rát.

Cảm giác không rõ, làm cô tâm hoảng ý loạn, cái ót không khỏi bị anh ấn xuống, muốn anh cho cô càng nhiều càng nhiều.

“Thật thoải mái ~ um a ~ lại nhanh lên, liếʍ nhanh lên……” Cô dương cao đầu, cổ thiên nga cong thành hình cung duyên dáng.

Từng tiếng yêu kiều rêи ɾỉ, không chịu khống chế từ cổ họng cô phát ra, nghe được anh cócảm giác toàn thân mình đều có chút nhẹ nhàng bay bổng.

Như cô mong muốn, đầu lưỡi anh đâm vào tiểu huyệt nhỏ hẹp, liếʍ càng hăng hái.

Anh giống như một con ong mật, tham lam mà hấp thu hoa tâm ở sâu bên trong, mật dịch ngọt ngào.

Nước mật phân bố khắp nơi, thấm ướt mũi và cằm anh, môi càng bị dâʍ ɖị©ɧ xoát làm nước càng nhiều.

Mũi anh rất cao, mũi dính vào tiểu môi âʍ ɦộ và tiểu trân châu, làm run rẩy một trận.

Mật huyệt và tiểu mật đậu đồng thời bị anh kí©h thí©ɧ, sướиɠ đến mức làm tiểu huyệt cô run rẩy.

Đầu lưỡi của anh giống như một con rắn thoăn thoắt, ở mật huyệt ấm áp, chui vào chui ra, quấy nhiễu mị thịt mềm như bông, nhục bích mấp máy, đem nó xoắn chặt.

“Ách a…… Cảnh Không, quá tuyệt……”

Cảm giác bị đầu lưỡi cᏂị©Ꮒ, tuy không nhét đầy như dươиɠ ѵậŧ lớn, lại có cảm giác thỏa mãn.

Nhưng là, đầu lưỡi mềm mại lại so với côn ŧᏂịŧ lớn cắm vào, có thể chiếu cố từng nơi mẫn cảm của cô nhiều hơn.

Cô bị liếʍ sướиɠ không thôi, vòng eo mềm mại, cặp đùi to gần vừa phải, nỗ lực kẹp chặt đầu của anh, toàn thân căng chặt, chuẩn bị nghênh đón cao trào đầu tiên.

“A…… Liếʍ đến rất sâu, a ~”

Cô kêu lên, cảm giác được đầu lưỡi ướt nóng trong cơ thể, đang ở cuồng mãnh vận động như pít-tông.

Anh mυ"ŧ hút nước mật của cô, trong văn phòng yên tĩnh, trừ tiếng rêи ɾỉ của cô, đó là tiếng “Lộc cộc lộc cộc” nuốt nước mật của anh.

Tiếng nước tấm tắc, ở đùi cô chợt dùng sức, banh ra những đường cong không quá rõ ràng.

Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt thổi quét mà đến, làm cô sắp nhấc tay đầu hàng, âm thanh nhắc nhở có một lời mời trò chuyện bằng video đột ngột vang lên.

“A —— muốn cao trào a ~” Cô kêu cao vυ"t, tiểu huyệt có tiết tấu co rút lên, càng thắt càng chặt.

Anh dùng sức một hút, làm nước mật mãnh liệt bị mυ"ŧ trào dâng trong miệng.

“Thật chịu không nổi……” Cảnh Không khàn khàn nói, rút môi lưỡi ra.

Tay thô rày mở âʍ ɦộ còn đang cao trào của cô ra, hạ thể căng ra, đang muốn cắm côn lớn đang căng trướng của mình vào.

Nhưng, di động âm nhắc nhở vẫn vang lên không ngừng, nghe làm anh phiền lòng.

“Rốt cuộc là ai gọi vậy?” Sắc mặt anh biến thành màu đen, tức giận lẩm bẩm một tiếng.

Lấy qua điện thoại vừa thấy, “Vợ” hai chữ này không ngừng lập loè, liên tục đập vào mắt anh, làm khó có thể tắt đi.

Dung Vũ ngắm nhìn một cái, bất động thanh sắc nói: “Nếu không anh nghe điện thoại trước?”

Ánh mắt Cảnh Không phức tạp ngó cô một cái, mày nhíu chặt, trong lòng do dự.

Rõ ràng trong văn phòng, điều hòa độ ấm thấp như vậy, nhưng lòng bàn tay anh vẫn thấm ra mồi hôi

Cô nhìn anh rối rắm, nhắc nhở nói: “Không ngge sao? Nếu cô việc gì gấp gọi tới thì sao?”

Anh lại nhìn cô một cái, ánh mắt xẹt qua ngực đang mãnh liệt, cùng với hạ thể dâʍ ɭσạи.

Cự vật dưới háng còn thẳng tắp chót vót, gấp không chờ nổi muốn phát tiết ra tới.

Lúc này cố tình bị đánh gãy.

“Tôi nghe video, cô đừng lên tiếng.” Anh nhắc nhở nói.

Bây giờ bọn họ đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, nếu như bị bắt gian trên giường, truyền ra ngoàn, mọi người đều khó coi.

Dung Vũ lười biếng gật gật đầu, lại dùng tay xẹt qua miệng, làm ra hình dạng kéo khoá, nhìn anh bảo đảm, mình tuyệt đối sẽ không phát ra âm thanh.

Cảnh Không nhẹ nhàng thở ra, sau đó ngồi trên ghế trong văn phòng, để tránh cameras điện thoại chụp đến thân ảnh của cô

Mới vừa chấp nhận, khuôn mặt nhỏ mộc mạc của Trần Dạng Dạng liền xuất hiện ở màn hình điện thoại.

Từ sau khi cô mang thai, anh không thấy cô trang điểm quá nhiều.

Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày vội vàng ở nhà với con, quần áo trang điểm cũng là tương đối tùy ý.

Một mái tóc dài búi lỏng lẻo, trước mắt còn đang mặc một chiếc áo màu lam nhạt, như đang mất giấc ngủ.

Vì phòng ngừa làm bị thương con trai, cơ hồ mỗi ngày cô đều ăn mặc quần áo ở nhà không có trang trí gì.

Anh nhìn cô vì con, làm chính mình từ một thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp, biến thành một người phụ nữ của gia đình mộc mạc đơn giản, trong lòng có chút khó chịu.

Khó chịu rất nhiều, mình lại phản bội cô, cùng bạn thân cô nɠɵạı ŧìиɧ, cảm giác chột dạ áy náy.

“Cảnh Không, sao mãi anh mới nghe vậy?” Cô nhanh chóng chất vấn anh.

Anh chột dạ mà sờ sờ chóp mũi, lặng lẽ dời đề tài: “Làm sao vậy?”

“Chỉ muốn hỏi anh một chút giữa trưa anh có trở về ăn cơm không, nếu anh về, ta em sẽ lam đồ ăn một chút.”

Nói cách khác, trong nhà cũng chỉ có cô và con, hơn nữa cô lại ăn không quá nhiều.

Dung Vũ nhẫn nại dục hỏa nóng rực trong cơ thể, nghe vợ chồng bọn họ nói chuyện phiếm.

Cô nhàm chán ngồi bàn làm việc không quá hai giây con ngươi đột nhiên sáng ngời, có biện pháp đỡ buồn.

Cô duỗi duỗi chân, mũi giày nhỏ nhọn hoắt đế bằng màu đen của cô, từng cái rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang rất nhỏ.

Cảnh Không bị động tĩnh của cô cả kinh mi nhảy dựng, mí mắt trên vừa nhấc lên, dùng ánh mắt cảnh cáo cô, không được dùng hành động thiếu suy nghĩ.

Cố tình cô không phải người cái thích nghe chỉ huy, chờ đợi chỉ thị người, khóe miệng nhếch lên, tươi cười mang theo vài phần khıêυ khí©h.

Một đôi đùi đẹp cân xứng được bó bởi đôi chân cân xứng, như một con rắn, dọc theo cẳng chân anh thong thả đi lên

Đi ngang qua đầu gối anh, lưu lại đùi, cuối cùng, mũi chân nhẹ nhàng chọc chọc vào eo gầy rắn của anh.

Động tác của cô, gợϊ ȶìиᏂ mà lớn mật.

Mày anh gắt gao nhíu lại, vẻ mặt khẩn trương nghiêm túc.

Ở bên kia điện thoại Trần Dạng Dạng không chú ý tới động tĩnh bên này của anh, thấy dáng vẻ này của anh, trên mặt trồi lên một chút không kiên nhẫn.

“Nói chuyện a! Giữa trưa có trở về ăn cơm không?”

——————

PS: Cầu châu châu nha (. ’▽’. )? Chương sau còn có thêm chữ ha ~