Chương 30: Cùng tôi làʍ t̠ìиɦ, sướиɠ không?

Thời gian cô và Cảnh Không phát sinh quan hệ, đã qua bốn năm ngày.

Trước kia, mỗi lần Dung Vũ luyện xe, đều sẽ trước tiên hẹn trước cùng Cảnh Không, miễn cho anh có việc, không rảnh dạy cô.

Đương nhiên, thừa dịp cơ hội tập xe, cô còn nhân cơ hội tìm chút đề tài, lôi kéo anh nói chuyện phiếm, gia tăng cơ hội tiếp xúc của hai người.

Nhưng, bởi vì sau sự kiện hai người phát sinh kia, anh vẫn luôn không tỏ vẻ gì, cho nên, cô nhất thời giận dỗi, cũng không tìm anh nói chuyện.

Nhưng trong lòng cô nhiều ít vẫn là để ý anh, rốt cuộc thì anh cũng hàng to xài tốt sinh con người mạnh mẽ , thật đúng là thuộc khẩu vị ăn uống của cô.

Hơn nữa, khoảng giờ gian anh trai đi công tác về, cũng chỉ còn một tuần.

Nếu cô không nắm chắc thời gian và cơ hội cho tốt, cùng Cảnh Không làʍ t̠ìиɦ nhiều.

Chờ anh trai trở về, cô chắc chắn không tinh lực, cũng không có can đảm vụиɠ ŧяộʍ với anh.

Anh trai đối với cô chiếm hữu du͙© vọиɠ rất mạnh.

Cô thở dài, cầm lấy tin nhắn, soạn tin nhắn, muốn gửi cho Cảnh Không.

Nghĩ nghĩ, cảm thấy ngữ khí tựa hồ có chút lạnh, liền gửi thêm một cái biểu tượng “Đáng yêu”.

Xong rồi, lại cảm thấy mình luôn luôn chủ động, hình như cũng chút không thú vị.

Làm cô do dự hết sức, điện thoại của cô rung lên, có tin tức đến.

【 Cảnh Không: Còn một tuần nữa là đến kì thi thứ hai, còn không tới tập xe? 】

Chỉ là lời nhắc nhở của huấn luyện viên, thúc giục học viên tới tập xe a……

Dung Vũ cảm thấy thất vọng và tiếc nuối, nhưng trở lời.

【 Dung Vũ: Chờ tôi mua hộp áo mưa sẽ qua nha. 】

Nghĩ một chút, ôm tâm lý chế nhạo anh, lại nhắn thêm một câu. ——

【 Dung Vũ: Anh thích loại nào? Đột điểm vân tay? Băng hỏa nhất thể? Vẫn là rung rung? 】

Tin tức gửi đi, Dung Vũ cũng không đợi anh trả lời, từ trên giường bắn xuống, rửa mặt trang điểm.

Đến bãi đỗ tập xe, đã 9 rưỡi sáng rồi.

Nắng hè chói chang mặt trời chói chang nướng nướng mặt đất, không khí nóng rực khô ráo, như là muốn đem người quay thành thịt khô.

“Không phải nói hôm nay trời đầy mây sao? Sao lại nóng như vậy?”

Cô lẩm bẩm một tiếng, bắt đầu ở bãi tập xe to như vậy tìm xe.

“Tích tích ——”

Ô tô vang lên âm thanh phía sau cô.

Cô quay đầu nhìn lại, Cảnh Không đang ngồi trên ghế điều khiển trong xe huấn luyện.

Hôm nay anh đeo kính râm, khiến cho người ta không thấy rõ cảm xúc ở đáy mắt anh.

Nhưng mà, nửa khuôn mặt không bị kính da^ʍ che khuất, dáng vẻ cứng rắn, cái mũi lại rất thẳng, môi mỏng màu đỏ nhạt gắt gao nhấp, biểu tình có chút lạnh, thoạt nhìn còn rất khốc.

Dung Vũ thì giống như một tên du côn lưu manh thấy tiểu cô nương, ngả ngớn thổi huýt sáo, chậm rì rì dạo bước, đến gần anh.

Cửa sổ xem ở ghế điều khiển chậm rãi hạ xuống, anh quay đầu xem nhìn anh.

Hai người bốn mắt chạm nhau, Dung Vũ cúi thân mình xuống, khuỷu tay đặt bên cạnh cửa sổ xe.

Môi anh đào khẽ mở, hài hước nói ra một câu: “Anh đẹp trai, một đêm bao nhiêu tiền?”

Dứt lời, tay nhỏ mềm ấm trắng nõn của cô, tháo kính râm của anh xuống, rồi đeo lên cho mình.

Chiếc kính râm cô đeo quá to , làm nổi bật khuôn mặt đã nhỏ lại càng nhỏ.

Hôm nay cô tô son màu đỏ rực, hơn nữa còn đeo kính dân, khí chất càng mạnh mẽ, không biết, còn tưởng là minh tinh nào đó đang ở đây.

“Nhanh đến tập xe.” Cảnh Không thu lại tầm mắt, ngồi sang ghế phụ.

Thấy anh lãnh đạm, cái miệng nhỏ của Dung Vũ dẩu lên: “Không thú vị gì cả.”

Cô lên xe, tùy ý mà ném túi xuống ghế.

Bỗng nhiên nhớ tới vật trong túi của mình, cô lại đứng dậy, duỗi cánh lấy túi cách.

Cảnh Không thấy cô lăn lộn như vậy, vươn cánh tay dài, cầm túi cho cô.

“Cảm ơn.” Cô heo bản năng đáp, bỗng nhiên nhớ tới bản thân mua đồ cho anh, cô dường như cũng không cần cảm ơn anh.

“Anh chưa nói anh thích dùng loại áo mưa nào, thế là tôi đều mang đến.”

Dù sao nhà cô không thiếu nhất chính là áo mưa, băng hỏa gì đó, hạt, sợi chỉ, bộ nanh sói…… Đầy đủ mọi thứ, hơn nữa tất cả đều là kích cỡ lớn.

Kích thước dươиɠ ѵậŧ Dung Phong Sơ và Dung Tuần không khác biệt lắm, đến nỗi Cảnh Không, tuy nói ngắn một chút, nhưng lại càng thô hơn.

“Cô……” Hầu kết Cảnh Không giật giật, con ngươi đen như diệu thạch, thẳng lăng lăng mà nhìn cô, trong mắt cuồn cuộn cảm xúc khó có thể miêu tả.

Dung Vũ nhìn anh ở đối diện, một đôi mắt linh chớp, trên là hàng mi cong vυ"t.

Đợi hai giây, thấy anh không nói nữa, cô lấy ra ngay một cái áo mưa gấp vuông nhỏ nhắn, đóng gói vào hai cái màu xanh hồng, mỗi loại nửa chiếc.

“Bọn họ không thích dùng cái này, là băng hỏa nhất thể, tôi vẫn chưa dùng qua, hôm nay thử cùng anh đi.”

Cô nhoẻn miệng cười, cất áo mưa vào một nơi thuận tiện, sau đó cầm lấy túi xách ném về ghế phía sau.

Nghe vậy, ngực Cảnh Không có chút cảm giác buồn.

Anh hít sâu, mở cửa sổ ghế phụ, móc trong túi quần ra thuốc và bật lửa.

Anh rút ra một điếu thuốc, ngậm ở trong miệng, tay kia cầm bật lửa, ngón tay cái ấn xuống, “Bang” mà một tiếng, ngọn lửa màu đỏ cam rồi đột nhiên xuất hiện.

Cô nhìn ngọn lửa sáng ngời dần dần tới gần thuốc lá, bậc lửa, điếu thuốc lá bị thiêu đến đỏ.

Anh tắt bật lửa, hút một hơi sâu, sau đó chậm rãi phun ra khói trắng mây mù.

Sương khói lượn lờ ở trong không trung, ở cửa sổ xe thổi ra theo gió.

“Bọn họ? Ngoài tôi, bây giờ cô cũng cùng những người khác làʍ t̠ìиɦ sao?” Ann hỏi.

Dung Vũ dẫm xuống ly hợp, chuyển số, nhả phanh.

Sau khi xe tiến về phía trước một đoạn ngắn, mới trả lời: “Đúng vậy, ngoài anh, bây giờ tôi cũng cùng người đàn ông khác dây dưa không rõ”

“Kỳ thật, cùng tôi làʍ t̠ìиɦ, anh thật không cần thiết có gánh nặng tâm lý lớn như vậy.”

Cô nói, vẻ mặt mghiêm túc chuyên chú mà nhìn kính chiếu hậu, điều địa hình, chuyển xe.

“Anh có vợ và con, tôi cũng có bạn trai nhỏ.”

Ngô, còn có anh trai mỗi ngày đều muốn chiếm bá âʍ ɦộ non nớt của cô, và một người ba ba lúc nào cũng có thể thao cô đến dục tử dục tiên.

Bạn trai nhỏ?

Cảnh Không có chút ngoài ý muốn, cánh tay phải kẹp thuốc lá gác ở bên cạnh cửa sổ xe, phủi phủi, khói bụi nhẹ nhàng rơi xuống.

Ý vị sâu xa nhìn cô một cái, đột nhiên đối chuyện của cô cảm thấy có chút tò mò.

“Cô yêu bạn trai nhỏ của cô không?” Bằng không, sao sẽ nɠɵạı ŧìиɧ, đội nón xanh cho cậu?

Yêu?

Cô không biết mình rốt cuộc có yêu Tịch Ương không.

Nhưng là, thấy khi cậu, cô sẽ không tự chủ được mà, bị cậu như hạc trong bầy gà, đoạt đi ánh mắt.

“Có lẽ đi.”

Dung Vũ tiến xe vào bãi đậu, khai bật xi nhan trái, chuyển số một.

“Vậy vì sao cô nɠɵạı ŧìиɧ? Vì sao lại là tôi?”

Cảnh Không bóp tắt thuốc, đat cậu hỏi mình đang nghi hoặc.

Thành phố A nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.

Nhưng là, họ Dung là kẻ có tiền như vậy.

Có thể nói Dung gia là nhà giàu số một trong thành phố A, trong nhà cô có tiền như vậy, người trong nhà cô có thể mời trực tiếp người ta đến nhà dạy cô học xe.

Chỉ là, thiên kim đại tiểu thư như cô, sao phiền toái như vậy chịu nắng chang chang tới đây, để anh dạy?

“Nhìn anh đẹp trai, tôi liền tới. Thấy chim anh rất lớn, tôi muốn làm.”

Cô trả lời thản nhiên, xe ngừng ở hình khúc chữ S cua vào.

“Cùng tôi làʍ t̠ìиɦ, sướиɠ không?” Cô ghiêng đầu nhìn anh.

——————

Tác giả có chuyện muốn nói: Nỗ lực bạo chữ như vậy, chẳng lẽ không xứng có được châu châu sao (.??︿??. )

_____________

Mấy chương sao đổi từ "thao" sang một vài từ khác nhé, kí©h thí©ɧ hơn ví như như ….. mọi người thấy được không ?