Editor: Gấu GầyBeta: Nhà Gấu"Trương Thỉ, mẹ nó, cậu có tin tôi gϊếŧ chết cậu không?"
"Ừ, tôi tin." Giọng nói của người đàn ông đứng cạnh giường dịu dàng, đưa tay lôi Tiết Bảo Thiêm ra khỏi đống chăn bông lộn xộn, ôm vào lòng, đưa một ly nước lên: "Uống chút nước cho nhuận họng, khàn hết cả giọng rồi..."
"Cút mẹ đi, đồ đểu, Trương Thỉ, cậu đúng là cái đồ tiểu nhân lật lọng, cái đồ thiếu mắng."
"Ừ, uống nước đi."
Mấy ngụm nước ấm chảy xuống cổ họng, Tiết Bảo Thiêm giống như cỏ khô đón được vài giọt sương sớm, thân thể đau nhức lấy lại được chút sức lực. Để trút giận, hắn không quan tâm đàn bà hay không đàn bà, nghiêng đầu cắn một cái lên cơ ngực của Trương Thỉ, hàm răng cắn xuống rất mạnh.
Cơ thể Trương Thỉ run lên một chút, bàn tay trên thắt lưng Tiết Bảo Thiêm đặt lên sau gáy hắn xoa xoa. Sau một lúc, cảm thấy thực sự rất đau, mới sờ lên quai hàm người đàn ông, bóp nhẹ, hàm răng cắn chặt kia mới lỏng ra.
Sức lực vừa mới lấy lại cũng dùng hết, Tiết Bảo Thiêm liền ngã vào l*иg ngực Trương Thỉ, chán ghét phỉ nhổ một câu: "Người toàn mùi mồ hôi."
Trương Thỉ kệ cho hắn mắng, duỗi tay bật đèn ngủ đầu giường lên, ánh sáng màu vàng dịu nhẹ tạo cảm giác ấm áp trong đêm, vừa vặn bao phủ hai người.
"Hai Trăm Tệ, tôi đói quá, nhà anh có gì ăn không?"
Giọng nói trầm thấp truyền vào tai, Tiết Bảo Thiêm lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi: "Trương Thỉ, mẹ nó, tôi ghen tị với da mặt của cậu thật đấy, nuôi dày thật. Tôi nói lần cuối cùng, hai chúng ta đã thanh toán xong ở trên xe rồi, mẹ nó, cậu nói muốn đưa tôi về nhà, người tôi mệt nên nghe theo cậu, còn nói muốn nhìn nhóc mèo con, tôi cũng để cậu xem, nhưng không ngờ..." Hắn nhìn hai chiếc bαo ©αo sυ trên mặt đất, nói: "Trương Thỉ, lời từ miệng cậu nói ra đều là công trình bã đậu thôi đúng không? Không tin được câu nào hết!"
Tiết Bảo Thiêm vỗ vỗ khuôn mặt không biết xấu hổ của Trương Thỉ: "Bây giờ còn muốn ăn cơm nữa hả? Lừa tôi mệt rồi rồi à? Vậy cậu nằm xuống đi, để Tiết gia tôi làm, mẹ nó chắc chắn cậu sẽ không đói bụng nữa đâu!"
Trương Thỉ nắm lấy bàn tay kia, hôn người nào đó với nụ cười bất đắc dĩ, nhưng Tiết Bảo Thiêm lại đẩy cậu ra: "Biến đi, tôi muốn đi tắm." Hắn từ trên giường đứng dậy, chân vừa chạm xuống đất liền loạng choạng suýt ngã, Trương Thỉ định đến đỡ, lại nhận được ánh mắt sắc bén: "Lúc tôi tắm rửa xong, hy vọng cậu đã cút khỏi đây rồi."
Tắm bằng nước ấm làm tiêu tan phần nào cơn đau nhức trên cơ thể, nhưng hơi nước lại khiến cơ thể mềm mại hơn, vừa đẩy cửa phòng tắm ra, hắn liền thấy chiếc giường lớn bừa bộn đã được dọn dẹp rất sạch sẽ, ánh sáng ấm áp trong phòng phủ lên chiếc giường đã không còn dáng người cao lớn của người đàn ông đó.
Tiết Bảo Thiêm như người không xương đi đến cạnh chiếc giường, chui vào trong chăn bông mềm mại. Trương Thỉ ép người ta đến không còn chút sức lực, sức vừa bền vừa dẻo dai, lúc ở trên giường khác hẳn tính tình ôn hòa dịu dàng ngày thường. Nếu không phải thỉnh thoảng được Trương Thỉ dịu dàng hôn một cái, Tiết Bảo Thiêm có cảm giác bản thân mình vừa bị ngã xuống đất, bị cậu tàn nhẫn bẻ gãy vài cái xương sườn.
Tuổi trẻ sức khỏe như trâu.
Tiết Bảo Thiêm nhớ lại lúc mình hai mươi tuổi, hình như mọi thứ đều không bằng Trương Thỉ, hắn hừ một tiếng, mắng: "Súc sinh."
Két, có tiếng mở cửa phòng.
Tiết Bảo Thiêm đang nghĩ chuyện lựa lời để mắng cho hả giận, kinh ngạc nhìn về phía cửa, cửa phòng ngủ bị người từ bên ngoài đẩy ra, khuôn thiếu đánh của Trương Thỉ lộ ra qua khe hở nhỏ bên cánh cửa.
"Hai Trăm Tệ, tôi nấu mì, anh có muốn ăn không?"
Tiết Bảo Thiêm thề với trời, nếu không phải bản thân đang không còn chút sức lực nào, thì đêm nay chắc chắn Trương Thỉ sẽ...
Nhóc mèo con cọ tới cọ lui bên chân Trương Thỉ, bộ dáng cực kỳ đáng khinh, Tiết Bảo Thiêm không thèm nhìn, bất đắc dĩ đưa một tay lên che mắt: "Trương Thỉ, quen biết cậu chính là sự trừng phạt lớn nhất của ông trời dành cho với tôi."
Bên tai vang lên tiếng chén bát, mùi thơm thoang thoảng bay đến. Ngón tay Tiết Bảo Thiêm khẽ nhúc nhích, yết hầu từ từ chuyển động.
"Nhà bếp của anh chỉ có mì và trứng. Tôi nấu một bát mì, ăn một ít nhé?"
Nơi này là căn hộ của Tiết Bảo Thiên, hắn sống ở đây năm ngày một tuần, cuối tuần về nhà cũ ngủ hai đêm, đây là quy định của Tiết Khôn. Căn hộ hiếm khi nổi lửa nấu cơm, cuộc sống sau khi mặt trời lặn của Tiết Bảo Thiêm thường dành cho các câu lạc bộ và quán bar, thỉnh thoảng trong căn hộ có đồ ăn nhanh do chị gái hắn mang đến, nhưng rốt cuộc có những gì thì hắn cũng chẳng thèm nói.
Bữa tối Tiết Bảo Thiêm ăn không nhiều, lại bị Trương Thỉ giày vò hồi lâu, trong bụng sớm đã trống rỗng. Cảm giác đói bụng mà phải kiềm chế cơn tức giận này quen quen, Tiết Bảo Thiêm cố chịu đựng không phản ứng lại, trong đầu nhớ lại ký ức xấu hổ đó.
Hắn rụt tay lại, ánh mặt lộ ra vẻ châm chọc: "Lại là chiêu này? Ép buộc người khác sau đó nấu mì để lấy lòng?"
Trương Thỉ ngẩn ra, lập tức nhớ tới lần đầu tiên hai người làʍ t̠ìиɦ, bản thân cũng đã nấu một bát mì như vậy.
Cậu nuốt câu "Lúc đó tôi cũng đói bụng" xuống, cười nói: "Tôi không có bản lĩnh gì, chỉ có thể nấu một bát mì lấy lòng anh, ông chủ Tiết tốt xấu gì cũng nên ăn một chút chứ."
Tiết Bảo Thiêm nhìn cậu hồi lâu, sau đó mới đứng dậy ngồi lên trên ghế ở sân thượng. Trương Thỉ rất có mắt, nhìn sắc mặt người kia mà bưng bát qua, nhét đũa vào trong tay Tiết Bảo Thiêm, tư thế cực kì khép nép.
Tiết Bảo Thiêm miễn cưỡng cầm đũa, cau mày ăn mấy miếng, lại nhìn thấy nhóc mèo con đến đây dính lấy hắn, nghiêm mặt lạnh lùng mắng: "Giống y chang người đã cứu mày vậy, không có liêm sỉ."
Mắng xong, rút một tờ khăn giấy trải xuống đất, gắp hai sợi mì cho vào, thuận tay vuốt phẳng một nhúm lông xù ra, trong mắt ẩn ẩn ý cười nhàn nhạt.
Một bát mì nóng vào bụng,
cơn tức giận của Tiết Bảo Thiêm đã tan hơn một nửa, hắn nhận lấy nước chanh Trương Thỉ đưa tới súc miệng, hương vị thanh mát đọng lại trong miệng, cũng không còn lại bao nhiêu khó chịu nữa.
Trương Thỉ rửa sạch bát, sau đó lấy áo khoác khoác lên trên vai Tiết Bảo Thiêm, hai tay kéo vạt áo lại thật kín, thuận thế ngồi xổm trước mặt hắn.
Vài cọng tóc che lấp trán, đôi mắt sâu thẳm lại trong suốt, ngón tay có nốt chai sạn nắm lấy cổ tay Tiết Bảo Thiêm, giữa đôi lông mày Trương Thỉ lộ ra một chút ôn hòa, thấp giọng dỗ dành: "Là do tôi xúc động, không kiềm chế được bản thân, xin ông chủ Tiết bớt giận, đừng chấp nhặt tôi được không?"
Tiết Bảo Thiêm giằng khỏi tay cậu, vân vê điếu thuốc, lười biếng châm chọc: "Cậu làm như này khác gì bạo lực gia đình xong đi xin lỗi đâu Trương Thỉ."
Trương Thỉ sửng sốt, sau đó khóe môi hơi nhếch lên, có chút cô đơn: "Lúc anh nói đó là lần cuối cùng, tôi thấy trong lòng hơi trống rỗng, nên mới nổi lòng tham."
Động tác châm thuốc khẽ ngừng, Tiết Bảo Thiêm không nói gì, chỉ nhìn Trương Thỉ, một lúc sau mới cụp mắt châm thuốc, sau khi rít một hơi nicotin làm thân thể hắn tê dại thoải mái, mới nhả khói lên mặt Trương Thỉ: "Thích Tiết gia tôi sao?"
Khói thuốc từ từ tản đi, bàn tay bị hất ra của Trương Thỉ đặt lên phần thịt mềm mại trên eo của Tiết Bảo Thiệm nhẹ nhàng xoa bóp, chỗ đó hẳn là không thoải mái, cậu thấy hắn đấm qua vài cái.
Vừa xoa bóp, cậu vừa đáp: "Thật ra cũng không đến mức thích lắm, tôi thích người dịu dàng một chút cơ."
Cơ thể sưng tấy đau nhức được bàn tay ấm áp chậm rãi xoa bóp, Tiết Bảo Thiêm thoải mái gật đầu: "Đầu của cậu không hỏng là tốt rồi, mẹ nó, tôi hoàn toàn là trai thẳng, vô tình bị cậu dụ dỗ kéo xuống nước, giờ tôi muốn lên bờ lại."
Hắn hơi cúi người nhìn Trương Thỉ: "Ôm phụ nữ vừa thơm vừa mềm không tốt sao? Ôm đàn ông thì có ý nghĩa gì? Nếu không tôi giúp cậu thẳng lại, hai chúng ta cùng nhau lên bờ?"
Da thịt đau nhói, Tiết Bảo Thiêm ngước mắt lên: "Không lên thì không lên, mẹ nó cậu véo tôi làm gì?"
Đá văng Trương Thỉ đang ngồi trước mặt ra, Tiết Bảo Thiêm đứng dậy đi tới ban công, cánh tay chống lên song chắn ngang, vẻ mặt uể oải nhìn về phía bầu trời, nơi đã hiện lên vài tia sáng, nhàn nhạt nói: "Trời sắp sáng rồi."
Nhả ra một làn khói, sương khói lúc rạng sáng dường như đều có vẻ mệt mỏi, chậm rãi tiêu tan, Tiết Bảo Thiêm ở trong làn khói lượn lờ nói khẽ: "Cậu cút đi."
"Chờ trời sáng rồi tôi cút." Trương Thỉ tựa vào bên cạnh hắn, im lặng nhìn về sắc trời ảm đạm phía xa xa, sau đó nghiêng đầu nhìn hắn: "Hai Trăm Tệ, cho tôi một điếu thuốc."
Tiết Bảo Thiêm nhướng mày, lấy điếu thuốc ra khỏi miệng: "Trước kia chưa từng hút à?"
"Chưa, không có tiền mua." Trương Thỉ nghiêng người qua, chỉ nhìn thấy điếu thuốc ngay trước mắt bị ngón tay thon dài trắng nõn lấy ra xa.
"Chưa bao giờ hút, vậy vừa rồi cậu ở câu lạc bộ giả vờ làm cái gì chứ?" Tiết Bảo Thiêm vẫn nhớ rõ vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ của Trương Thỉ khi cắn điếu thuốc giữa hai hàm răng, tự dưng khi đó cậu khiến hắn cảm thấy hơi sợ hãi.
"Ừ, tôi giả vờ."
"Cậu muốn làm tôi sợ?"
"Có thể nói như vậy, không nghĩ ra được động tác nào khí thế hơn."
"Mẹ kiếp!"
"Hai Trăm Tệ." Trương Thỉ lại gần, dùng ngón tay thô ráp vuốt ve hai má của hắn: "Tôi phải đi rồi, chúng ta đừng cãi nhau nữa được không?"
Tiết Bảo Thiêm đột nhiên có cảm giác không có chỗ để trút giận, hắn cảm thấy bản thân giống như một quả bóng bay bị đâm thủng, dần xẹp xuống, không phát ra được âm thanh nào, vô cùng hèn nhát.
"Ai mà muốn ầm ĩ với đồ ngốc như cậu chứ."
"Hai Trăm Tệ, thuốc lá."
Tiết Bảo Thiêm nhìn chằm chằm Trương Thỉ, dơ điếu thuốc trong tay lên, khi đôi môi mềm sắp chạm vào mẩu thuốc lá, hắn lại đổi ý.
Hắn đưa điếu thuốc vào miệng mình, ngửi thấy mùi hương tươi mát trên người Trương Thỉ, lạnh lùng nghiêm mặt: "Chưa đủ lông đủ cánh, hút thuốc cái gì chứ, hơn nữa một ngày mà cậu có thể kiếm được tiền mua được mấy điếu thuốc thì hẵng học hút thuốc, về sau không được phép hút, hiểu chưa?"
Trương Thỉ mỉm cười xoa đầu Tiết Bảo Thiêm: "Được, sau này tôi sẽ không hút."
Khi tia sáng đầu tiên xuyên qua đường chân trời, Trương Thỉ thu lại nụ cười, rời khỏi người Tiết Bảo Thiêm.
Cậu trở lại phòng ngủ thay quần áo, ngồi xổm xuống vuốt ve mèo con một lúc rồi đi ra cửa thay giày.
"Hai Trăm Tệ." Cậu thắt dây giày: "Ngày mùng một tháng sau, Hoàng Tung mời anh ăn cơm. Tôi cảm thấy anh ta để ý tới cuốn băng ghi âm trong tay anh. Anh phải cẩn thận, đừng bị người ta tính kế. Người kia rất tàn bạo, xuống tay cũng ngoan độc, anh tốt nhất nên mang thêm vài người đi cùng. Còn nữa, mấy người bạn bên cạnh anh, dù nhiều hay ít đều có cảm giác thù địch với anh, anh cũng phải cảnh giác, tốt nhất là từ từ rời xa họ đi."
Buộc xong một bên giày, cậu lại buộc tiếp chiếc còn lại: "Hơn nữa, tôi nghĩ anh nên lắp đặt hệ thống an ninh ở trong nhà. Không cần kỹ thuật cao quá, chỉ cần có cảnh báo kêu lên lúc có người đột nhập là được."
Tiết Bảo Thiêm đang lười biếng tựa vào tường, cả người lập tức cứng đờ: "Còn có người muốn đột nhập vào nhà tôi sao?"
Trương Thỉ cuối cùng cũng buộc dây giày xong, đứng lên: "Hai Trăm Tệ, anh gây thù nhiều lắm, để đảm bảo an toàn, mọi thứ đều phải được chuẩn bị đầy đủ."
Cậu vỗ nhẹ lên vai người đàn ông sắc mặt tái nhợt: "Tôi đi đây, anh bảo trọng."
Hai chân bước ra ngoài cửa, Trương Thỉ dùng tay trái đóng cửa lại, nhưng khi cửa ra vào sắp đóng lại, cậu liền nghe thấy giọng nói của Tiết Bảo Thiêm: "Nếu không... Nếu không thì Trương Thỉ, cậu... ở lại thêm một chút được không?"
Cánh cửa dừng lại, một lúc lâu sau cũng không động đậy. Khi trái tim Tiết Bảo Thiêm như nhảy tới cuống họng, cánh cửa mới chậm rãi mở ra, lộ khuôn mặt tuấn tú dịu dàng của Trương Thỉ.
Cậu mỉm cười, nói: "Thế thì tôi đành sống ở đây vậy."
—------