Lúc đến thôn Hồ Điệp thì mặt trời đã xuống núi. Tuần Lệ dẫn tôi vào thôn, gõ lên cánh cửa gỗ nhà mình rồi giới thiệu tôi với bố mẹ cô bé. Bố mẹ Tuần Lệ đều là nông dân, khuôn mặt đầy nếp nhăn, tất cả đều là do nắng và gió, rất khó để nhận ra độ tuổi thật của họ, mà họ cũng không quá giống cô bé.
Mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng Tuần Lệ lại rất giỏi ăn nói, cô bé nói cho họ nghe lý do to lớn của chuyến đi này.
Cô bé nói tôi sẽ mang thôn Hồ Điệp ra cho toàn bộ thế giới bên ngoài, để mọi người đều biết đến đây sau đó đường cái sẽ được mở đến thôn Hồ Điệp. Khi cô bé nói điều này xong, tôi đã được chào đón một cách nhiệt tình, bố mẹ cô bé còn mang rượu quý ra, thậm chí còn làm cho tôi một đĩa thịt nhỏ.
Cách chế biến thịt của thôn Hồ Điệp rất đặc biệt. Họ băm thịt ra rồi trộn với một loại cây gia vị chỉ sinh trưởng ở núi Thanh Mật, sau đó nấu với xì dầu nhà làm. Điều này khiến thịt tan chảy trong miệng với một thoáng kết cấu sạn sạn như cát, một loại vị mà tôi chưa từng được nếm ở đâu bao giờ.
Tuần Lệ và bố mẹ mình đều nhịn miệng đãi khách, cô bé chỉ chấm đôi đũa vào chút nước sốt sau đó cho vào miệng rồi mυ"ŧ thêm vài lần nữa với vẻ mặt mãn nguyện.
Không hiểu sao tôi thấy hơi chột dạ, tôi muốn cho cô bé một miếng nhưng Tuần Lệ từ chối, nói: “Chú Triệu, chú là khách mà, chú ăn đi.”
Tôi cũng chả còn tâm tình mà ăn thịt nữa. Người mẹ tốt bụng của Tuần Lệ thấy tôi ngừng ăn thì lấy thịt trút vào bát của tôi, để tôi ăn cùng với cơm.