Chuyển ngữ: Team Sunshine
Rất nhanh đã đến thứ tư, Dương Nại Nại cảm thấy thấp thỏm bất an cả ngày, không thể tập trung vào việc học.
Cô vô cùng kích động, khó khăn lắm mới hết giờ học, cô lập tức thu dọn đồ đạc rồi chạy như điên.
Để đề phòng người khác nhận ra, cô còn mang theo một bộ quần áo dự phòng, sau khi thay đồ, cô đứng ở một hẻm khuất gần ngã tư sau trường cấp ba dân lập, cẩn thận đeo khẩu trang.
Cô nhìn đồng hồ, còn mười phút nữa là đến giờ hẹn.
Dương Nại Nại mang theo một chiếc túi đựng ảnh, lo lắng nhìn xung quanh, nhìn tới nhìn lui cũng không thấy hình bóng của cô gái nào cả.
Dương Nại Nại vô cùng sốt ruột, chẳng lẽ cô gái đó hối hận rồi không tới nữa sao?
Nhớ tới lời Khương Viện nói, nữ sinh này là người ở thành phố khác, gặp cô ta lúc này có vẻ không phù hợp lắm, cô ta không phải đi học hay sao?
Bỗng nhiên, có ai đó vỗ vai cô từ phía sau, Dương Nại Nại giật mình hoảng sợ, quay đầu lại thì thấy một người con trai gầy ốm, vẻ ngoài rất trẻ con.
Cô lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Nam sinh đó liếc mắt nhìn cô rồi cười nói: "Cô chính là Khoai tây lốc xoáy sao?"
Đây là nickname WeChat của Dương Nại Nại.
"Đúng, vậy cậu là... Barbie nhỏ đáng yêu?" Không thể nào, cô không thể tin được đối phương lại là nam giới, không ngờ cả nam và nữ đều có hứng thú với Hoắc Dật Hiên, chẳng trách, cô nghĩ đi nghĩ lại, có nữ sinh nào lại dám bỏ ra ba nghìn tệ để mua tấm hình này chứ.
Chỉ có loại nam sinh coi tiền như rác mới có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua bức ảnh này.
Biểu cảm của đối phương cũng rất kì lạ, không nói đúng hay sai, chỉ nói: "Ở đây không tiện, chúng ta đến chỗ khác kiểm tra hàng."
Dương Nại Nại đi theo cậu ta một đoạn đường ngắn thì đến một con hẻm vắng vẻ, thấy vậy, cô có chút bất an, cô đi tiếp hai ba bước, tiếng chuông cảnh báo không ngừng vang lên trong đầu cô, cô dừng lại rồi nói: "Hôm nay tôi có việc bận, để hôm khác chúng ta kiểm hàng."
Cô nói xong liền muốn xoay người rời đi, ai ngờ ở đầu hẻm đã bị một thanh niên cao lớn chặn lại.
Lúc này Dương Nại Nại mới cảm thấy hối hận và lo lắng: "Cậu… cậu… các cậu muốn làm gì tôi?"
Hai người họ không nói lời nào, giơ tay kéo cô lại, Dương Nại Nại lấy túi quăng về phía họ, thoát được khỏi vòng tay của đối phương, quay đầu chạy.
Cô liều mạng chạy vào sâu bên trong con hẻm, cô chắc chắn mình không thể đánh trả, chỗ này lại vô cùng vắng vẻ, không có ai cả, chỉ mong có một đường ra.
Ai ngờ mới chạy vào được vài bước thì phát hiện đây là hẻm cụt, điều làm cho cô càng sợ hãi hơn chính là ở cuối con hẻm, Hoắc Dật Hiên đang hút thuốc, ngồi đợi cô từ lúc nào.
Vậy là kết thúc rồi!
Dương Nại Nại vội vàng kéo khẩu trang lên, cúi đầu không dám nhìn anh, ôm chặt tấm ảnh trong l*иg ngực, sợ hãi nói: "Các người muốn làm gì, tôi nói cho các người biết, đánh người là phạm pháp, tôi… tôi sẽ báo công an."
Ba người họ vừa nghe cô nói, nhịn không được mà cười phá lên, điều này càng khiến cho Dương Nại Nại lo lắng, tới mức không phát hiện khẩu trang của cô đã bị rớt ra để lộ gương mặt.
Tiếng cười vô liêm sỉ vang lên, bọn họ định giải quyết cô như thế nào đây?
Bộ dạng của Hoắc Dật Hiên lúc này hoàn toàn khác với lúc anh ở trong lớp học, áo sơ mi đồng phục ngắn tay, không cài cúc áo, bản chất xấu xa càng ngày càng lộ rõ, một đôi mắt đào hoa có thể nhìn thấu tâm tình của người khác, khiến Dương Nại Nại hoảng sợ tới mức dựa vào vách tường, không dám nhúc nhích.
Hoắc Dật Hiên nhìn Lưu Huy Diệu, Lưu Huy Diệu lập tức đi lên giật lấy tấm hình Dương Nại Nại đang ôm trong ngực, nhưng làm sao Dương Nại Nại có thể đưa chứ, cô dùng hết sức ôm chặt lấy tấm hình: "Dừng tay, các người muốn làm gì? Đánh người cướp của là phạm pháp đấy."
Nhưng sức của cô quá yếu, sao có thể so sánh với nam sinh, tấm hình bị người ta cướp mất.
Lưu Huy Diệu đưa hình cho Hoắc Dật Hiên, vừa nhìn thấy, lông mày Hoắc Dật Hiên nhíu lại, trông nó rõ ràng hơn gấp mấy lần ảnh trong điện thoại .
Lưu Huy Diệu ghé mặt lại nhìn, không nhịn được mà lên tiếng tán thưởng: "Ôi chao, trông không tệ nha, nhìn anh trong ảnh rất hấp dẫn, một thằng con trai như tôi mà còn cảm thấy rung động."
Vừa dứt lời, cậu ta giơ ảnh lên cho Trương Chí Vĩ xem.
"Viagra, cậu xem đi, có phải là rất hấp dẫn không?"
Trương Chí Vĩ nhìn tấm hình, cũng tán thưởng: "Không ngờ cô gái này lại có tài như vậy, ảnh này chụp lén khi nào đây?"
Dương Nại Nại cúi đầu không nói lời nào, trong lòng chỉ lo tính toán cách thoát thân chạy trốn?
Thấy cô như vậy, Hoắc Dật Hiên đi đến trước mặt cô, nhả khói vào mặt cô, Dương Nại Nại bị sặc, ho liên tục, cô dùng tay che mặt, trừng mắt nhìn anh: "Cậu muốn làm gì tôi?"
Hoắc Dật Hiên nở một nụ cười châm chọc: "Nghe nói ảnh cô chụp lén tôi bán được không ít tiền?"
Dương Nại Nại lập tức phủ nhận: "Không... Không phải tôi...."
"Thật sao?" Hoắc Dật Hiên nhìn cô bằng ánh mắt mỉa mai, lạnh lùng, làm Dương Nại Nại nhớ lại cảnh tượng đẫm máu mà cô nhìn thấy ngày hôm đó, suýt nữa thì quỳ xuống.
"Là... Là tôi làm, thực sự xin lỗi, thực sự xin lỗi anh Hoắc, tôi sai rồi, không phải là tôi cố ý, tôi sẽ đưa hết tiền lại cho cậu, tôi còn nhỏ nên không hiểu chuyện, nể tình chúng ta là bạn cùng lớp, cậu tha cho tôi đi."
Hoắc Dật Hiên thấy cô như vậy, ánh mắt của anh càng ngày càng lạnh hơn, Lưu Huy Diệu đang định nói cái gì đó, nhưng Hoắc Dật Hiên lại liếc nhìn hai người họ, hai người họ hiểu ý, nở nụ cười mờ ám rồi rời đi, canh gác ở góc tường, để lại không gian cho hai người bọn họ.
Bị ép vào góc tường, Dương Nại Nại nuốt nước miếng, lo lắng bất an, hai tay nắm chặt vạt áo, sợ bị anh đánh.
Hoắc Dật Hiên tiến lên một bước, nâng cằm cô lên, ép Dương Nại Nại nhìn thẳng vào mắt anh, trái tim của Dương Nại Nại đập loạn xạ.
"Dương Nại Nại, cô cảm thấy tôi là người thiếu tiền sao? Hả?"
Dương Nại Nại muốn thoát ra khỏi tay anh, nhưng bàn tay kia lại giữ chặt cằm cô, Dương Nại Nại cố gắng nở nụ cười "Vậy… vậy cậu muốn thế nào?"
Anh tuyệt đối không thể đánh cô.
Hoắc Dật Hiên nhìn chằm chằm cô vài giây, ánh mắt di chuyển từ mặt xuống cổ rồi xuống đến ngực.
Chỗ đó phập phồng theo hơi thở, dưới lớp áo sơ mi mỏng, có thể nhìn thấy nội y màu hồng nhạt thấp thoáng.
Hoắc Dật Hiên cảm thấy cổ họng mình khô khốc, nhìn chằm chằm cô mà nói: "Dùng thịt bồi thường đi."
Dương Nại Nại nghe vậy, cô bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn anh một cách khó tin: "Thịt.... Dùng thịt bồi thường, là muốn tôi mua thịt heo cho cậu sao?"
Bồi thường bằng thịt heo sao, cái này thì cô có thể.
Hoắc Dật Hiên nhếch khóe miệng, quăng điếu thuốc đi rồi nói: "Ý cô là sao?"
Dương Nại Nại ngơ ra, chẳng lẽ là loại dùng thịt bồi thường kia?
Cô hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên đẩy Hoắc Dật Hiên ra, xoay người bỏ chạy.
Nhưng cô vừa nhấc chân, Hoắc Dật Hiên đã kéo cả người cô lại, Dương Nại Nại bị ném trở lại vào tường với một lực rất mạnh, còn chưa kịp phản ứng lại, cằm cô đã bị nắm chặt, Hoắc Dật Hiên dùng môi ép chặt đầu cô vào tường.
Dương Nại Nại trợn tròn hai mắt, há hốc miệng.
Hoắc Dật Hiên khóa chặt hai tay cô sau lưng, nhân lúc Dương Nại Nại đang ngơ ngác, đầu lưỡi đã chiếm lấy khoang miệng cô.
Đầu lưỡi mềm mại giống như có mắt, làm loạn trong miệng Dương Nại Nại, không chỉ thô bạo mυ"ŧ lấy môi cô mà còn kéo đầu lưỡi của Dương Nại Nại theo, buộc Dương Nại Nại phải cùng phối hợp với anh.
Cho đến khi nụ hôn này kết thúc, Dương Nại Nại vẫn chưa hoàn hồn lại, chỉ ngơ ra rồi thở dốc.
Còn Hoắc Dật Hiên lại vô cùng thèm khát, luồn tay vào trong áo cô, dùng tay nắm chặt bầu ngực của cô: "Đồ dâʍ đãиɠ, ngực to như vậy, có phải là đã từng quan hệ rồi không?"
Cuối cùng Dương Nại Nại cũng hoàn hồn, định đưa tay ra cản anh lại, nhưng cả hai tay đã bị siết chặt, chỉ có thể run rẩy nói: "Cậu dừng tay lại cho tôi, nếu không tôi sẽ kêu cứu đấy."
Hoắc Dật Hiên ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đào hoa hấp dẫn: "Tốt thôi, cô kêu lên đi, lúc cảnh sát tới, tôi sẽ nói với họ cô chụp lén tôi, lấy ảnh làm giao dịch phi pháp."
Dương Nại Nại khóc không ra nước mắt, đúng là tự cô đã chuốc lấy phiền phức, quanh năm đi dạo bên bờ sông, cuối cùng hôm nay lại bị rớt xuống nước.
Cô sợ bị làm lớn chuyện nên mới không dám kêu cứu.
"Hoắc Dật Hiên, tôi sai rồi, cầu xin cậu, đừng làm gì tôi, buông tha cho tôi được không?"
Dương Nại Nại khóc lóc, hy vọng bộ dạng đáng thương của mình sẽ làm đối phương mềm lòng.
Nhưng Hoắc Dật Hiên cũng không phải là người bình thường, tên nhóc này chính là một kẻ tàn nhẫn, mặc kệ suy nghĩ của người khác.
Hoắc Dật Hiên dùng tay nhéo ngực cô, lúc Dương Nại Nại nhấc chân lên định đá anh, lại bị anh chen chân vào giữa, dùng hết sức chế ngự cô.
Ở giữa hai bức tường cao, đến một bóng ma cũng không có.
"Muốn tôi tha cho cô sao?"
Dương Nại Nại gật đầu, đáng thương nhìn anh.
Hoắc Dật Hiên liếʍ giọt nước mặt còn đọng trên mặt cô, hơi thở đầy mạnh mẽ của người con trai làm tim của Dương Nại Nại đập càng ngày càng nhanh.
"Cậu muốn tôi làm gì cũng được, cầu xin cậu đừng làm bậy, tôi còn nhỏ, vẫn chưa đủ tuổi đâu."
Hoắc Dật Hiên nghe vậy, anh cười nói: "Đồ dối trá, hai ngày nữa là cô đủ mười tám tuổi rồi."
"Nhưng vẫn còn thiếu mấy ngày nữa." Dương Nại Nại giãy giụa.
Hoắc Dật Hiên suy nghĩ một lát, không hiểu tại sao đột nhiên nói: "Hôm nay tôi tha cho cô cũng được, nhưng mà cô phải giúp tôi xóc lọ, nếu không tôi sẽ cᏂị©Ꮒ cô chết thì thôi."