Chuyển ngữ: Team Sunshine
Không thèm để ý đến thái độ khoa trương của cậu ta, Dương Nại Nại nhéo một cái vào cánh tay cậu rồi gằn giọng hỏi: "Trả lời một câu thôi, được hay không?"
Vương Vũ Phi suy nghĩ một lúc rồi từ chối: "Không được, em hẹn với mấy người anh em tối nay đánh vài trận rồi."
Dương Nại Nại cảm thấy Hoắc Dật Hiên càng ngày càng đi tới gần hai người họ, cô kéo người sang một bên, giận dữ uy hϊếp: "Nếu tối nay em không đưa chị về nhà, ngày mai chị sẽ đến nhà em đòi nợ, chị nghĩ chắc là cũng lâu rồi dì chưa cho em làm món măng xào thịt."
Vương Vũ Phi vô cùng căng thẳng, nhanh miệng phản kháng: "Chị, chị là người thân của em, chúng ta là người một nhà, sao lại làm vậy với nhau chứ."
"Vậy em có đưa chị về không?” Dương Nại Nại cảm thấy có đàn ông ở bên cạnh che chở thì sẽ tránh được nhiều phiền phức.
"Em có thể không đồng ý với chị hay sao, ngàn lần đừng nói với mẹ em." Vương Vũ Phi chịu thua, rút cánh tay ra khỏi tay cô rồi rời đi.
Dương Nại Nại còn hét lên từ phía sau: "Khi nào tan học nhớ chờ chị ngoài cửa lớp!"
Vương Vũ Phi vẫy tay, nhanh chóng rời đi.
Hoắc Dật Hiên đã đi vào trong phòng học, lúc này Dương Nại Nại mới có thể thở phào nhẹ nhõm, nói vậy là anh cũng đã nghe được, vậy thì từ nay trở đi, xem anh có dám làm bậy với cô nữa không.
Đột nhiên, cô cảm thấy vẫn nên có một đứa em trai cao lớn, chẳng qua là Vương Vũ Phi đang học lớp mười một còn cô học lớp mười hai, ngoại trừ lúc vay tiền thì bình thường cậu ta cũng sẽ không lên tới khu vực lớp mười hai.
Chỉ mong bọn chúng được tan học sớm một chút để cô có thể được về nhà sớm.
Hoắc Dật Hiên đi vào trong phòng học, liền có cảm giác gì đó rất lạ, không chỉ riêng trong lớp, hình như hôm nay tất cả nữ sinh trong trường đều nhìn anh chằm chằm, ngày thường họ cũng nhìn anh chằm chằm, anh cũng sớm quen với chuyện này, nhưng hôm nay ánh mắt của họ có gì đó không được bình thường.
Hoắc Dật Hiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh cho rằng có lẽ là mình đã suy nghĩ quá nhiều, tiếng chuông vào học vang lên, anh cũng không thèm để ý đến họ nữa.
Hôm nay giáo viên dạy toán cho làm bài kiểm tra trên lớp, sau hai bài thi liên tiếp, mọi người đều thi nhau tìm đáp án câu hỏi, Hoắc Dật Hiên cũng không nhớ đến chuyện này nữa.
Nhưng tới lúc ăn cơm trưa, đột nhiên anh cảm thấy có gì đó rất nguy hiểm.
Đầu tiên là lúc anh xuống lầu, có một cô gái đột nhiên lao ra từ trong góc và giả vờ ngã, Hoắc Dật Hiên đỡ lấy cô ấy theo bản năng, nhưng cô gái kia lại vừa cầm điện thoại chụp ảnh vừa cưỡng hôn anh.
Hoắc Dật Hiên sợ tới mức buông tay ra, để cô gái ngã trên mặt đất.
Rồi lúc anh đang ăn cơm trong căn tin, người ngồi bên cạnh anh rõ ràng là một nam sinh, không biết từ khi nào đã đổi thành nữ sinh, anh vừa mới ngẩng đầu lên thì môi của đối phương đã kề sát, tiếng chụp hình của điện thoại làm anh vội vàng né tránh, cô gái kia bị thất bại, cảm thấy vô cùng uất ức.
Chuyện cưỡng hôn như vậy đã diễn ra không dưới mười lần một ngày, anh sợ tới mức còn không dám đi vào nhà vệ sinh.
Hoắc Dật Hiên cảm thấy tê dại, lần đầu tiên anh biết được, con gái trở nên mạnh mẽ thì sẽ đáng sợ như vậy.
Sau tiết tự học buổi tối, Hoắc Dật Hiên không về nhà vội mà hẹn mấy nam sinh ra, muốn bọn họ điều tra giúp anh xem mọi chuyện là như thế nào.
Sau ba ngày liên tục bị quấy rầy, cuối cùng Hoắc Dật Hiên cũng hiểu ra mọi chuyện.
Ở một con hẻm nhỏ bên cạnh trường học, Hoắc Dật Hiên vừa hút thuốc, vừa nghe Liêu Dương nói lí do.
"Tôi ngậm đắng nuốt cay cho em gái tới đó điều tra, không biết là ai trong trường đã nghĩ ra một ý tưởng, nói là nếu có nhiều người muốn theo đuổi anh như vậy, để cho công bằng, họ đã cùng nhau thi đấu."
Liêu Dương cũng là học sinh của một trường cấp ba dân lập, chuyển tới trường này năm ngoái, rất thân với Hoắc Dật Hiên.
"Thi đấu gì chứ?"
Liêu Dương sinh ra đã có khuôn mặt rất trẻ con, cậu ta cười khà khà, lên tiếng trêu ghẹo: "Chỉ tại anh có sức hấp dẫn quá lớn, bọn họ nói, nếu trong mười ngày, nữ sinh nào có thể hôn và chụp được ảnh với anh thì anh sẽ thuộc về người đó.”
Hoắc Dật Hiên nhướng mày, yên lặng hút thuốc, con mắt đen sâu thăm thẳm.
Tưởng Gia Hòa lập tức cười lớn: "Chuyện này cũng lạ thật, anh, cũng tại anh, người bình thường đâu ai có diễm phúc như thế này chứ, toàn bộ nữ sinh trong trường đều đang chiến đấu vì anh đấy!"
Liêu Dương cũng không cho đó là chuyện lớn, tiếp tục nói: "Nghe nói cô gái chiến thắng sẽ được ra vào thoải mái lớp của anh trong một năm, cũng chỉ có cô ấy được công khai theo đuổi anh, những người khác không thể tới quấy rầy anh, anh, em trai đây cũng muốn được như anh, anh có thể dạy lại vài chiêu không?”
Hoắc Dật Hiên hung hăng ném điếu thuốc xuống đất rồi dậm lên, cười nhạo nói: "Biết ai cầm đầu chuyện này không?"
"Không biết, hiện tại nữ sinh toàn trường đã thống nhất với nhau rằng ai muốn đuổi theo anh thì đều có thể đến tham gia, nếu không tận dụng cơ hội này, về sau cũng đừng giở trò hay cảm thấy chua xót." Nói tới đây, Liêu Dương lại cười lớn: "Tôi nghe nói hoa khôi của lớp chọn, Hoàng Thư Kỳ, nói nhất định sẽ hôn được anh."
"Không phải cô ta có bạn trai rồi sao?" Tưởng Gia Hòa cảm thấy vô cùng khó hiểu.
"Chia tay rồi, người ta đã tuyên là độc thân từ rất lâu rồi, cậu không thấy lúc tan học, có rất nhiều nam sinh theo đuổi cô ta đứng ngoài cổng sao?" Liêu Dương nói tới đây, cậu ta dừng lại, qua sang nói với Hoắc Dật Hiên: "Anh, tôi thấy anh nên đồng ý với Hoàng Thư Kỳ đi, vẻ ngoài của cô ta như vậy, đưa ra ngoài cũng coi như được nở mày nở mặt."
Hoắc Dật Hiên liếc cậu ta một cái, cười nói: "Nếu cậu thích thì lấy đi, tôi không thích cô ta."
"Không thích sao?" Tưởng Gia Hòa không tin: "Hoàng Thư Kỳ xinh đẹp như vậy, vừa trong sáng vừa đáng yêu, cô ta là người tình trong mộng của tất cả nam sinh trong trường, vậy anh thích ai chứ?"
Hoắc Dật Hiên không nói lời nào, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Dương Nại Nại, anh nở nụ cười: "Tôi thích ngực to, ngực của Hoàng Thư Kỳ quá nhỏ, sờ không sướиɠ."
Hai người vừa nghe anh nói, tức khắc để lộ ra nụ cười dâʍ đãиɠ: "Anh Hoắc đúng là người từng trải."
Dương Nại Nại trải qua ba ngày sống thảnh thơi, Hoắc Dật Hiên bị nữ sinh trong trường đu bám, mỗi ngày đều ở yên trong phòng học, hết giờ thì lập tức chạy về nhà, chạy liên tục không ngừng.
Có thể thấy anh đã bị các nữ sinh khác dồn ép đến mức nào!
Nghĩ đến cảnh anh bị một đống con gái vây quanh chặn đường, Dương Nại Nại cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Đồ cặn bã, chỉ biết chơi bời lêu lỏng, hừ!
Đã nhiều ngày không có ai quấy rầy, tối đến, Dương Nại Nại ngủ rất thoải mái, cả đêm không mơ mộng gì cả, buổi sáng tỉnh dậy tinh thần vô cùng phấn chấn.
Hôm nay cô dậy sớm, mới sáng sớm đã đi ra khỏi nhà, ai ngờ mới đi tới thang máy đã nhìn thấy Hoắc Dật Hiên đứng tựa lưng vào tường chờ đợi.
Dương Nại Nại thấy anh, cô không dám ngẩng đầu, tính đi ngang qua anh, ai ngờ anh lại giơ chân ra chặn đường cô.
Dương Nại Nại giả bộ cười nói: "Chào buổi sáng bạn học Hoắc, thật là trùng hợp."
"Không phải, tôi đang đợi cô." Hoắc Dật Hiên quay đầu nhìn cô, ánh mặt trời chiếu vào mặt anh, làm tăng thêm nét đẹp trai hấp dẫn của anh.
Dương Nại Nại cố lấy lại bình tĩnh, tự trấn an mình, đây là tên cặn bả, đây là tên cặn bã, không được để bề ngoài của anh lừa dối cô, không thể để bản thân không giữ vững được lí trí trước dục vọng.
"Ha ha, chờ tôi làm gì?" Dương Nại Nại muốn bước qua đùi anh, nhưng chân cô quá ngắn, với độ cao này, chỉ còn cách chui qua chân anh, cô suy nghĩ một hồi rồi nói: "Đừng ngăn cản tôi, không thì chút nữa tôi sẽ dạy dỗ anh đấy."
Hoắc Dật Hiên vác cặp sách lên vai, nhếch mép rồi nói: "Đừng vội, tôi muốn hỏi cô vài chuyện."
"Chuyện gì?"
"Chuyện nữ sinh cả trường bày ra cuộc thi cưỡng hôn tôi, có phải do cô khởi xướng không?”
Vậy thì sao chứ! Dương Nại Nại âm thầm đắc ý nhưng gương mặt lại tỏ vẻ vô tội: "Cái gì, còn có cuộc thi như vậy ư, chẳng phải như vậy thì cậu sẽ được hạnh phúc đến chết sao, đồ háo sắc!"
Hoắc Dật Hiên dùng đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm vào cô, như bắn ra một luồng điện khiến cô tê dại, mẹ kiếp, phóng điện cái gì chứ, còn lâu cô mới bị mắc lừa.
"Thật sự không phải cô sao?"
"Đương nhiên là không phải, tôi đã học lớp mười hai rồi, rất bận, không có thời gian rảnh rỗi, không chừng là do cô gái nào đó quá yêu mến cậu bày ra đó, sau này có thể quang minh chính đại ngủ với cậu, không sợ gì cả."
Hoắc Dật Hiên nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, hạ chân xuống rồi nói: "Tốt nhất là không phải cô."
Dương Nại Nại không rõ lí do tại sao anh lại nhường đường, cô không do dự đi thẳng ra ngoài, nhưng vẫn cảm thấy không thể có chuyện dễ dàng như vậy được.
Có điều gì đó trong lòng làm cô cảm thấy thấp thỏm bất an.
Cô mới đi được hai bước, đột nhiên da đầu cô căng ra, cô chỉ cảm nhận được có người đang kéo tóc cô ở phía sau, cô theo bản năng quay đầu nhìn lại, lúc đó môi Hoắc Dật Hiên đột nhiên chạm vào môi cô, sau đó cô nghe thấy một tiếng tách.
Dương Nại Nại nhanh chân tránh xa anh, vừa chùi miệng điên cuồng vừa hét lớn: "Cậu đang làm cái gì vậy hả?"
Hoắc Dật Hiên lắc lắc điện thoại di động: "Chúc mừng cô, cô đã thắng."
Dương Nại Nại há hốc mồm, rốt cuộc là anh có ý gì đây?