Chương 87

Vương Nhất Bác tỉnh lại đã là ba ngày sau rồi, khoảnh khắc mở mắt đó quá nhiều thông tin tràn vào trong trí nhớ, hắn biết mình đã khôi phục ký ức, cái gì cũng nhớ lại hết, thế nhưng đã mất đi Tiêu Chiến

Bác sĩ nói, ký ức khôi phục có thể là do cảm xúc kích động nên giải khai cục máu nhỏ, Vương Nhất Bác tự giễu cười cười, đây coi như là cái gì, trong cái rủi có cái may hả?

Buổi tối hôm đó, Vương Nhất Bác lén chạy ra khỏi bệnh viện, bây giờ hắn căn bản không muốn nghe theo lời dặn của bác sĩ nằm viện quan sát, chỉ muốn tranh thủ thời gian đi gặp Tiêu Chiến

Mở cửa nhà trọ Tiêu Chiến, hắn không bật đèn lên, chỉ đứng ngốc ở cửa lớn tiếng gọi tên Tiêu Chiến, hắn thực sự sợ mình sẽ hối hận khi bật đèn lên mà không thấy có một ai trong phòng, và sẽ khổ sở, hắn hi vọng Tiêu Chiến ở trong phòng chờ mình trở về, chờ mình trở về nói lời xin lỗi, sau đó nói với hắn 'Tôi không trách em', Vương Nhất Bác cảm thấy mình nghĩ như vậy thật là vô sỉ, phạm sai lầm còn mong rằng người khác tha thứ vô hạn

Không có ai trả lời, hắn vẫn bật đèn lên, có dấu vết người từng tới, Vương Nhất Bác nhìn lần lượt một lần, đồ vật không di chuyển nhiều, chỉ là cái áo khoác treo trên giá không thấy đâu, cũng không lưu lại cái gì, cho dù là một tờ giấy, có phải đối với Chiến ca mà nói, mình đã không còn cái gì để anh lưu luyến nữa hay không

Người nọ chán chường làm ổ trên sofa, nhắm mắt lại cảm nhận mùi vị Tiêu Chiến còn sót lại trong không khí, nghĩ lại mọi thứ đã từng phát sinh, nước mắt không tự chủ rơi xuống, nếu như có thể nhớ lại sớm hơn, có phải bây giờ sẽ không thành cái dạng này, có phải hắn sẽ không làm Tiêu Chiến tức giận

Hai tay siết chặt hình chó con trên móc chìa khóa, Tiêu Chiến tín nhiệm mình như vậy, chìa khoá nhà với studio đều đưa cho mình, nhưng mình lại không tín nhiệm anh

Vương Nhất Bác đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lái xe về biệt thự, vừa vào cửa là một trận xoay loạn, tìm được chìa khoá phòng làm việc Tiêu Chiến, trong mắt ướŧ áŧ lại nổi lên ánh sáng

Thành phố A

Vương Nhất Bác mua chuyến bay gần nhất, hắn có loại trực giác, biết đâu Tiêu Chiến chờ mình ở đây

Xuống xe, cửa studio bị khóa, tay Vương Nhất Bác cắm chìa khoá có chút run rẩy, dường như sự thật một lần nữa chạy ngược lại với hy vọng của hắn

Studio vẫn vắng vẻ như trước, ánh nắng sáng sớm chiếu xuống còn có thể ánh ra bụi bặm như ẩn như hiện, bày biện trong phòng cũng như lần trước đến, chỉ là bên cạnh bảng vẽ bằng gỗ ở góc nhiều hơn một cái cốc giấy, Vương Nhất Bác đi về phía bảng vẽ, vẫn muốn nhìn xem nội dung trên bảng vẽ đã bị bỏ rơi, đến lúc nhìn thấy tác phẩm chưa hoàn thành hắn mới giật mình

Trên giấy vẽ màu trắng dùng bút đen phác họa ra khoảnh khắc Vương Nhất Bác đẩy cánh cửa trong buổi concert kia, vẻ mặt lo lắng, sự lấp lánh của đáy mắt, cùng với hắn khi đó không khác gì nhau, trong tranh chỉ có một nhân vật, cọ vẽ bị ném vào trong cốc giấy còn chưa được cầm lên, giống như hoạ sĩ rời đi rất gấp

Hắn đưa tay ra vuốt ve hình ảnh mình trong bức tranh, hắn tưởng ngày đó Chiến ca không chú ý tới mình, không biết mình đến, đã nhìn thấy mình rồi, vì sao còn muốn đi? Vì sao không đợi mình?

Cảm giác mất mát xâm nhập hắn, bên dưới bức tranh là bản vẽ hắn từng xem qua, là mô hình kiến trúc, lúc đó hỏi Tiêu Chiến có muốn mở studio hay không, đây là ý tưởng anh muốn xây studio ở Iceland

Iceland, nơi bọn hắn cùng nhau có những hồi ức, chẳng lẽ đây chính là manh mối cuối cùng, bất luận như thế nào, hắn đều phải tìm được Tiêu Chiến

Thực ra ngày đó lúc concert kết thúc Tiêu Chiến không đi ngay, cậu nhìn thấy bóng dáng Vương Nhất Bác, cậu tin tưởng Nhất Bác nhất định sẽ tới hậu trường tìm cậu, một mực chờ, đến mức suýt nữa bỏ lỡ chuyến bay đến thành phố A cũng không đợi được người kia

Vốn định luôn chờ ở studio, kết quả vừa tới được 1 ngày, chủ cửa hàng tiệm sách ở Iceland liên hệ cậu, hợp đồng thuê nhà sách đã hết hạn, gọi cậu tới nói chuyện còn muốn mua lại hay không, không mua ông ấy sẽ liên hệ với những người khác

Đây là nơi lúc trước hai người cùng chọn, Tiêu Chiến đương nhiên muốn lưu lại, sốt ruột vội vã chạy đến Iceland, dùng tiền tiết kiệm mua gian phòng tràn ngập hồi ức tốt đẹp này

Mới đến có 3 ngày, Tiêu Chiến chưa vẽ ra được nhiều tác phẩm, nên cũng chưa khai trương, thế nhưng cửa tiệm luôn luôn mở, ngẫu nhiên có hai ba người đi vào xem, hỏi một chút ở đây bán cái gì, cũng có người hiếu kì, đã không bán đồ, vậy mở cửa tiệm làm cái gì, Tiêu Chiến cũng không biết mình đang làm gì, chỉ là không muốn đóng kín cửa, sợ nếu như có ai đó đi qua không thấy mình thì làm sao bây giờ...

Hôm nay, Tiêu Chiến giống như ngày thường mở cửa tiệm ngồi bên trong vẽ tranh, âm thanh của đôi giày da bước trên mặt đất từ cửa đi vào, cậu có thói quen ngẩng đầu nhìn lướt qua xem, nhưng không cúi đầu xuống tiếp tục tác phẩm trong tay

Người tới vẻ mặt mỏi mệt, nhưng khi ánh mắt nhìn thấy Tiêu Chiến mỏi mệt đã bay hết, thay vào đó là ánh mắt chờ mong

Người kia dừng ở trước mặt cậu, Tiêu Chiến đứng dậy, hai người bốn mắt nhìn nhau, nhưng lại không biết nói cái gì cho phải, dừng lại rất lâu, Tiêu Chiến quay người muốn đi vào bên trong lại bị Vương Nhất Bác bắt được

"Chiến ca! Đừng đi... Em... "

Ánh mắt kia lại dâng lên hơi nước

"Tôi không đi, tôi đi lấy nước cho em"

"Em không khát! Chiến ca anh nghe em nói!"

Vương Nhất Bác còn chưa nói hết đã bị Tiêu Chiến cắt ngang

"Còn không khát, giọng em đều khàn rồi"

Mắt thấy Tiêu Chiến lại muốn thoát ra, Vương Nhất Bác dứt khoát từ phía sau vòng lấy eo của cậu, đầu tha thiết dựa vào lưng anh

Tiêu Chiến cảm giác được âm thanh người sau lưng nức nở, khóe mắt mình cũng dần ướŧ áŧ

"Chiến ca, anh từng đồng ý đáp ứng nguyện vọng của em bây giờ còn hiệu lực hay không"

Tiêu Chiến còn chưa kịp trả lời, phía cửa đã truyền đến giọng nói

"Ấy, Tiêu Chiến, tôi tới không đúng lúc rồi!"

Người này Vương Nhất Bác cũng đã gặp, là ông chủ lúc đầu cái phòng này, hôm nay đến đây để gửi các thủ tục bất động sản, đυ.ng phải một màn này, có chút xấu hổ

Người kia lại hỏi

"Nghe nói đêm nay có cực quang, tôi đang chuẩn bị đi điểm quan trắc, hai người có muốn cùng đi hay không?"

"Được"

Tiêu Chiến đồng ý, dắt tay Vương Nhất Bác cùng nhau lên xe

Hai người đều không mang lều vải cùng dụng cụ, còn may xung quanh cho thuê những thứ này, xe này cũng coi như lớn, cũng không phải cầm gì nhiều

Đến nơi, người kia đi tìm đồng bọn của mình rồi, để xe lại cho hai người Tiêu Chiến, hắn nói bạn hắn cũng có xe, kết thúc cũng không cần chờ hắn, ngày mai sẽ đến lấy

Bầu không khí lúng túng lại lan ra giữa hai người, rõ ràng đều có một bụng chuyện muốn nói với đối phương, nhưng hết lần này đến lần khác ai cũng không há miệng

Cho đến khi lều được dựng lên, bầu trời cũng dần dần chuyển từ lam sang vàng rồi lại đen, cũng không có một chút âm thanh

Hai người sóng vai ngồi dưới đất, Tiêu Chiến ngẩng đầu một cái liền nhìn thấy ánh sáng màu tím đầy trời

"Cẩu Tể Tể, em mau nhìn! Màu tím! Là cực quang màu tím!"

Đây là cực quang Tiêu Chiến thích nhất, Vương Nhất Bác nhìn anh vui vẻ, mình cũng thỏa mãn rồi

Tiêu Chiến không nghe thấy người bên cạnh đáp lại, vừa nghiêng đầu phát hiện con mắt nhìn mình chằm chằm, cười ôn nhu

"Em mau cầu nguyện! Nghe nói cầu nguyện với cực quang màu tím rất linh!"

"Thật sao?"

Vương Nhất Bác nửa tin nửa ngờ hỏi

"Làm sao em lại chưa từng nghe qua, ai nói"

"Đồ ngốc, tôi nói"

Lúc này Vương Nhất Bác mới hiểu được ý tứ của Tiêu Chiến, vui vẻ hét lên

"Nguyện vọng của tôi là, Tiêu Chiến! Chiến ca! Cả một đời không rời khỏi em! Không không không, mấy đời! Đời đời kiếp kiếp! Chúng tôi muốn luôn luôn được ở bên nhau"

"Tôi đáp ứng em!"

Tiêu Chiến cũng hét lên với bầu trời

"Nhất Bác, tôi có một câu hỏi, tại sao ngày đó em đến concert lại không tìm đến tôi"

Thực ra Tiêu Chiến đã sớm nghĩ sẽ tha thứ cho hắn, dù cậu không biết Vương Nhất Bác từng đến hậu trường tìm mình, cũng không biết hắn té xỉu ở bậc thang cuối cùng...

"Em đi tìm anh rồi, nhưng đầu em lại đau, chưa tìm được anh đã té xỉu, lúc mở mắt ra chính là bệnh viện, trí nhớ em khôi phục rồi, mà anh... đã biến mất"

"Em khôi phục trí nhớ rồi?"

Tiêu Chiến kinh ngạc một chút

"Cũng tốt, vậy là tình yêu của tôi dành cho em cũng coi là hoàn chỉnh rồi"

Âm thanh Vương Nhất Bác dần dần nghẹn ngào

"Thật xin lỗi, Chiến ca"

Thật xin lỗi, trong khoảng thời gian em mất trí nhớ tùy ý làm bậy, thật xin lỗi, lúc ấy không thể tín nhiệm anh

"Cảm ơn em, Cẩu Tể Tể"

Cảm ơn em, không hề từ bỏ tình cảm của chúng ta, cảm ơn em, lúc tôi muốn buông xuống lại kéo tôi lại, tôi tin tưởng cuộc sống về sau của chúng ta sẽ càng kiên định hơn

Lúc trở về, Tiêu Chiến ngồi vào ghế lái, không cho Vương Nhất Bác lái xe, biết hắn vẫn luôn tìm mình không nghỉ ngơi tốt, sợ hắn không chịu đựng nổi

"Cẩu Tể Tể, hôm nay ngày bao nhiêu? Có phải sắp hết năm rồi?"

"Hôm nay 18/2, ngày kia là giao thừa"

"Vậy chú với dì làm sao còn cho em ra ngoài"

Vương Nhất Bác ngượng ngùng sờ sau gáy

"Em gọi điện cho bọn họ nói chúng ta đi hưởng tuần trăng mật... Lĩnh giấy chứng nhận mới trở về..."

Tiêu Chiến giật nảy mình

"Vương Nhất Bác em nói láo đều không có bản nháp à! Nếu không tìm được tôi thì làm sao! Em không định về nhà?"

"Không có anh nơi nào gọi là nhà chứ... Lại nói, em nhất định có thể tìm được anh !"

"Vậy nếu tôi không để ý tới em thì sao?"

"Vậy em sẽ đi theo anh"

"Vương Nhất Bác, từ lúc nào em lại vô lại như vậy!"

"Sau khi quen anh đó, vô lại thì làm sao, vô lại không tốt sao?"

"Tốt tốt tốt! Cẩu Tể Tể của chúng ta lợi hại nhất!"

Tiêu Chiến một mặt cưng chiều

"Chiến ca, chúng ta trở về ăn Tết sao?"

"Đương nhiên trở về, tôi cũng đã gọi cho người nhà, năm nay hai nhà cùng nhau trải qua đi"

"Vậy thì thật là tốt! Còn có hai ngày! Ngày mai chúng ta đi lĩnh chứng, ngày kia thì về nhà!"

"Được ~"

"Chiến ca em đói rồi, anh nấu cơm cho em có được hay không"

"Được ~"

"Chiến ca em muốn ngủ với anh!"

"Được ~"

"Chiến ca em muốn ở phía trên!"

"Được ~ Gì? Không được!"

"Anh vừa đáp ứng rồi! Không thể đổi ý!"

"... Vậy chỉ một lần"

"Ừm ừm! Chiến ca là tốt nhất! Chỉ một lần chỉ một lần, lần sau tính sau!"

"..."

Người ta nói rằng tình yêu giữa những người cùng giới, hoặc là từng người bình an, hoặc là theo một người đến chết, từ khi gặp được em, tôi đã xác định được là theo một người đến chết, chưa bao giờ thay đổi

End】

-

Lời tác giả:

[...]

Cảm ơn sự yêu thích của mọi người, cũng cảm ơn ggdd, không có hai người tôi cũng sẽ không viết nên câu chuyện này, cũng sẽ không được gặp mọi người, hi vọng tình cảm của hai người luôn luôn chân thành tha thiết, đi trên con đường đầy hoa!

Dù kỳ nghỉ có kết thúc, truyện cũng kết thúc, nhưng thời gian chúng ta dành tình yêu cho ggdd còn rất dài, tương lai còn dài, tôi luôn luôn tin tưởng mùa hè này vĩnh viễn tồn tại, mọi người nói có đúng hay không!

Lời editor:

Cảm ơn mọi người, vì Bác Chiến mà tới, vì Bác Chiến mà ở lại!

Lỡ Yêu Anh Rồi Thì Phải Làm Sao [Bác Quân Nhất Tiêu] - Chương 87